Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

anh xem tôi là gì z LXT...? (t2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương11:....

Cậu mang theo nhức đầu sau say rượu, tỉnh rất sớm.

Cậu vừa tỉnh lại, trời vẫn đen mưa lất phất, dứt khoát quay lại trong chăn ngủ thêm nửa tiếng. Lại tỉnh dậy, nắng sớm nổi lên, mặt trời hơi phát sáng.

Sau một phen rửa mặt, đi tới phòng khách lớn, ở trên tấm thảm lông nhỏ trước cửa sổ sát đất lớn ở tầm mắt cực đẹp ngồi xuống.

Đập vào mắt chính là bầu trời diện tích bao la, là nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, là ánh đèn lẻ tẻ trong nhà cao tầng.

Cậu nghĩ lại một chút chuyện phát sinh hôm qua, nhưng chỉ nghĩ lại được bị lừa trút rượu, chuyện sau đó nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi.

Thôi vậy, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa.

Dù sao mình uống rượu say, cũng không làm ra chuyện gì bình thường, không nghĩ ra tốt hơn.

Vươn vai nhẹ nhàng sờ sờ bụng mình, cậu nghĩ, chiều này phải đi khám bác sĩ.

Thời gian mang thai uống rượu, mặc dù lượng không nhiều lắm, nhưng vẫn rất nguy hiểm.

"Meoww -"

Bánh Bao bước chân mèo nhỏ nhẹ nhàng chạy tới đây, một cách tự nhiên mà chui vào trong ngực cậu. Thân thể lông xù mập ú khẽ cuộn lại, nó thoải mái mà nheo mắt lại.

Cậu dùng ngón tay ở trên dầu nó nhẹ nhàng gãi. Bánh Bao rất hưởng thụ, meow meow mấy tiếng.

Một người một mèo, hình ảnh cực kỳ hài hòa yên lặng. Trong khoảng thời gian ngắn cậu chỉ cảm thấy tâm tình tốt vài phần.

"Trần thiếu gia, ngài dậy rồi."

Cậu quay đầu nhìn lại, là quản gia Hà.

"Buổi sáng tỉnh sớm, dứt khoát rời giường. Chú Hà chào buổi sáng!" Cậu cười nói.

Quản gia Hà đặt một phần bữa sáng trên bàn nhỏ bên cạnh cậu, "Bữa sáng, Trần thiếu gia nhân lúc còn nóng ăn đi."

Trên khay đặt sữa tươi thuần hương, bánh ránh cùng với một chén cháo. Bánh rán chiên tới xốp thơm ròn rụm, lại tưới tương nồng đậm lên, mùi thơm bốn phía. Chén cháo long nhãn kia, thơm ngon ngào ngạt, óng ánh sáng trơn bóng, câu tới ngón trỏ người ta cử động.

"Còn có phần này," Quản gia Hà lại đặt khay khác xuống, "Trần thiếu gia nếu ăn xong rồi, phiền bưng cho cậu chủ. Lúc này cậu ấy khả năng vẫn chưa rời giường, tôi tiến vào sợ quấy rầy cậu ấy."

Cậu gật gật đầu.

Cậu cầm lấy cái thì ngọc trắng, múc một muỗng cháo bỏ vào trong miệng, trơn trượt, ngọt mà không không ngấy, vừa vặn. Đưa tay lại gắp một cái bánh rán, răng rắc cắn một cái, vô cùng xốp giòn.

Có thức ăn ngon như thế, nhân sinh còn cần gì chồng nữa!

Cậu rất nhanh giải quyết bữa sáng này, thỏa mãn mà dùng khăn nhỏ lau khóe miệng. Gian xảo nhìn phần điểm tâm kia của anh, lé lé miệng, lén gắp lên hai cái bánh rán.

Anh hình như không thích ăn bánh rán nhỉ?

Hắn khẳng định không thích ăn.

Cậu gian xảo mà gắp bữa sáng của anh, một miếng cắn lên, vẻ mặt thỏa mãn. Ăn vụng hai cái, cậu mới chẹp chẹp miệng, bưng khay điểm tâm lên, đi tới trong phòng anh.

Vừa vào cửa, rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề vẫn che, quả nhiên là một mảnh u ám. Cậu đặt bữa sáng xuống, xoay người kéo rèm cửa ra. Ánh nắng dịu dàng chiếu vào trong phòng, trong lúc nhất thời tâm tình khoáng đạt không ít.

Anh cau mày, híp mắt, "Cậu làm gì thế?"

"Gọi anh ăn cơm."

Anh còn buồn ngủ, có chút bực rời giường, "Cậu vừa sáng sớm phát thần kinh gì chứ?"

Sắc mặt cậu hung hãn, "Chú Hà sáng sớm đã bận, còn phải chăm sóc đại thiếu gia anh. Anh nhanh rời giường chút, đừng để chú Hà thêm phiền!"

