Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 1: Trình diện công chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Notes:]
Lấy cảm hứng từ Tangled Love / Ja'far x Reader [Magi / AU] của Athia.
Còn đang dang dở với một fic khác của Magi (Nữ thần giáng thế/Goddess Descends) nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục viết khi có cảm hứng, vì vậy dù tôi đăng chương đầu tiên được khá lâu rồi nhưng về cơ bản tôi đã viết sơ qua đại cương, chỉ là chưa có chương thứ 2^^. Đừng lo lắng bởi tôi đã có ý tưởng sơ bộ cho nó rồi nên chap 2 sẽ ra lò sớm thôi.
Chà coi bộ tôi đã viết 3 chap truyện mới liên tiếp khi bất chợt nảy ra một ý tưởng mới ngày hôm qua. Tôi có thể chia sẻ nó, thực chất hai câu chuyện không hề liên quan đến nhau, tôi kì vọng bộ truyện mới kia với một cốt truyện hoành tráng hơn, vì vậy có lẽ bộ này sẽ kết thúc nhẹ nhàng và dễ thở hơn một chút.

Trans+beta: Vivian
__________________________________

Lời mở đầu: Một ý định thay đổi toàn cục

"Nhưng, về phần lãnh thổ của quốc gia thì sao?"

"...lãnh thổ?"

Vua Rashid Saluja ngồi trên ngai vàng, nhìn xuống Sinbad người đang quỳ gối dưới chân cầu thang.

Rashid khẽ thở dài, "Nghĩ về nó đi. Không có đất thì làm sao có nước."

Sinbad trả lời, "Quả thật...thầy của em, thầy không phiền nếu em xin một góc nhỏ của Balbadd hoặc thứ gì tương tự thế chứ...?"

"KHÔNG."

Sinbad trông có vẻ thất vọng. Rashid tiếp tục giải thích cho Sinbad về tầm quan trọng của đất đai đối với một quốc gia. Hầu hết các vùng đất con người tiếp cận được đã có chủ quyền, vì vậy giải pháp duy nhất là đi xâm lược và cướp đất của nước khác. Sinbad hoàn toàn đủ khả năng với số djinn mà anh có, tuy vậy sẽ rất kì quặc nếu anh thành lập một đất nước mang chủ nghĩa hòa bình nhưng lại đi xâm chiếm nước khác. Rashid đã từng đề cập đến Đại lục Bóng Tối – một nơi vô cùng hoang sơ, tuy vậy nó có vẻ bất khả thi vì họ thậm chí không tiếp cận được đến đó.

Sinbad hơi phân tâm khi anh vừa đi dọc cánh phòng vừa lẩm bẩm điều gì đó. Anh đi tìm hai cậu nhóc tóc đen – con trai của Vua Rashid: Ahbmad và Sahbmad. Mặc dù chúng trông chả giống Vua Rashid một chút nào, nhưng chúng lại là những người thừa kế hợp pháp của Balbadd. Khi nhìn thấy Sinbad, hai thằng nhóc bỏ chạy và Vua Rashid phải thứ lỗi với Sinbad về cảnh tượng anh vừa chứng kiến.

"Ta trị vì bao lâu cũng được, nhưng mỗi lần nghĩ đến tương lai phải giao Balbadd vào tay chúng nó là đầu ta không nhịn được đau nhức..." Vua Rashid bực tức chống tay lên đầu có vẻ rất bất lực, nhưng ông bỗng ngẩng lên nhìn Sinbad, "Tuy nhiên, ta nghĩ rằng có một cách khác để cậu sở hữu một mảnh đất hợp pháp..."

"Ồ? Đó là gì vậy thưa thầy?"

"Kết hôn."

Ngạc nhiên, kèm với vẻ kinh hãi tột độ, Sinbad: "Kết hôn?!"

