Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[All Diệp] Chocolate tình nhân nhà ai ngon nhất

[All Diệp] Chocolate tình nhân nhà ai ngon nhất

ID lofter: kaojitui

Edit: Liễu Phi

Beta: Lux



Tô Mộc Tranh hỏi: "Diệp Tu, làm chocolate với em được không?"

Diệp Tu đáp: "Mộc Tranh, em nói cho anh nghe, em tính tặng cho đứa nào, để anh đi đánh nó."

Tất nhiên lời này chỉ là nói đùa thôi, Diệp Tu không phải kiểu anh trai cuồng em gái hở chút là đòi đánh thằng nhãi nào dòm ngó em gái mình, mà Tô Mộc Tranh cũng đã nói trước rằng đây là chocolate tình bạn.

Vì thế trước ngày lễ tình nhân ba ngày, Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh làm chocolate.

Tô Mộc Tranh rất hưng phấn, mua một đống bột cacao rồi bơ sữa vân vân, chuẩn bị làm chocolate, còn lôi kéo thêm cả Đường Nhu và Trần Quả làm cùng. Diệp Tu đứng giữa ba em gái cũng không có gì ngại ngùng, dù sao Tô Mộc Tranh sai gì hắn thì làm nấy thôi.

Hai bước trộn bột đã xong, Diệp Tu ôm bát chocolate lỏng cùng cây khuấy bột đứng ở cửa phòng bếp trộn bột, ba cô gái ở bên trong cũng mỗi người cầm một bát vừa khuấy vừa thảo luận xem nên làm ra hình gì.

Khuôn có hình gì thì làm hình đó thôi, đúng không?

Diệp Tu muốn nói vậy nhưng hắn vẫn biết điều mà ngậm miệng.

Trong khi họ đang nhiệt tình khuấy chocolate thì hai đồng chí của hội vô sỉ lén lút mò tới.

"Lão Diệp, Lão Diệp!" Phương Duệ gõ cửa sổ nhà bếp.

Diệp Tu nhìn ba người đang trò chuyện vui vẻ trong bếp, ôm bát đi ra mở cửa.

"Chuyện gì? Hai người cũng muốn đến tham gia hoạt động khuấy chocolate hả?"

"Ây da, tao với Lão Phương đều là đàn ông đích thực chỉ phụ trách ăn không phụ trách làm!" Ngụy Sâm vỗ ngực nói.

Diệp Tu cười nhạo: "Ai nói Mộc Tranh sẽ tặng hai người?"

Phương Duệ cợt nhả: "Em gái Tô đã nói là ai ở Hưng Hân sẽ đều có một phần!"

Diệp Tu nói: "Có tin tui ém luôn phần của cậu với lão Ngụy lại không?"

Phương Duệ tất nhiên là tin, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: "Ai da lão Diệp, anh cũng sẽ cùng em gái Tô làm chocolate phải không?"

"Ờ, dù sao Mộc Tranh cũng muốn tặng mà." Diệp Tu vừa dứt lời thì Tô Mộc Tranh đã đi đến.

Cô gái mỉm cười nói: "Không phải nha anh Diệp Tu, tụi em làm thì là quà của tụi em, anh làm thì là quà của anh chứ?"

"Hả?" Diệp Tu khựng lại, "Ý là coi như anh tặng hả?"

"Tất nhiên!" Tô Mộc Tranh nói, từ trong túi tạp dề lấy ra một xấp thẻ in nhỏ: "Làm xong bỏ thẻ vào từng hộp, trên đó ghi tên ai thì là của người đó!"

Diệp Tu ừ một tiếng, cũng không có phản ứng gì nhiều, đối với hắn thì chocolate lễ tình nhân cũng giống như tặng quà bình thường thôi.

Phương Duệ và Ngụy Sâm nhìn nhau.

Quà của mấy em gái thì không thiếu, nhưng của lão Diệp mới là thứ quan trọng nhất ở đây.

Mặc dù chuyện này trong mắt Diệp Tu không có ý nghĩa đặc biệt gì, nhưng lấy được đồ người trong lòng tự tay làm thì cũng không tệ tí nào! Có điều phải mở hộp mới biết được là của ai... Vậy thì phải làm sao đây?

Tô Mộc Tranh trộn siro vào chocolate, mỉm cười như một nữ thần.

Sau một lúc nấu chảy, đã đến bước cuối cùng – đổ vào khuôn và làm lạnh.