Anh vén chăn lên.
Một thân thể cường tráng, chỉ có sợi chỉ nhỏ, hiện ra trước mặt cậu. Chân thon dài khỏe khoắn, cơ bắp chắc nịch đều đặn, giống như con báo mạnh mẽ, tràn đầy hormone giống đực và sức bật.

Càng làm cho người ta cảm thấy xấu hổ chính là - Hắn hắn hắn, hắn nổi lên túp lều lớn!

Cậu oán hận mà quay đầu sang chỗ khác, "Anh có biết xấu hổ hay không?"

Ạn quét qua má đỏ bừng của cậu, buồn cười nói: "Cậu đỏ mặt cái gì? Sáng sớm sung sức là hiện tượng sinh lý bình thường."

Cậu hừ hừ một tiếng, không nói chuyện.

"Hơn nữa, cậu cũng không phải chưa từng dùng nơi này."

"Câm miệng cho ông!"

"Hai cái miệng nhỏ trên dưới của cậu đều từng dùng......"

Cậu trở tay một quyền nện lên ngực hắn, "Cảnh cáo anh, con mẹ nó tiếp tục mở miệng gì đó nữa, cái drap giường anh hiện tại ngủ này, ngày mai sẽ là vải liệm của anh!" ( ôi mẹ ơii rén dùm anh Híp lun ý )

Anh trừng mắt, "Cậu đang nói chuyện với ai đấy!"

Cậu đá giường hắn một cái, vẻ mặt tàn bạo, đỏ mặt tim nhảy đi tới cửa phòng, xoay người, "Ít con mẹ nó nói nhảm, mau rửa mặt ăn cơm!"

Vừa nói, cậu đi ra cửa phòng, tiếp tục không để ý cái tên ngốc sexy bên trong.

Hắn làm sao thích thế nọ thế kia vậy.

Lười quan tâm.

Ánh mắtanh đuổi theo cậu, tới lúc cậu đi ra cửa. Hồi lâu, sắc mặt hắn lạnh tanh, nằm ở phía sau, nhắm mắt lại dường như đang suy nghĩ chuyện này.

Lần nữa mở mắt ra, hắn cầm lấy điện thoại gẩy một dãy số.

Điện thoại được nhận, anh trực tiếp phân phó với bên kia.

"Tra cho tôi tư liệu cặn kẽ của Trần Minh Vương, bao gồm sinh nhật, từng trải cùng với các tin tức khác có thể tra được của cậu ấy."

"Tốc độ càng nhanh càng tốt, chiều nay đưa đầy đủ tài liệu bằng giấy cho tôi."

......

Buổi chiều, cậu được rảnh, ngồi xe tới bệnh viện.

Vẫn là bệnh viện quen thuộc kia, vẫn là bác sĩ mắt kính viền sợi vàng quen thuộc kia.

Bác sĩ đẩy mắt kính trên sống mũi, sau thấu kính lộ ra ánh sáng sắc bén, "Cậu nói, cậu đã uống rượu?"

Cậu giống như đứa nhỏ làm sai chuyện, buồn buồn mà vâng một tiếng.

"Rầm!"

Bác Sĩ Nguyễn * Nguyễn Công Phượng * đập kẹp báo cáo lên bàn, "Rượu mạnh?"

Ngón tay cậu xoắn tay áo mình, "...... Vâng."

"Trần tiên sinh, nếu không thì vậy đi? Tôi viết cho ngài bức thư giới thiệu, giới thiệu ngài trước tới khoa não bên cạnh khám chút." Bác sĩ vẻ mặt nghiêm chỉnh mà châm chọc nói.

Bên cạnh * Vũ Văn Thanh * mắt kính viền sợi vàng này ngồi một tên tháo hán, thoạt nhìn hung dữ, lúc này thế nhưng giống như một con mãnh gấu bị thuần phục vỗ vỗ lưng y, "Được rồi được rồi, em đừng tức giận."

Bác sĩ Nguyễn một cái đánh tay gã ra, "Ít đụng vào tôi. Anh giống như tên ngốc ngồi đây làm gì? Cút vào trong đi." ( lại rén dùm anh Thăn:) )

Anh ta rất ủy khuất nhẹ giọng, "Em không nên hung với anh như vậy."

"Có bản lĩnh anh đánh tôi? Không dám đánh thì đàng hoàng cút!"

Hán tử kia cắn răng, buồn buồn đi về.

Cậu thấy tâm tình bác sĩ bình tĩnh một chút, vội vàng xin lỗi, "Thật xin lỗi, tôi cũng không muốn uống rượu, sau này tuyệt đối sẽ không nữa!"

Cậu bình sinh sợ nhất giáo viên và bác sĩ.

