Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vạn thiên sủng ái

Hạ Hạ xin phép được mượn nguyên văn một đoạn trong chương "Xuân kỳ bất ý" của fanfic " Giang Nam cố sự" của Chiêu Khang. Tất cả đều là do một chốc "nhàn cư vi bất thiện", mong quý vị ném đá nương tay~

***

Bao Công nhìn hài tử giật mình mở mắt, sau đó lại như một con Mèo con bị dọa sợ mà tròn xoe mắt giữ nguyên tư thế nằm sấp ngẩng đầu ấy mà chăm chăm nhìn ông. Tóc trên đầu có chút tán loạn, lại thêm đuôi mắt vẫn còn sưng, Triển Chiêu không biết bản thân trông ngộ nghĩnh cùng đáng thương đến thế nào. Bao Công không nhịn được , đứng dậy tiến đến bên giường ngồi ghé vào bên cạnh hài tử, đưa mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán chàng "Hạ sốt rồi, nhưng lát nữa cũng nên nhờ Tiên Sinh kiểm tra lại đi!"

"Dạ..."

"Nếu muốn, hãy cứ ngủ thêm một chút!" Bao Công đưa tay vén lại vài sợi tóc loà xoà trên trán chàng, "trời đang đổ tuyết, không cần vội vã ra ngoài!"

"Tuyết rơi ạ?" Triển Chiêu hưng phấn nhổm dậy "Phụ thân, chúng ta...."

Nói đoạn liền kịp thời im bặt. Chẳng lẽ lại gọi phụ thân cùng đi ném tuyết? Hãy cứ nên chờ Triệu Hổ cùng Bạch Ngọc Đường thôi.

Bao Công khó hiểu nheo mắt nhìn bộ dáng muốn nói nhưng không dám tỏ bày của hài tử, trong lòng bỗng dưng một cỗ chua cay. Chính ông cũng không lí giải rõ được nỗi tư vị này, có lẽ là một chút ngưỡng mộ Công Tôn Sách, hài tử ông những khi muốn trút tâm tình đều không ngần ngại cùng tiên sinh nói hết ra. Cũng có lẽ là một chút nghẹn ngào buồn tủi, cho đến hôm nay vị trí của ông trong mắt hài tử đều là Bao Thanh Thiên Bao long đồ người người kính nể, chứ không phải là một từ phụ có tấm lòng chân thành mộc mạc, tâm can hết thảy đều chỉ vì đứa con.

"Chúng ta như thế nào? Có chuyện gì, sao con không nói tiếp?"

"Phụ thân....hài nhi.....hài nhi...không có gì ạ!"

"Chiêu nhi, ta là gì của con?"

Triển Chiêu cả kinh, nhất thời đầu óc hồ đồ hỗn loạn. Ngàn vạn lần chàng cũng không nghĩ đến phụ thân vì tâm tư của chàng mà một trận đau lòng.

"Phụ thân...hài nhi....chỉ là, con không dám.....!" Triển Chiêu cúi đầu vân vê vạt áo, không khỏi có chút tủi thân.

"Ta là phụ thân của con, có gì lại không dám? Ta trong mắt con là người cha đồ tể hung tợn lắm hay sao?"

"Phụ thân, hài nhi tuyệt đối một chút cũng không có nghĩ như vậy! Phụ thân là người cha vĩ đại nhất mà con từng được thấy. Cầu phụ thân tin tưởng hài nhi!" Triển Chiêu nghe cha thương tâm bày tỏ, liền hốt hoảng gấp gáp nắm lấy bàn tay ông.

"Vậy thì con có gì cần giấu ở trong lòng, cứ nói hết ra với cha đi!"

"Phụ thân, hài nhi chỉ là muốn...muốn...cùng phụ thân ra ngoài nghịch...nghịch tuyết mà thôi..." Triển Chiêu thẹn thùng xấu hổ, nằm vật xuống giấu mặt trốn trong đống chăn bông.

Bảo Công ngẩn người giây lát, như thế nào cũng không thể ngờ tới hài tử là muốn cùng ông như bao cặp cha con nhà khác vui vẻ nô đùa.

"Phụ tử cùng nhau vui đùa, không phải trên nhân gian đều là thiên kinh địa nghĩa hay sao?" Bao Công bật cười sảng khoái, thuận tay kéo đứa con ra khỏi đống chăn.

"Phụ thân, thật ạ?" Triển Chiêu nghiêng đầu chớp mắt, vô tư nhếch lên nụ cười.

"Mặc áo choàng bông cho kĩ, rồi ta và con đi ra ngoài. Con vừa mới khỏi bệnh, chỉ được nghịch tuyết một tuần nhang thôi, có biết chưa?"

"Dạ, hài nhi đã biết, phụ thân!"

Có một chú mèo con khoác ngoại bào màu đỏ đính bạch mao vừa ấm lại vừa mềm, mặc cho ngoài kia tuyết rơi dày đặc, vẫn vô cùng hưng phấn một mạch tung cửa cùng phụ thân nhà hắn chạy ào ra ngoài sân.

---

"Bao Đại nhân, chẳng hay ngài muốn gọi món gì? Hội Tân Lầu này sơn hào hải vị món ngon vật lạ gì cũng có cả".

