Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[All Diệp] Ánh mắt


[All Diệp] Ánh mắt


Author: 春山长明

ID lofter: namxsgkita

Edit: E.C.

Beta: Lux



Chương trình họp năm nay cuối cùng cũng được xác định.

Tin tức này vừa truyền ra, không ít người lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Thế sự xoay vần, cả một năm náo loạn cuối cùng cũng có lúc được nghỉ ngơi. Nên mở họp thì mở họp, nên đình chiến thì đình chiến, dù thua tơi tả hay là chiến thắng vẻ vang, thắng bại vinh nhục thì đều không cần bàn nữa. Như một tiếng chuông, vừa vang lên họ sẽ lặng lẽ lùi xuống, những nhân vật chân chính lúc này mới chậm rãi đi lên mặt đất.

Lư Hãn Văn cũng đi, Dụ Văn Châu nói là để cậu mở mang tầm mắt về xã hội. Cậu vui vẻ được có mấy ngày, vừa đi vào tứ hợp viện nơi diễn ra cuộc họp thì liền xụ mặt xuống.

Vừa nhìn qua, cả một khoảng sân rộng tìm không ra nổi một gương mặt chưa từng gặp.

Lư Hãn Văn nặng nề đi vào thiền viện, khẽ đứng sát bên Cao Anh Kiệt. Cao Anh Kiệt lại giật thót người, quay ngoắt sang nhìn cậu một cái rồi mới thở phào: "Hãn Văn à..."

"Anh cũng đến rồi à?". Lư Hãn Văn uể oải nhìn quanh một lần nữa, trong này người lớn tuổi nhất cũng không quá mười tám, đều là những gương mặt thanh niên khí phách có tương lai xán lạn của các nhà.

Sau cũng có thêm vài người lục tục đến, thường ngày không ít lần hành hạ lẫn nhau nên đôi bên có những gì cũng đều biết hết cả rồi. Có người thì nói chuyện đôi câu, có người chỉ đứng bên cạnh cửa, vừa tò mò vừa cảnh giác nhìn vào trong. Khi chính chủ đã dần đi vào trong, Dụ Văn Châu và Vương Kiệt Hi vẫn còn đang đứng nói chuyện dưới gốc cây hòe trong sân.

Nói chuyện câu được câu mất, như là đang chờ ai đó.

Giờ đang là mùa hè tháng bảy, lớp cây thường xuân phủ đầy trên mái ngói lưu ly màu đỏ đổ xuống như thác, mang sắc màu xanh biếc tỏa ra khắp sân. Ngay cả thềm đá cũng phản chiếu ra màu xanh đậm, hiện ra dáng hình của non nước trong ánh sáng.

Và rồi cánh cổng màu son bỗng kêu kẽo kẹt, một hòn đá rơi vào xuống hồ nước, khiến cái bóng trở nên hỗn loạn.

"Ơ, đang đợi tôi sao?" Người đó ung dung đứng trước cửa, bàn tay đeo găng lụa màu trắng thản nhiên chỉnh mũ, một khoảng tối lướt qua trên gương mặt nhợt nhạt của hắn.

Sau khoảng lặng, Dụ Văn Châu nở nụ cười trước tiên: "Diệp thần, lâu rồi không gặp".

"Lâu lắm sao, nửa năm trước từng gặp nhau rồi mà". Diệp Thu phản bác lại ngay, thong dong đi xuống thềm.

Dụ Văn Châu nhìn hắn đăm đăm, vừa nhìn hắn đi vừa cười hỏi: "Sao đến muộn thế, nửa đường có việc à?"

"Cậu đoán xem". Diệp Thu nhướng mày, cười đáp.

Dụ Văn Châu cười bất đắc dĩ, nâng bước chân tiến lại gần Diệp Thu. Một bước, hai bước... Anh dừng lại, khẽ gọi một tiếng.

Một người trẻ tuổi bỗng tiến lên một bước, ngăn bước anh đi đến trước mặt Diệp Thu. Người này còn rất trẻ, ở giữa độ thiếu niên và thanh niên, quân hiệu trên vai sáng loáng như đao. Tay kề lên hông, tỏ thái độ sẵn sàng rút súng.

Các cảnh vệ đứng dưới cây hòe đồng loạt rút súng chĩa thẳng vào thiếu niên lạnh lùng kia. Đám thanh niên trong thiên viện cũng lập tức đứng dậy, ánh mặt trời trong viện trong veo nhưng bầu không khí lạnh đến mức thể thành kết băng.

