Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tôi Phải Đưa Em Đi....?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

48:...

Nghe nói như thế, anh trực tiếp vào nhà cậu, an tĩnh ở trên sofa ngồi xuống.

Bánh Bao theo cậu về nhà, vốn đã ở ổ mèo nằm xuống nghịch đuôi. Lúc này thấy anh, nhất thời đứng dậy, giống như con cọp nhỏ đi tới trước mặt anh ngồi xuống, hai mắt tròn xoe thẳng tắp nhìn chằm chằm anh, meow một tiếng.

Anh dường như có chút hiểu ý mèo nhỏ, hắn duỗi tay sờ sờ đầu Bánh Bao: "Hôm nay quên mang cá cho mày......"
Trong cổ họng mèo kêu một tiếng, đầu nghiêng đi tránh né tay anh, lãnh khốc mà quay đầu rời đi.

Nó là một con mèo lạnh nhạt không có tình cảm.

Đợi một lát, cậu liền từ phòng cách vách đi ra, ở bên cạnh bên cạnh ngồi xuống: "Vươn tay ra."

Anh nghe lời mà duỗi tay ra.

Ngón tay kia bị kẹp rất dùng sức, ngón tay khớp xương rõ ràng đều sưng lên mấy ngón, một mảnh vết đỏ. Có mấy kẽ da nhỏ rỉ máu, có thể thấy đau thế nào.

Cậu nhíu mày, từ trong hợp thuốc mình chuẩn bị lấy nước muối sinh lý ra rửa sạch cho hắn, lại thoa thuốc lên.

"Tôi tới phòng bếp chuẩn bị túi chườm đá cho anh, anh trước chườm lạnh chút." Vừa nói, cậu liền đứng dậy đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra bắt đầu sờ mò.

Anh nhìn bóng người đi dưới ánh đèn vàng ấm phòng bếp, trong lòng không biết tại sao, chỉ cảm thấy rất an bình. Cậu từ phòng bếp đi ra, một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh anh, đưa cho hắn một túi chườm đá: "Chườm đá nửa tiếng, nhanh lên chút." Anh nhận lấy túi chườm đá, trong lúc vô tình cùng tay cậu đụng nhau, chỉ cảm thấy trong lòng thoáng động.

Hắn phủ túi chườm đá trên tay, nhất thời cảm nhận được một tia lạnh như băng.

Hắn hơi quay đầu, nhìn nhìn gò má cậu.

Có lẽ là nguyên nhân mang thai, cậu mập hơn trước chút. Nhưng trước khi mang thai cậu hơi ốm, cậu bây giờ vừa đẹp. Má kia có chút thịt, đường cong ngược lại càng thêm dễ nhìn. Lông mi thật dài buông xuống, ở dưới mắt quét một mảnh bóng râm nho nhỏ. Da trắng nõn đôi môi hồng nhạt, lớn lên quả thực rất đẹp.

Dư quang cậu chú ý tới tầm mắt anh, hung ác mà xoay đầu lại: "Nhìn cái gì vậy? Một đôi mắt gian nhìn chằm chằm chỗ nào thế!"

Anh chuyển tầm mắt, hồi lâu, mới nói: "Ngày mai bảo nhân viên của em trông quán giúp em một ngày đi."

"Làm gì?"

"Tôi dẫn em đi bệnh viện," Giọng nói anh từ tính trầm thấp, "Kiểm tra sinh sản thường lệ."

Cậu lúc này mới nhớ tới, đúng là đến ngày kiểm tra sinh sản thường lệ.

Lần trước Công Phượng hình như nói, lần này đi kiểm tra sinh sản, sẽ làm siêu âm 4 chiều cho cậu, tới lúc đó có thể đánh giá quan sát bảo bảo trong bụng.

Có chút kích động.

"Lương đại tổng tài anh, mỗi ngày trăm công nghìn việc, cũng không cần hạ mình theo tôi đến bệnh viện," cậu liếc anh một cái, "Tôi tự đi là được."

Đôi mắt kia của anh yên lặng nhìn cậu, "Tôi nói, tôi cùng em..."

"Tôi nói, tôi thật sự không cần anh cùng."

Cậu gầm nhẹ nói.