Cho dù trong cuộc sống cậu nói bậy có thể so với bậc thầy văn học, viết văn đồi trụy vẫy tay có thể cầm giải Nobel, nhưng thấy bác sĩ và giáo viên, lập tức ngoan tới khép hai chân lại hai tay buông ngang, một chút cũng không dám láo nháo.

Đây chính là cậu, cậu vừa hèn vừa sợ.

Bác sĩ Nguyễn đỡ đỡ mắt kính, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Cậu có biết rượu cồn đối với thai nhi có độc tính gây quái thai rất lớn hay không? Rất có thể tạo thành tổn thương vĩnh viễn tới trí lực của thai nhi?!"

"Tôi xin lỗi!"

Bác sĩ Nguyễn thở hổn hển mấy hơi, bình phục tâm tình, "Đứa nhỏ này là của bản thân cậu, cậu làm thể mang thai, phải hiểu lúc mang thai cái gì nên làm cái gì không nên làm. Đã lựa chọn mang thai thì phải có trách nhiệm với đứa nhỏ!"

Cậu gật đầu như giã tỏi, "Vâng vâng, ngài dạy đúng! Nhất định có trách nhiệm!"

Bác sĩ tức giận mở kẹp báo cáo ra, "Người cha khác của đứa nhỏ đến chứ?"

Cậu sửng sốt, "Hắn......"

Mắt bác sĩ bắn ra ánh sáng lạnh, âm thanh càng lạnh mấy phần, "Hắn làm sao? Thân là cha của đứa nhỏ, ngay cả tới kiểm tra mang thai với cậu cũng không có thời gian? Cậu đưa số điện thoại của hắn cho tôi, tôi phải đích thân nói chuyện với ông chồng không hợp cách này chút."

Khóe miệng cậu co rút, "Hắn......"

Bác sĩ không nhịn được mà ngoắc ngoắc tay, "Cậu mau đưa điện thoại cho tôi, tôi phê bình giúp cậu."

"Hắn......" Con ngươi cậu nhỏ giọt, "Hắn ở...... trong tù."

Bác sĩ Nguyễn ngây ngẩn cả người, chớp chớp mắt, âm thanh không khỏi nhu hòa, "Vậy à...... Trần tiên sinh, xấu hổ quá, tôi không biết cái này."
Cậu vẻ mặt đứng đắn mà nói hươu nói vượn: "Không sao. Tôi một mình có thể nuôi con lớn, tôi sẽ ở cùng con, chờ anh chịu đủ hình phạt được phóng thích, tới đoàn tụ với chúng tôi."

Bác sĩ Nguyễn xoa xoa nước mắt cảm động ở khóe mắt, "Ngài thật là một người cha vĩ đại!"

"Ngài nói quá lời rồi, không dám nhận!"

Bác sĩ cầm lấy bút ở trên kẹp báo cáo vừa viết vừa nói, "Được rồi. Ngài gần đây chú ý ăn uống, vitamin có thể uống số lượng vừa phải, những thuốc khác cậu trước để tôi khám xem lại kê. Định kì làm kiểm tra, hai tháng sau tới đây làm kiểm tra sàng lọc một lần, sàng lọc rượu cồn có ảnh hưởng mạnh mẽ tới sinh thai nhi hay không."

Cậu nhận lấy thứ bác sĩ Nguyễn viết, "Phiền toái rồi."

"Ài," Bác sĩ thở dài, "Đàn ông mang thai mặc dù có tiền lệ, nhưng dù sao cũng là rất thiểu số. Chúng tôi vẫn chưa thể đối với đàn ông sinh con sinh ra nhận thức tính hệ thống, bản thân cậu nên chú ý thêm...... Đây là phương thức liên lạc của tôi, có vấn đề có thể tùy thời tìm tôi."

Cậu gật gật đầu, ghi nhớ lời bác sĩ nói ở trong lòng.

Đi ra khỏi phòng khám bệnh, cậu ở trên hành lang hẹp dài của bệnh viện từ từ đi.

Trên hành lang đầy rẫy mùi của nước khử trùng, kích thích xoang mũi. Trên chỗ ngồi nhỏ hành lang ngồi không ít người, thần sắc hoặc buồn hoặc vui, phần lớn là tâm gợn sóng khó bằng phẳng.

Cậu thu bệnh án và mấy tờ báo cáo vào, còn chưa ngẩng đầu đã nghe thấy tiếng giày cao gót lộc cộc phía trước, kèm theo một giọng nữ vang lên.

"Trần Minh Vương Là anh?"

Cậu ngẩng đầu nhìn lên, chân mày nhất thời vặn chặt.

Người phụ nữ này cậu biết, em họ của Xuân Trường, Lương Lan Chi...!.

==========
Hết Chương11 rồi nha mng

Xin lỗi vì hôm qua Sun ko ra truyện nha^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top