"Khưu Phi". Diệp Thu nói.

Thiếu niên kia liền lẳng lặng thu súng về, rồi vòng ra sau lưng Diệp Thu.

Cậu ta như chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì, những họng súng chĩa vào người, những đôi mắt hung ác nhìn cậu, cậu ta đều không để tâm.

Làm người ta hận ngứa răng, đồng thời cũng nổi da gà.

Diệp Tu lại thản nhiên như không, còn nghiêng đầu cười với thiếu niên Khưu Phi kia, nói: "Đi ra chơi với họ đi".

Thiếu niên như sát thủ này cứ vậy mà ngoan ngoãn đi đến chỗ những thanh niên sáng ngời kia.

Nét cười trên mặt Dụ Văn Châu sâu hơn, anh giơ tay lên, sau một loạt tiếng động, không gian lại quay về yên tĩnh.

Lúc này Diệp Thu mới thờ ơ liếc anh một cái, nói: "Cậu đứng đắn chút đi Dụ Văn Châu".

Dụ Văn Châu chớp chớp đôi mắt, tỏ vẻ vô tội.

Khưu Phi không quen biết quá nhiều người, cậu cũng chẳng có hứng thú nói chuyện. Cậu chỉ nhìn chăm chăm Diệp Tu và Dụ Văn Châu cùng Vương Kiệt Hi đi vào phòng chính, thầy của cậu đi sau cùng. Tua rua màu vàng trên vai lóe sáng lên một cái rồi biến mất sau cánh cửa chạm khắc hoa văn.

Dáng vẻ đi về phía Diệp Thu và cười nói của Dụ Văn Châu khiến cậu thấy không thoải mái lắm.

Diệp Thu thì lại quen rồi, không để ý lắm, cũng không khách sáo gì cả. Ngồi trên xe lửa chỉ toàn chống cằm ngủ gật, gần đến lúc xuống xe mới đi thay quần áo chỉnh tề, nhưng cậu thấy không vừa mắt, đi tới tháo nút áo của Diệp Thu ra thắt lại. Diệp Thu cũng để yên cho cậu làm, hơi thở nhẹ nhàng ấp ám phả vào gáy.

Cảm giác đó quá kỳ lạ.

Tê tê ngứa ngứa, lại khiến người ta sởn gai ốc.

Nút áo cuối cùng làm sao cũng không vào được, lòng bàn tay cậu đẫm mồ hôi. Cuối cùng Diệp Thu giải cứu nó khỏi tay cậu, dứt khoát tháo ra.

Đầu ngón tay của Diệp Thu lướt qua mu bàn tay cậu, rõ ràng là man mát, nhưng khoảng da thịt đó lại như bị lửa đốt, khiến tim cậu nóng ran.

Lư Hãn Văn cũng đứng đó nhìn Diệp Thu, ánh mắt theo sát từng bước, bị cánh cửa chạm trổ hoa văn chặn ở ngoài. Cậu cũng không giận, cứ thế ôm súng nhìn chằm chằm bông hoa ngọc lan khắc trên ván cửa, một mình ngẩn ngơ.

Cậu cũng từng được gặp Diệp trưởng quan. Nửa năm về trước.

Khi đó cậu vừa mới tập bắn xong ở trường bắn, mồ hôi đầm đìa, thấy Hoàng Thiếu Thiên đang đứng vẫy tay với mình. Cậu sửng sốt, quăng khẩu súng sang cho người bên cạnh rồi cất bước lại gần.

"Hoàng thiếu, làm sao vậy?" Bỗng cậu thấy bên cạnh Hoàng thiếu có một người mình chưa từng gặp.

Khi đó là mùa đông, tuyết đọng chưa tan, trong trường bắn lại nóng bức vô cùng. Ngay cả Lư Hãn Văn nhỏ tuổi cũng chỉ mặc một cái áo mỏng, tay áo rũ xuống cổ tay, ướt đẫm mồ hôi như vừa từ trong nước đi ra. Người kia lại ăn mặc vô cùng kín đáo, lớp áo khoác quân đội màu đen được cắt may khéo léo buông thẳng, hai tua rua màu vàng trên vai lệch sang hai bên, để lộ quân hiệu hình lá phong.