Mặc dù đi bệnh viện, nhìn mấy người có đôi có cặp kia đến làm kiểm tra sinh sản, bộ dạng chia sẻ ngọt ngào hạnh phúc và mong đợi kia, cậu luôn cảm thấy có chút hâm mộ có chút đau xót, nhưng kỳ thực cũng chỉ là chút xíu buồn bực trong lòng, thật sự chỉ một chút buồn bực mà thôi, không cần tên đàn ông  này đi cùng cậu.

"Tôi là cha đứa nhỏ này, tôi có trách nhiệm và quyền hạn," Trong đôi mắt anh viết kiên trì: "Sáng mai tôi rảnh, tôi cùng em đi bệnh viện."

"Tùy anh đấy," cậu phiền muộn mặc kệ anh, đứng dậy, "Lúc đi đóng cửa lại. Vết thương trên tay chườm lạnh nửa tiếng sau tự chấm thuốc lên 1 lần nữa , đừng dùng lực ấn, sẽ nặng thêm vết thương...... Mẹ nó, rước lấy phiền."

Vừa nói, xoay người muốn đi.

Anh kéo tay cậu lại, "Đói không?"

Cậu cau mày, giống như không nghe hiểu anh đang nói gì: "Anh nói gì?"

"Tôi hỏi em đói không." Anh lặp lại một lần.

"Tôi đói hay không, mắc mớ gì đến anh?"
( Phũ z anhhh:( )

"Tôi nghe nói," Khuôn mặt lạnh lùng của anh hơi đỏ, "Người mang thai sẽ thường xuyên cảm thấy đói. Em đói không? Tôi đi mua ít đồ ăn khuya cho em, cùng nhau ăn."

Cậu thu tay về, "Không cần"

Vừa nói, xoay người lãnh khốc về phòng ngủ.

Vừa đóng cửa phòng ngủ lại, cậu liền thở dài.

Nói sao đây? Kỳ thực có chút giãy dụa và hối hận.
Không nói còn tốt, vừa nói quả thực cảm giác bụng hơi đói.

Nhưng nghĩ tới chuyện này cần anh đi làm, cậu liền cảm thấy cực kỳ kỳ quặc, tình nguyện không ăn cũng không muốn có quan hệ gì với anh.

Ở trong phòng ngủ thay đồ ngủ, vừa định đi rửa mặt, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa.

Cậu mở cửa, ngoài phòng ngủ anh đứng đó.

Hắn hẳn vừa từ bên ngoài về, áo khoác màu đen chống rét còn chưa cởi, trên thân thể vù vù tuôn ra chút hàn khí. Hắn đưa một cái túi tới: "Vừa mua, nhân lúc còn nóng ăn đi."

Cậu giương mắt, chỉ nhìn thấy tóc và lông mi anh dính rất nhiều vụn băng: "Bên ngoài tuyết rơi?"

"Ừ." Anh gật gật đầu, không nói thêm gì.

Cậu trầm mặc một hồi, nhận lấy túi.

Anh thấy cậu ngoan ngoãn cầm đồ ăn qua, cũng gật gật đầu, xoay người giúp cậu tắt đèn phòng khách, đóng cửa về phòng cách vách của mình.

Cậu đi tới bên cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa ra.

Lúc lái xe về còn chưa đổ tuyết, không nghĩ tới mới qua chưa được mấy tiếng, tuyết đã rơi lớn như vậy.

Tuyết rơi như lông ngỗng ở giữa đất trời rộng lớn bay lả tả. Hóa ra thành phố phồn hoa xinh đẹp, dưới bão tuyết bay xuống, nhất thời trở thành một mảnh trắng thuần. Ánh đèn, dòng xe khoa trương kia, dường như cũng theo trận tuyết này trở nên càng thêm an tĩnh.

Cả thế giới, giống như tiếng piano dingdong, thuần túy mà an bình.

Cậu ngồi bên cửa sổ, do dự một lát, mới duỗi tay từ trong túi lấy đồ ra.

Đều là chút đồ ăn nhẹ dễ tiêu hóa, còn có ít trái cây.

Cậu tự giễu cười cười, lần này ngược lại anh có lòng.

Bất quá, hẳn anh cũng sợ nòi giống Lương gia trong bụng mình đói đi, đổi lại bình thường, nếu cậu đói, anh nhất định không thèm để ý, đâu có đãi ngộ tốt vậy.