Tô Mộc Tranh không biết từ đâu lấy ra rất nhiều khuôn hình dạng khác nhau như hình trái tim, hình ngôi sao, hình tròn v..v, phía trên còn có một số hoa văn, chữ viết và những thứ tương tự.

Diệp Tu được đưa cho một cái khuôn hình trái tim, còn có chữ I LOVE YOU phía trên. Hắn không có chú ý gì đến mấy chữ này, đồ đầy chocolate xong thì bỏ vào tủ lạnh để làm lạnh.

Bọn họ bắt đầu làm từ buổi sáng, sử dụng toàn bộ dụng cụ làm bếp của Hưng Hân, khiến tủ lạnh chật cứng toàn là chocolate. Mãi đến buổi chiều, họ mới hoàn thành xong sản phẩm, bắt đầu đóng gói.

Ban đầu Diệp Tu đề nghị để mấy đứa nhỏ đến làm giúp, nhưng Tô Mộc Tranh từ chối.

"Phải tự mình làm từ đầu đến cuối mới có tâm nha." Cô gái nói.

Vì thế ở bàn ăn lớn của Hưng Hân, mấy người ngồi một hàng bắt đầu gói chocolate. Vì ngồi công khai nên mấy đội viên của Hưng Hân cũng tò mò chen đến xem.

Trần Quả đánh tay Bánh Bao đang tính ăn vụng.

"Bánh Bao, chị giao cho cậu một nhiệm vụ, coi chừng chocolate của lão đại cậu cho kỹ vào!"

Bánh Bao phút trước còn tính ăn vụng, phút sau đã cao hứng chạy đến đống chocolate của Diệp Tu canh chừng, không cho Phương Duệ và Ngụy Sâm thực hiện được ý đồ [chôm chocolate của Diệp Tu].

An Văn Dật nhìn một lúc rồi rời đi, nói rằng dù sao cũng nhận được rồi. La Tập cũng nói mình không có giúp được gì, cùng cậu ta rời đi. Kiều Nhất Phàm đứng đó cho người này rót ly nước cho người kia rót ly trà, Mạc Phàm thì không tới xem.

Diệp Tu thao tác một cách máy móc. Tô Mộc Tranh mua một đống hộp nhỏ, mỗi hộp chỉ đựng được một viên chocolate, mà bọn họ phải gói cả chục hộp, làm cho công việc đóng gói trở nên quá mệt. May mà mấy đứa trong đội vừa giỡn vừa cười đùa nên cũng không quá nhàm chán.

Khi kim đồng hồ chỉ tới số sáu, mọi người hít một hơi thật sâu, nhìn một bàn chocolate cảm thấy vô cùng thành tựu.

"À, tới giờ ăn rồi!" Trần Quả vừa thở phào đã nhớ đến vấn đề hằng ngày.

"Ăn tạm cái gì đi." Đường Nhu nói, "Nhìn chocolate đã no rồi."

"Ha ha, cảm ơn mọi người đã vất vả nhiều rồi " Tô Mộc Tranh lấy điện thoại di động ra, "Hôm nay em mời mọi người ăn tối nha!"

Trần Quả đã quen với cô từ lâu, không còn thấy ngại ngùng khi thần tượng đãi mình ăn nữa, không có ai phản đối nên họ cất chocolate rồi đi ăn cơm tối.

Đúng như lời Đường Nhu nói, Diệp Tu ngửi chocolate nhiều đến mức không muốn ăn gì, ăn được nửa chén cơm thì bưng bát đi vào bếp.

Còn chưa bước vào, hắn đã nhìn thấy Phương Duệ lén lút mở tủ lạnh ra nhìn, nửa người đều nghiêng vào trong.

"Điểm tâm đại đại làm chi đó, không ăn cơm mà đi ăn vụng hả?"

Phương Duệ bị hắn làm giật mình, đầu bị đập mạnh vào thành tủ lạnh.

"Á đù má!"

"Chậc chậc, ai bảo chú ăn vụng." Diệp Tu cười nhạo cậu ta.

"Ai ăn vụng chớ!" Phương Duệ xoa đầu đóng cửa tủ lạnh, "Tui chỉ muốn xem thử...."

"Xem thử cái gì?"

Phương Duệ không nói được. Làm sao có thể nói là cậu ta muốn xem thử hộp chocolate nào là của lão Diệp làm được!

"Mà nè lão Diệp, lúc đó anh tính tặng như thế nào, tặng từng người một hả?" Cậu ta hỏi lãng đi.