Là Diệp trưởng quan mà Hoàng Thiếu Thiên ngày nào cũng nhắc.

Nhưng Diệp trưởng quan chẳng giống những gì Hoàng thiếu miêu tả.

Người mà gần như đã thống nhất non sông lại tái nhợt, không chút sắc hồng nào như vậy, khiến người ta nghi rằng thứ chảy trong mạch máu của người nọ là băng tuyết. Hàng mi và đôi mắt lại đen huyền, giọng nói nhẹ nhàng bình thản, lúc nói chuyện như mang theo ý cười, đôi mi dài phủ xuống, che khuất nửa đôi mắt.

Lư Hãn Văn chưa từng gặp một ai giống như hắn.

Ít nhiều gì họ cũng phải có chút mặt mũi, ngày thường không thể thiếu quà cáp được mang đến. Dụ Văn Châu uống trà, thỉnh thoảng uống rượu, Hoàng Thiếu Thiên tửu lượng tốt, thích chơi oẳn tù tì phạt rượu, cái gì cũng biết. Cậu rất biết hòa vào cuộc vui, cũng chơi rất vui vẻ, chẳng mấy chốc đã khiến cô gái phong trần kia chỉ muốn trao cả trái tim cho cậu, mà bản thân cậu thì vừa ra ngoài hóng gió liền quên béng cả người lẫn mặt. Lư Hãn Văn là cái đuôi theo sau, mặc kệ họ làm gì thì làm, mình chỉ biết đi theo ăn ăn uống uống.

Bây giờ người lớn vẫn chén qua chén lại với nhau, đấu đá các thứ, cậu thì đứng cạnh hậm hực nhìn.

Danh kỹ Giang Nam xinh đẹp xuất trần, thiên kim danh môn du học về nước, cũng có cả nam, giác nhi danh chấn thiên hạ, ánh mắt ấy mềm mại như sóng xuân ngập tràn tháng tám.

Cậu nhìn mỏi cả mắt, cũng chẳng thấy có một ai giống như Diệp trưởng quan.

Sau khi tiệc tàn, mọi người đều rất ngạc nhiên xoa đầu cậu, thằng nhóc này lại không thèm ăn mà biết đi xem gái hả? Nay uống nhầm thuốc hả?

Lư Hãn Văn không để ý đến họ, chỉ ngẩn người nhìn lên vầng trăng sáng trên cao. Tuy cậu chưa biết viết được hai chữ "tâm sự" như thế nào, nhưng cậu nghĩ là mình có tâm sự.

Tâm sự của cậu là đôi mắt của Diệp trưởng quan. Cậu muốn gặp lại đôi mắt ấy, cũng muốn đôi mắt ấy lại nhìn mình một lần.

Đám thiếu niên trong thiên viện bắt đầu bắt chuyện với nhau, âm thanh náo nhiệt không ngừng vang lên, chỉ có hai người không có động tĩnh. Khưu Phi ở bên cạnh cửa lặng lẽ nhìn về phía nhà chính, sống lưng thẳng tắp; Lư Hãn Văn đứng ôm súng, ngẩn ngơ.

Một đứa bên trái, một đứa bên phải, rất giống hai con sư tử đá giữ nhà.

Chẳng biết qua bao lâu, mọi người bên trong nối đuôi nhau đi ra. Có sắc mặt vui sướng, có mặt mũi u ám, mà Diệp Tu vẫn là cái vẻ không quan tâm đó, không lộ ra chút gì, khoan thai đi vào trong đình viện xanh mượt.

Khưu Phi lập tức đứng bật dậy, rảo bước đến bên cạnh Diệp Tu.

Diệp Tu cười, xoa đầu cậu và hỏi cậu có kết bạn với ai không.

Khưu Phi nhỏ giọng nói gì đó, trong đôi mắt nhìn Diệp Tu có một thứ cảm xúc tên là thành kính. Diệp Tu nhìn cậu, mỉm cười, mang theo sự bao dung và yêu quý của người lớn hơn, hàng mi dài rũ xuống, che khuất nửa đôi mắt.

Hắn lại dùng ánh mắt ấy nhìn người khác.

Lư Hãn Văn đứng lên, khẩu súng được truyền hơi ấm rơi phịch xuống lớp gạch loang lổ. Cao Anh Kiệt giật mình quay sang nhìn cậu, nhưng Lư Hãn Văn chẳng nhận ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top