"Tiểu nhị huynh đệ, bổn phủ cùng nhi tử Triển Chiêu thi hành công vụ ở gần đây, toàn thân mệt mỏi rã rời, mong nhanh chân mang ra cho chúng ta một bình Nữ nhi hồng hảo hạng cùng các món ăn nào ngon nhất ở đây, đem hết ra đi!"

"Dạ được, Đại Nhân chờ tiểu nhân một chút!"

Nói đoạn Triển Chiêu lấy một cái chung trà nhỏ và vài hạt vừng khô vừa trộm được ở trù phòng, bỏ thêm ít lá cây xé vụn cùng tuyết lạnh đắp lên cao, vờ là tiểu nhị dâng lên "món ăn" thượng hạng cho Bao đại nhân cùng "nhi tử Triển Chiêu" người tuyết.

"Bao Đại nhân, của người tất cả là hai mươi quan tiền!"

"Hai mươi quan? Ngươi nhìn lại xem, món ăn thật tệ hại, đem đổ đi chó mèo cũng không thèm, mà còn dám nói thách nhiều đến như thế. Ta không trả!"

"Bao đại nhân, ngài đã cơm no rượu say, nay muốn không trả liền không trả? Ngài là quan phụ mẫu, cớ sao có thể lật lọng con dân như vậy được? " Dứt lời liền đưa tay giật lấy túi "ngân lượng" Bao Công vắt ở bên hông, rồi vắt giò chạy mất.

"Tiểu tử, đứng lại, ngươi sao lại dám cướp lấy tiền của ta?"

"Là phụ thân ăn gian trước, lúc nhỏ hài nhi cùng mẹ chơi phải mua bán đàng hoàng cơ!"

Triển Chiêu quay đầu cười hỉ hả, ngoài mặt tháo chạy nhưng bước chân chầm chậm để phụ thân đuổi theo không quá nhọc thân. Nhưng vì tốc độ quá chậm đó lại thêm ngoại bào vướng víu, lớp tuyết trắng dưới chân ngày một dày hơn vô tình níu lấy chân kẻ muốn chạy trốn, làm Ngự Miêu chỏng vó ngã nhào. Bao Công được thế liền chớp lấy cơ hội, toàn thân nhào đến đè lấy Triển Chiêu.

"Bắt được ngươi rồi, còn dám cướp của bổn quan chạy trốn. Mau theo ta về phủ Khai Phong!"

"Bao Đại nhân, xin tha mạng xin tha mạng, tiểu nhân chừa rồi, xin trả lại ngân lượng cho Đại Nhân." Triển Chiêu phụ hoạ làm mặt mếu khóc.

"Hối cải đã muộn! Cẩu đầu đao đợi lệnh!"

Dứt lời liền đưa bàn tay khép chặt vờ chém xuống cổ đứa con. Triển Chiêu bị nhột phá lên cười khúc khích, mất hết sức lực không thể thoát được khỏi kiềm kẹp của Bao thanh thiên chân yếu tay mềm.

---

"Vẽ xong chưa vẽ xong chưa?" Bạch Ngọc Đường nóng lòng hối thúc Triệu Hổ ở bên cạnh.

"Đã sắp, ngươi gượm gượm đừng có hối, để ta hết sức tập trung!"

"Cậu nhớ sao chép thêm vài bản, cho ta một bản với!"

"Tiên sinh, ngài muốn lấy bức hoạ để làm gì ạ?" Hổ Tử hai mắt xoe tròn ngơ ngác.

"Ta đem treo ở thư phòng Khai Phong phủ, niệm rõ hình ảnh phụ tử ấm áp kinh động lòng người!"

"Ngươi gắng vẽ cho thật đẹp, như vậy đem bán mới không ít tiền!" Bạch con chuột lại một bên xoắn xuýt ồn ào.

"Nói bậy! Uy danh của Bao Đại nhân, sao có thể để ngươi đem đi phá hỏng?" Công Tôn Sách đứng bên cạnh vỗ xuống cái mông Chuột hôm qua vừa bị một trận trừng phạt còn đau ê ẩm. Chuột ta nhảy dựng hai tay ôm lấy mông, dẫu môi uỷ khuất.

"Tiên sinh, đừng đánh, bất quá ta xin nhường cho ngài bảy phần, ta chỉ lấy ba."

"Nếu vậy....ngươi hành sự nhớ cẩn thận một chút!" Công Tôn tiên sinh nhấp thêm ngụm cho ấm bụng, tiếp tục thong thả đọc thơ ca.

Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Hổ ngớ người nhìn Tiên sinh một hồi lâu, rồi không ai còn dám lên tiếng nữa quay đầu tiếp tục nhìn trộm cặp phụ tử đang vui đùa ở sân kia.

Ngoài hiên, tuyết vẫn không ngừng rơi từng đợt đến dày đặc, thế nhưng gió lạnh vẫn không thể lấn át được tiếng cười đùa ấm áp ở một góc nhỏ hoa viên.

🎶 Con chỉ là hài từ mặc áo bào đỏ, bỏ thế giới nhỏ để thương cha...🎶



[ Này thì Ngự Tiền Tứ Phẩm Đới Đao hộ vệ, này thì Ngự Miêu, này thì đắp tuyết bán đồ hàng = )))))))) Hạ Hạ phá hết phá hết ( ̄▽ ̄)~■□~( ̄▽ ̄)

*nói xong chui vô ổ Chuột chạy trốn (;ω;)* ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top