"Nếu cậu trở thành một quý tộc và kết hôn với hoàng tộc thì sở hữu một quốc gia chỉ là việc cỏn con. Lấy ví dụ thì, ta có một vài đứa con gái, và trưởng công chúa chỉ nhỏ hơn cậu vài tuổi. Quyền kết vị nghiễm nhiêm thuộc về con bé vì nó lớn nhất, mặc dù vì nó là nữ nên vẫn xếp sau các hoàng tử. Tuy nhiên nếu con bé kết hôn thì ta sẽ xem xét việc truyền lại ngai vàng cho con bé và người chồng xứng đáng.

Sinbad đổ mồ hôi, "...Và các cô con gái của ngài trông có giống các vị hoàng tử không?"

"Hôn nhân sắp đặt là quy tắc của gia đình hoàng tộc. Bản thân ta cũng không được lựa chọn vị hôn thê của riêng mình, nhưng vì cậu không phải quý tộc nên có thể coi đó là sự tự do mà cậu vẫn còn có.

"Nhưng ví dụ của ngài...ngài có thực sự nghiêm túc về lời đề nghị này không vậy?

"Cậu có tiềm năng hơn con trai của ta, tuy nhiên việc trao quốc gia này cho cậu thì là một chuyện hoàn toàn khác."

__________________________________
CHAP 1: Công chúa trình diện

Trên đời này làm gì có tình yêu lãng mạn. Đó là điều trái tim tôi đã biết từ rất lâu, theo đuổi nó chỉ là việc tốn thời gian. Được sinh ra là một nàng công chúa dạy tôi cách chấp nhận rằng trong tương lai tôi phải cưới người đàn ông bất kì mà phụ thân chỉ định. Chỉ bằng việc ông ghét mẹ tôi ra mặt thì tôi nghĩ hy vọng về một tình yêu hoàn mỹ trong hôn nhân sắp đặt là chuyện viển vông.

Vì vậy thay vì dành thời gian mơ mộng về vị hôn phu trong mơ, tôi tập trung vào những thứ khác. So sánh với các chị em khác, tôi luôn khao khát được học hỏi thêm; dù mẹ đã kết thúc tiết học hằng ngày, tôi vẫn lui tới thư viện vào các buổi chiều, ngâm mình trong các trang sách lịch sử hay về các quốc gia khác trên toàn thế giới, hoặc một vài ngày khác, tôi đấu kiếm với Tuớng quân Barbak thậm chí lẻn vào nhà bếp để quan sát cách các đầu bếp chế biến ra những món ăn trông thật tinh tế. Mỗi khi được ra ngoài tôi luôn tận dụng thời gian để khám phá tự nhiên, học chơi nhạc cụ, ca hát, và thậm chí cố gắng bắt chước buớc đi của các vũ công trong một buổi tiệc đêm khuya.

Tôi khá chắc rằng mình giỏi hơn người khác ở một số phương diện, tuy nhiên học tập khiến tôi cảm thấy mình vẫn còn sống. Theo đuổi kiến thức chính là niềm đam mê mãnh liệt và duy nhất của tôi, tình yêu đích thực là đây chứ đâu. Việc không thể "giỏi hơn" ở một thứ gì đó là thứ duy nhất khiến tôi khó chịu, làm sao con người có thể giữ trạng thái bình bình mãi được chứ.

Mà dù có giỏi đến đâu thì tôi cũng chẳng bao giờ nhận được ánh nhìn của cha chứ đừng nói đến tán thưởng. Phụ thân tay thì ôm chị em chúng tôi nhưng lòng thì mơ tưởng đến cô tình nhân giúp việc hồi trẻ, đáng thương thay.

"Thưa công chúa (y/n), Đức Vua yêu cầu diện kiến", một tên lính gác chạy đến bẩm báo.

Tôi đặt hờ ngón tay ở trang sách đang đọc, "Ta đã rõ, ta sẽ có mặt ngay sau khi ta hoàn thành chương truyện này."

"Những thưa công chúa, ngài sắp muộn rồi, chúng nô tì đã tìm ngài khắp cung điện."

Thật phiền phức, tôi đặt quyển sách xuống, "Đâu phải lỗi của ta, ta thậm chí chẳng thể chạy thoát khỏi cung điện."