Cậu giương mắt nhìn bão tuyết ngoài cửa sổ, tính toán chút, sắp năm mới rồi đấy.

Anh về phòng mình, đóng cửa lại.

Trong phòng rất an tĩnh, ngoại trừ tiếng hắn đi lại, cũng không có âm thanh khác. Trong lúc nhất thời, anh chỉ cảm thấy căn phòng này tĩnh lặng tới mức hơi khiến người ta khó chịu, liền mở TV, tùy ý mà mở một kênh ra, tùy ý tiếng TV xua đuổi tĩnh mịch trong phòng.

Hắn ở trên sofa ngồi xuống, ánh mắt lại nhìn mấy quyển sách đặt trên bàn trà gỗ.

Đều là Phi Yến và Duy Mạnh đưa tới.

Kể từ sau khi hai người kia biết cậu mang thai con của anh, liền nghĩ cách chăm sóc nhiều hơn. Chẳng những chăm sóc cậu, dường như còn muốn bóng gió nhắc nhở anh.

Lúc anh dọn nhà, Duy Mạnh và Phi Yến liền lo liệu thêm vài bộ sách cho phụ nữ có thai trên giá sách của Lương tổng, để cho Lương tổng luôn lãnh khốc của bọn họ mở mang chút.

Anh đi tới bên cạnh giá sách, nhìn sách đầy giá.

Ngoại trừ sách chuyên ngành và nguyên bản tiếng Anh mình thường đọc, trên giá nhét đầy ắp, chính là các loại sách quý cho phụ nữ có thai. Duy Mạnh và Phi Yến dường như vơ vét hết một lần sách có liên quan tới phụ nữ có thai, cái gì cũng có.《Bách khoa dinh dưỡng ẩm thực cho phụ nữ có thai》,《Đồ ăn và thuốc cấm kỵ với phụ nữ có thai》,《Thời kỳ thai nghén thoải mái khỏe mạnh》....vv

Thật là phí tâm.
Anh cứ như vậy đứng bên giá sách, tiện tay cầm một quyển sách phổ cập khoa học có liên quan tới ăn uống của phụ nữ có thai bắt đầu lật xem. Làm tổng tài một tập đoàn, tốc độ đọc của anh trước giờ nhanh.

Giữa bất tri bất giác, nửa quyển sách đã lật qua. Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy tuyết rơi ngoài cửa sổ càng lớn.

Ngày mai lúc dẫn em ấy đi kiểm tra sinh sản, phải để em ấy mặc dày chút, hắn nghĩ.

Thả sách lại trên giá, hắn đơn giản rửa mặt một phen, nằm trên giường, tắt đèn.

Khí ấm trong phòng rất đủ, vì vậy cũng không cảm thấy lạnh lẽo. Giường cũng rất lớn, một mình ngủ tuyệt đối đủ. Anh ở trên giường lăn qua lộn lại, thậm chí có chút không ngủ được.

Giường này quá lớn, một mình ngủ bên trên, lại cảm thấy có chút trống vắng.

Dù sao cũng không ngủ được, hắn dứt khoát cố mở to mắt suy nghĩ linh tinh.

Kỳ thực lúc biết cậu mang thai, trong lòng khiếp sợ. Hắn mới đầu cũng không tin, vẫn là các chuyên gia thay nhau ra trận bày sự thật, trải qua một đoạn thời gian mới tiêu hóa tin tức kia.

Sau khi tiếp nhận sự thật này, là tâm tình gì?

Đột nhiên sắp biến thành cha, biết trong bụng cậu có đứa nhỏ chảy huyết mạch của mình, tâm tình hắn rất phức tạp. Trong kế hoạch cuộc đời hắn vốn không có mục con cái, biết được sự tồn tại của đứa nhỏ, kế hoạch của hắn rối loạn, tim cũng rối loạn.

Hắn biết mình nên gánh trách nhiệm của đàn ông, nên chịu trách nhiệm của một người cha, hắn cũng quả thực thử đi làm như vậy.

Nhưng đối mặt với cậu và đứa nhỏ, hắn rốt cuộc là loại tâm tình gì đi đối mặt?

Hắn nghĩ không hiểu, thậm chí là bó tay.