Diệp Tu thuận miệng nói: "Mộc Tranh nói tới lúc đó thì bỏ chung một chỗ rồi phát ngẫu nhiên."

"A?" Phương Duệ sửng sốt, "Muốn có chocolate còn phải xem vận may nữa hả?"

Diệp Tu nhìn cậu ta: "Muốn lấy được chocolate của ai đều phải xem vận may chú thế nào."

Phương Duệ im lặng, cố nhớ lại xem chocolate của Diệp Tu gói có đặc điểm đặc biệt gì không.

"Điểm tâm, cậu còn muốn xem tiếp hả!" Diệp Tu nhìn cậu ta im lặng, thông thả đi ra ngoài.

Thực tế đã chứng minh, không có cách nào phân biệt được mấy cái hộp chocolate giống nhau y hệt này. Hơn nữa, Mộc Tranh còn lấy đi hơn một nửa chocolate trong tủ lạnh gửi đi cho mấy chiến đội khác, nên chocolate trong tủ lạnh cũng bị xáo trộn.

Phương Duệ lôi kéo mấy thành viên còn lại của Hưng Hân, suy nghĩ suốt hai ngày cũng không có kết quả. Cậu cũng không có can đảm đi mở tủ lạnh nhìn trộm, cuối cùng chỉ có tự cầu nguyện mình may mắn bốc được hộp của đội trưởng.

Chẳng mấy chốc đã tới ngày lễ tình nhân.

Chocolate của Hưng Hân đã chất đầy trên bàn cho mọi người tự chọn, không nhiều không ít. Những người nhận chocolate tụ tập quanh bàn, Diệp Tu đang nằm trên ghế sofa hút thuốc, Tô Mộc Tranh nở nụ cười tựa nữ thần ngồi bên cạnh hắn, Đường Nhu không có hứng thú nên đi huấn luyện, Trần Quả thì đứng bên cạnh chống hông tự hào nhìn xung quanh.

Ngũ Thần đại diện mở màn lấy một cái hộp, ở trong ánh mắt của mấy người đàn ông lớn nhỏ trong đội mở ra.

Chocolate hình trái tim có dòng chữ I LOVE YOU, bên trong là một tấm thiệp nhỏ có viết chữ Diệp.

"Trời ơi, người đầu tiên đã lấy được của lão Diệp!" Phương Duệ hét lên.

Ngũ Thần sau cú sốc thì bình tĩnh lại, nụ cười của ổng có chút cao hứng.

"Tiểu Ngũ, tẹo nữa nhớ đi mua vé số đi." Ngụy Sâm ghen tỵ nói.

"A? Đây là của lão đại hả? Cũng giống mấy hộp trên bàn thôi mà!" Bánh Bao vừa nói vừa cầm một cái hộp trên bàn mở ra, "Vậy cái này chắc cũng là của lão đại!"

"Nếu tính xác suất, mỗi lần quà của đội trưởng được lấy đi, xác suất để những người khác nhận được sẽ là..." La Tập đẩy kính mắt chưa nói xong, Bánh Bao bên cạnh đã nhảy dựng lên.

"A! Tui cũng nhận được của lão đại nè!"

Cậu cầm tấm thiệp trên tay vẫy vẫy rồi nhét chocolate vào miệng.

"Hừm... to quá!" Gương mặt của thanh niên phồng lên vì miếng chocolate quá lớn, vừa ăn vừa vỗ lên lưng La Tập. "Tiểu đệ cũng mau đến lấy đi, tui cam đoan cậu cũng lấy được của lão đại."

"Nếu thật thì tốt quá...." La Tập suýt thì hộc máu sau khi bị Bánh Bao vỗ mạnh vào lưng, cậu nhỏ giọng nói. Nhưng trong lòng cậu cũng hơi hy vọng là vậy, nên nhắm mắt lấy đại một cái.

Mở ra, tấm thiệp có chữ "Diệp" hiện lên rõ ràng.

"A.... Tôi, tôi cũng lấy được của đội trưởng..." La Tập vui mừng đến mức nói lắp bắp, cầm chocolate không nỡ ăn.

"Trong trường hợp này..." An Văn Dật nói, "Tôi nghi ngờ toàn bộ hộp quà của Hưng Hân đều là của đội trưởng."

"A? Thật sao?" Phương Duệ nhìn đống chocolate, lại thấy Mạc Phàm yên lặng cầm lấy một cái.