Tôi đứng dậy và đi theo người hầu đến phòng ngai vàng. Những người hầu khác thấy sự xuất hiện của tôi bèn vội vàng chỉnh trang lại tóc và trang phục của tôi rồi rảo bước theo sau. Lính canh mở cửa và tôi bước vào.

Tôi nghe thấy giọng của cha "Ta sẽ đưa cậu đến gặp Hoàng đế của Parthevia."

Quả là một cảnh tượng điển hình. Cha tôi ngồi trên ngai vàng, phía dưới là một thanh niên đang quỳ gối, hai tay chắp lại trước mặt.

Cậu trai trẻ nghe chừng run rẩy, "...Gặp Hoàng đế..?"
Đức Vua giải thích tình hình hiện nay và chờ đợi lời phản hồi của anh ta. Trong lúc đó, ông ngẩng lên và thấy tôi, "Tốt. Cuối cùng con cũng đến. Sinbad, ta biết cậu không tìm được thứ mình mong muốn ở Đại lục Bóng Tối, những nếu cậu vẫn suy nghĩ về lời đề xuất của ta thì, đây là con gái lớn của ta, (y/n)."

Người thanh niên ngẩng đầu lên, nhìn tôi với vẻ lưỡng lự. Đôi mắt màu hổ phách của anh ta như muốn khóa chặt tôi trong tầm nhìn, anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt (màu mắt) của tôi. Tôi không thể đoán được anh chàng này đang nghĩ gì, cũng như lựa chọn mà Đức Vua đề cập đến bên trên là cái nào, nhưng rõ ràng là có liên quan đến tôi, có thể là hôn nhân. Suy cho cùng, công chúa chính là thứ tốt nhất để củng cố liên minh bằng hôn nhân.

Có thể nào người đàn ông này là tương lai của tôi? Nếu vậy tôi đoán mọi chuyện cũng không tệ đến vậy. Quả thật tôi không biết gì về gã đàn ông này nhưng tôi thừa nhận mình bị thu hút bởi đôi mắt hình quả hạnh của anh ta. Còn vài năm nữa tôi mới đủ tuổi kết hôn, vì vậy nếu đính hôn từ bây giờ tôi sẽ có thời gian để tìm hiểu anh ra. Anh ta là loại đàn ông như nào nhỉ? Sự giàu có toát ra từ bộ quần áo bóng bẩy và sặc sỡ, đôi khuyên vòng khổng lồ như chứng minh sự tự tin tràn trề, quanh cổ anh ta in vết hằn như chai sạn. Sẹo à?

Sinbad nhắm mắt mỉm cười, khẽ lắc đầu. Anh trầm ngâm điều gì đó trong cổ họng, tôi có thể lờ mờ nhận ra từ "lợn" và "anh trai". Anh ta xoay người lại vs cha,
"Em nghĩ rằng mình sẽ suy xét đến việc này sau, về phần Parthevia, em chấp nhận lời đề nghị từ thầy."

Vua Rashid gật đầu, "Ta sẽ gặp cậu ở cảng vài ngày tới. (Y/n) có thể tiễn cậu ra ngoài."

Sinbad cúi chào nhà Vua lần cuối rồi đứng dậy. Tôi ngoan ngoãn rời khỏi phòng với anh ta. Tâm trí tôi vô cùng hỗn loạn, cố gắng xử lý những gì vừa xảy ra. Có vẻ sắp tới có một chuyến đi xa, nhưng tôi không được phép hỏi cha hoặc không sẽ bị khiển trách, người mẹ tôi che chở duy nhất là Ahbmad, dù làm gì cũng không spự gặp rắc rối, còn những chị em khác đều không thoát khỏi hình phạt từ cha.

Tôi chờ Sinbad mở lời, nhưng có vẻ anh đang bận tâm về điều gì đó, "Xin thứ..lỗi..?"

Sinbad thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, nở một nụ cười tỏ vẻ xin lỗi.