Hắn tình nguyện đối mặt với các loại báo cáo, kế hoạch, hợp đồng phức tạp của tập đoàn, cái đó hắn ít ra thành thạo, có thể đem mấy tài liệu nhìn như phức tạp khó tả này thu thập tới rõ ràng lưu loát. Nhưng tới phiên tình cảm, hắn lại luôn không rõ ràng.

Tuyết ngoài cửa sổ càng rơi càng lớn, mơ hồ có khuynh hướng nhuộm trắng đất trời. Bên trong phòng ngủ, hắn đắp chăn kín chút, ép mình nhắm mắt lại ngủ.

Nhưng cảm giác rầu rĩ trong lòng, không khua đi được.

Là từng tia...... hối hận sao?

Hôm sau cậu dậy hơi muộn, rửa mặt một phen, thay xong quần áo, đã gần 10h.

Cậu lúc cầm ít đồ cần thiết ra cửa, anh giống như canh giữa phía sau cửa phòng cậu, cũng vừa vặn mở cửa đi tới bên người cậu.

"Đồ mang theo hết rồi?"

Cậu nghi ngờ liếc hắn một cái, "Tôi không phải nói tôi tự đi sao? Anh mỗi ngày nhiều việc như vậy, đừng tới nữa. Hơn nữa, tôi cũng không cần anh."

Anh bị cậu cự tuyệt nhiều, năng lực chống trả vậy mà mạnh không ít, học được coi vài lời của cậu như gió thoảng bên tai.

Dù sao chính là phải đón em đi.

Hắn đi theo cậu cùng nhau xuống lầu, lúc tới gara, mặt đen trực tiếp cướp đi chìa khóa cậu cầm trong tay.

"Nè," cậu tức đến trợn mắt, "anh làm gì vậy? Một đại tổng tài vậy mà học được chơi xấu? Anh trả chìa khóa xe cho tôi!"

Anh mở cửa sau chiếc xe của mình thường lái kia, ném chìa khóa vào: "Tự mình cầm."

Cậu cảnh giác mà đi tới trước cửa xe, đang định duỗi tay lấy, ai biết anh ở phía sau đã sớm mai phục xong, trực tiếp dùng sức ôm cậu vào trong xe, bịch một tiếng đóng cửa lại.

Thân thể cậu không tiện, anh quả thật tay chân rất nhanh, đã khóa cửa xe lại.

Cậu tức cực kỳ, nắm chặt chìa khóa nói chuyện cũng lớn tiếng tàn khốc: "Lương Xuân Trường, anh bị bệnh hả? Bảo anh đừng đưa anh cứ phải theo? Anh mấy tuổi rồi, vừa sáng sớm đã diễn xiếc gì?"

Anh ngồi vào trong xe: "Tôi nói đưa em chính là đưa em."

"Tôi tự có xe anh không thấy sao? Tôi cần anh lắm chuyện?"

Anh bị cậu phát liên tục thẻ cự tuyệt, cả người cũng có chút hỏa khí, ngữ khí không khỏi cũng nặng chút: "Em tự xem xem cái xe van nát kia của em, em thấy tôi có thể yên tâm sao? Cho dù bản thân em không sao, em làm bị thương tới con cháu Lương gia tôi tôi tìm ai tính sổ?"
(Quá đáng...hic:( )

Lời này vừa ra, hắn lập tức ngừng miệng.

Mỗi lần lúc đối diện cậu, một khi cậu nói khiến hắn tức giận, tự kiềm chế bình tĩnh thường ngày của hắn dường như biến mất tiêu, luôn dễ dàng không khống chế được tự mình nói mấy lời tổn thương người, làm vài chuyện quá phận.

Hắn biết những lời này không nên nói, đây cũng không phải bản tâm hắn, nhưng tức lên não, luôn dễ mất kiểm soát.

Giờ phút này chính là như vậy.

Hắn quay mặt sang, chỉ thấy cậu đã hai mắt nhìn ngoài cửa sổ, đường cong gương mặt hơi nguội lạnh, nhìn không ra tức giận hay thất vọng, hai mắt không có bất kỳ tâm tình gì.

Trong lòng anh hối hận, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra. Lạnh lùng khởi động xe, lái ra gara.

— Một đường không nói chuyện

========Hết chương 48

Vừa mới bây h mới lưu được mới đăng truyện được chứ nảy nó bị lỗi:((

Hơn 75 vote ra truyện típ nha:((


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top