[Diệp]

Bây giờ mọi chuyện đều đã rõ ràng.

Mọi người vội nhào đến chocolate như hổ đói vồ mồi. Đến khi mở hộp, quả nhiên bên trong đều là một tấm thiệp nhỏ có chữ "Diệp" tượng trưng cho Diệp Tu.

"Hừ, nghe câu của ngon không nên cho người ngoài!" Trần Quả lúc này đắc ý nói, "Nếu đã biết mấy người muốn quà của ai, sao lại có thể đưa cho mấy chiến đội khác được chứ?"

"Bà chủ vạn tuế!" Ngụy Sâm và Phương Duệ hoan hô.

Kiều Nhất Phàm cẩn thận bỏ hộp chocolate vào túi, sau đó hỏi: "Vậy.. chị Trần, còn chị Mộc...."

Trần Quả cảm động ngay lập tức, Tiểu Kiều không hổ là lương tâm của Hưng Hân, không giống hai cái người vô sỉ đang ôm nhau hát hò đằng kia!

Chị vỗ nhẹ vai Kiều Nhất Phàm nói: "Đã để trong phòng mấy đứa rồi, Hưng Hân chúng ta sao lại không đủ trọn bộ được đúng không?"

Kiều Nhất Phàm nhẹ nhõm gật đầu. Tuy là cậu cũng rất muốn chocolate của tiền bối, nhưng cậu cũng không muốn Trần Quả và những người khác cảm thấy chocolate của bọn họ không được chào đón như của tiền bối, chocolate của bất kỳ ai trong Hưng Hân với cậu đều là báu vật cần được trân trọng.

Lúc này Phương Duệ và những người khác cũng phản ứng lại. Ngụy Sâm đi tới, nghiêm túc nói: "Để cảm ơn bà chủ, em gái Tô và em gái Đường và người nào đó đã giúp đỡ, tui đề nghị, hôm nay chúng ta ra ngoài vui vẻ một trận đi!"

Mọi người đều đồng ý, đồng thời bày tỏ lòng biết ơn đối với Trần Quả và những người khác. Trần Quả đã vui đến mức cười toe toét, xua tay mạnh mẽ nói: "Còn đợi mấy người nói nữa à? Nhà hàng cũng đã đặt rồi, chuẩn bị một chút, gọi Nhu Nhu rồi chúng ta đi thôi!"

Toàn bộ quá trình Diệp Tu chỉ ngậm điếu thuốc dõi theo, hiện tại đã cùng mọi người chuẩn bị ra ngoài, trên môi còn nở nụ cười.

Tô Mộc Tranh quàng khăn quàng cổ cho hắn, quay đầu nhìn đội viên Hưng Hân đang ồn ào.

"Có vui không, anh Diệp Tu?"

"Tất nhiên." Diệp Tu nói, "Nhìn mấy đứa nó vì một miếng chocolate mất ngủ, Mộc Tranh, em đúng là..."

"Rất thú vị đúng không." Tô Mộc Tranh cười nói.

"Mọi người đều thích anh Diệp Tu như vậy, em rất vui."

Phiên ngoại:

+ Chiến đội Bá Đồ

Hàn Văn Thanh mở gói hàng ra, nhìn một đống hộp chocolate nhỏ bên trong.

"Theo lời của Tô Mộc Tranh, bên trong có chocolate dành cho tất cả mọi người. Do mấy đội viên nữ của Hưng Hân và tiền bối Diệp Tu làm ra." Trương Tân Kiệt đẩy kính mắt, "Mỗi người đều có một cái thẻ tên bên trong."

Hàn Văn Thanh có vẻ hơi im ắng.

"Cậu muốn cái nào thì lấy đi." Nói rồi anh ta cầm lấy cái hộp ở chính giữa thùng, mặt mày ủ rũ rời đi.

...Hình như đội trưởng Hàn rất muốn nhận được quà của tiền bối Diệp Tu.

Trương Tân Kiệt lại đẩy kính mắt,

Có điều, tôi cũng rất muốn có nó.

Trương Giai Lạc đã sớm không nhịn được, thấy Trương Tân Kiệt không phản đối, anh ta đẩy Lâm Kính Ngôn ra chọn giúp cho mình.

"Lão Lâm chọn giùm tui một cái, tui không tin cái vận may của mình lắm...."

Vì mục tiêu cao cả, Trương Giai Lạc không ngần ngại tự chọc vào vết thương của mình.