Tôi hỏi, "Anh có phiền nếu cho ta biết phụ thân đang nói về điều gì không? Ta không chắc tại sao phụ thân lại triệu ta đến, và Người sẽ không giải thích với tôi mấy cái đó."

"À, chuyện đó sao?" Sinbad cười trừ, "Chà, nghe hơi kỳ quặc nhưng cô biết đấy, mục tiêu của tôi là thay đổi thế giới này, vì vậy tôi muốn thành lập một quốc gia của riêng mình. Và...hm...nhà Vua đề xuất tôi có thể có một đất nước nếu kết hôn với một gia đình hoàng gia."

Thật đúng là về mối hôn sự của tôi! Một cách hào hứng, tôi hỏi, "Phụ thân có kể gì về ta cho anh nghe không?"

"Ừm, thực ra là không."

Quả nhiên, thật đúng là cha mà!

Sinbad tiếp tục, "Thực ra tôi không nghĩ liên hôn là sự lựa chọn phù hợp với tôi. Khách quan mà nói thì tôi nghĩ rằng địa vị của một người không gắn liền với huyết thống của họ..."

Tôi không hề biết rằng Sinbad vẫn đang trong cơn sốc sau khi thua một trận đấu tay đôi về vấn đề tranh cãi này để dành lấy djinn. Nó vốn là một vật phẩm trong danh sách những đồ vật anh tìm kiếm. Tôi chỉ hiểu rằng anh ta đang từ chối việc kết hôn với tôi.

Tôi dừng bước. "Anh cảm thấy ta ghê tởm sao?"

Sinbad lắc tay, "Ôi..không! Ý tôi không phải như vậy!"

"Vậy nếu cả hai bên đều thích nhau thì liệu...hôn nhân sắp đặt có tệ đến vậy không?" Sinbad câm nín, tôi bèn nói rõ: "Ý ta là nếu chúng ta trở thành bạn bè thì hôn nhân sắp đặt sẽ giống như một lựa chọn hơn là nghĩa vụ."

Sinbad nhếch mép cười, "Làm sao cô biết rằng liệu chúng ta có thể trở thành bạn hay không được?"

"Ta chịu", tôi nói thẳng thừng, "Nhưng điều đó đâu có nghĩa anh nên giảm tỷ lệ việc đó thành công được
chứ."

"Quả thật chúng ta có thể sẽ trở thành bạn, nhưng giờ tôi phải rời đi rồi thưa công chúa, tôi sẽ không quay trở lại trong một thời gian nữa."

Cứ như vậy, Sinbad rời khỏi cung điện. Tôi quay lại chỗ của Đức Vua, lời cầu hôn rõ ràng đã đi vào ngõ cụt, tuy nhiên phần cuối của cuộc trò chuyện khiến tôi nảy ra một ý tưởng hay ho. Tôi đến gần và leo lên cầu thang dưới chân ngai vàng.

Nhà Vua nhìn khuôn mặt bối rối của bạn. Ông trầm ngâm, "Ta đoán cậu ta hẳn có một kế hoạch khác rồi phải không? Quả là một anh chàng kì lạ. Dám cả gan xin nhà vua một phần lãnh thổ Balbadd nhưng lúc ta đề nghị đưa tất thì..."

"Phụ thân! Người vừa đề cập đến chuyến hành trình đi Parthevia đúng không? Con xin Người hãy cho con đi cùng!"

Rashid dừng suy nghĩ và nhìn tôi chằm chằm, "Con đến đấy làm gì?"

Tôi đặt tay lên ngực. "Con muốn trau dồi khả năng ngoại giao! Con mới chỉ được học thông qua sách vở, được quan sát tận mắt các nghi thức chuẩn mực chẳng phải sẽ tốt hơn ạ? Ngoại giao vốn là một kĩ năng hoàng tộc cần có phải không phụ thân!"

Ông cười tôi, "Ta phải công nhận con nói rất đúng. Được thôi, ta chấp thuận."
_________________
chống chỉ định mấy bạn bias Serendine=)) vì mình khá không thích nhân vật đó dù trong bộ truyện này tác giả xây dựng khá ok.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top