Lâm Kính Ngôn nhìn trời, vận may của anh hình như cũng không có tốt hơn mấy...

Lúc này Tống Kì Anh đi tới.

"Chào đội phó, chào hai vị tiền bối. Ấy, đây là gì vậy ạ?"

"Là chocolate Hưng Hân gửi tới á !" Trương Giai Lạc nói, "Nói là tặng cho toàn bộ chiến đội chúng ta, tiểu Tống cũng đến lấy một cái đi!"

Tống Kỳ Anh gật đầu, thản nhiên cầm lấy một cái.

"Vậy em lấy trước..."

"Này, từ từ đã, tiểu Tống, của em là của ai? Mở ra tụi anh xem thử nào?"

Tống Kỳ Anh gật đầu, nghe lời mở hộp.

Mở hộp ra, một cái thiệp nhỏ có chữ "Diệp" vô cùng chói mắt rơi xuống bàn.

Mọi người nhìn nhau.

Kết quả của chiến đội Bá Đồ: một phần quà của Diệp Tu, người nhận được là Tống Kỳ Anh.

+ Chiến đội Vi Thảo

Vương Kiệt Hi nhìn chằm chằm hộp chuyển phát nhanh đã đến nơi được mười phút rồi.

"Cái kia... cái này là... đội trưởng?" Cao Anh Kiệt rụt rè nói, cậu cầm hộp chuyển phát nhanh nóng lòng muốn mở ra nãy giờ, nhưng đội trưởng lại không hó hé gì cả, khiến cho người ta sợ hãi không dám cả động tay vào!

"Mở đi." Vương Kiệt Hi nói.

Mở gói hàng ra, nhìn thấy bên trong là chocolate của Hưng hân.

Vương Kiệt Hi kiềm chế bản thân đang kích động muốn tính một quẻ, nhưng anh quyết định tin tưởng vào trực giác của mình.

Vương Kiệt hi nhắm mắt rồi cầm một cái lên, sau đó gọi đội viên khác đến lấy chocolate.

Ngay lúc Vương Kiệt Hi chuẩn bị mở chocolate trong tay thì một số đội viên đã nhanh hơn nhìn thấy thẻ tên.

"A, của tui là Tô Mộc Tranh! Nữ thần!!!"

"Cái này là của bà chủ Hưng Hân nè."

Đang ồn ào, giọng nói sung sướng của Liễu Phi vang lên.

"Trời ơi!!! Của tui là của Diệp Thần nè!!!"

"Ấy, của tôi hình như cũng là của Diệp Thần..." Lưu Tiểu Biệt cũng đưa một tấm thẻ ra.

"Của em.. hình như... cũng là của tiền bối Diệp Tu..." Cao Anh Kiệt nhìn thấy tấm thẻ có chữ "Diệp" ngẩn người.

"Woa..." đội viên Vi Thảo thở dài với những cảm xúc lẫn lộn.

Vương Kiệt Hi yên lặng mở hộp.

"Tô"

Sau ngày lễ tình nhân, ba người Liễu Phi, Lưu Tiểu Biệt, Cao Anh Kiệt luôn cảm thấy ánh mắt đội trưởng nhìn mình thật đáng sợ...

Nhưng mà chocolate của Diệp Thần họ sẽ không giao ra, không bao giờ!

Kết quả của chiến đội Vi Thảo: chocolate của Diệp Tu có ba phần, người nhận được là Liễu Phi, Lưu Tiểu Biệt và Cao Anh Kiệt

+ Chiến đội Lam Vũ

"Này, đội trưởng, đội trưởng, đội trưởng, Hưng Hân gửi cho chúng ta đống chocolate này là có ý gì vậy, cười nhạo chúng ta hay gì? Cười nhạo chúng ta không có đội viên nữ nên gửi chocolate đến à? Nhưng tui nghe nói hình như có của lão Diệp làm nữa đó, không biết có lấy được không. Đội trưởng, hay là chúng ta mở ra xem trước nhé."

Hoàng Thiếu Thiên đã ồn ào kể từ khi nhận được tin nhắn từ Tô Mộc Tranh. Hôm nay bưu kiện đã đến và mức độ ồn ào cũng tăng một tầm cao mới.

Dụ Văn Châu nghe hoài cũng quen. Có điều khi nhìn bưu kiện trong tay, cậu cũng có xúc động muốn mở từng cái ra xem trước....

Cậu liếc nhìn toàn bộ đội viên.

Đám người Tống Hiểu đều trưng ra vẻ mặt "cậu là đội trưởng cậu chọn trước đi", chỉ có Lư Hãn Văn là không hiểu tình hình, nhiệt tình hò reo đội trưởng mau mở bưu kiện: "Em cũng muốn chocolate của tiền bối Diệp Tu!"

"Hãn Văn, em phải hiểu phép tắc phải trái chứ?" Hoàng Thiếu Thiên ôm cổ cậu, nghiêm túc dạy dỗ, "Dù cho có chocolate của Diệp Tu, cũng phải để cho anh... và đội trưởng lấy trước, biết chưa?"

"Nhưng không phải tiền bối Tô Mộc Tranh nói là chúng ta dựa vào vận may để lấy sao ?" Lư Hãn Văn chớp mắt, "Em cũng rất muốn....

Dụ Văn Châu mỉm cười.

"Nào, mọi người tự đến chọn đi, tất cả đều nhờ vào vận may cả, đừng lo."

Từ Cảnh Hi tỏ thái độ: "Đội trưởng đội phó, đừng lo, dù cho có nhận được chocolate của Diệp Thần thì tụi tui cũng cho hai người."

Lư Hãn Văn phản đối: "Em không đưa!"

Không ai để ý đến cậu, toàn bộ đội viên Lam Vũ đến chọn chocolate và mở ra nó ra.

Có thể biết kết quả bằng cách nhìn vào biểu cảm của từng người.

Lư Hãn Văn vui vẻ nhảy nhót, Dụ Văn Châu vui vẻ mỉm cười, Hoàng Thiếu Thiên giống như cha mẹ mất.

"Má nó..!!!!" Cậu ta đập bàn đứng lên, "Tại sao đội trưởng và tiểu Lư lấy được mà tui lại không lấy được chứ? Tui không phục!!! Tiểu Lư, đưa cái của em cho anh mau!!"

"Không đưa, tiền bối Thiếu Thiên, anh đừng hòng cướp đồ của em!"

Lư Hãn Văn nhanh chóng bỏ chạy.

Kết quả của chiến đội Lam Vũ: chocolate của Diệp Tu có hai phần, người nhận được là Dụ Văn Châu và Lư Hãn Văn.

+ Chiến đội Luân Hồi

"Ừm... đội trưởng," Giang Ba Đào nói, "Chúng ta mở bưu kiện nhé?"

Chu Trạch Khải ngơ ngác gật đầu.

Giang Ba Đào thật sự không thể chịu được khi thấy đội trưởng nhà mình vừa háo hức vừa sợ hãi thất vọng. Cậu đem bưu kiện để sang một bên mở ra, lén lút nói với các thành viên trong đội: "Nếu có được chocolate của Diệp Thần, có thể đưa cho đội trưởng không?"

Tôn Tường là người đầu tiên bày tỏ quan điểm: "Ai mà muốn chocolate của anh ta chớ, có thì tui cho đội trưởng."

Đỗ Minh cũng tán thành: "Ai lấy được của em Nhu thì cho tui nhé!"

Ngô Khải, Lữ Bạc Viễn và những người khác gật đầu, nhưng Phương Minh Hoa nói: "Anh lấy của ai cũng được... Nhưng mà đội phó, nếu cậu lấy được thì sao?"

Giang Ba Đào mỉm cười không nói.

Vì thế mọi người đều hiểu.

Giang Ba Đào mở bưu kiện xong, đưa tới cho Chu Trạch Khải chọn trước.

"...Có của tiền bối?" Chu Trạch Khải liếc nhìn bưu kiện, cảm thấy khó khăn khi phải lựa chọn.

"Ừ, bọn họ nói là trong này có ít nhất một hộp là của tiền bối Diệp Tu." Giang Ba Đào động viên, "Đội trưởng chọn đại đi!"

Dựa theo tính cách Chu Trạch Khải, khẳng định sẽ không nói được câu nếu ai lấy được của tiền bối thì đổi cho cậu, cậu chần chờ ít nhất là năm phút rồi mới cầm lấy một hộp.

Giang Ba Đào thở phào nhẹ nhõm, gọi những người khác lại đây.

Chu Trạch Khải nhìn cái hộp nhỏ trong tay, chậm rãi mở ra.

Một tấm thẻ nhỏ màu trắng rơi xuống đùi cậu, trên mặt ghi một chữ "Diệp" đơn giản lấp lánh rơi vào mắt đội trưởng Luân Hồi.

Vô số hoa hồng nở rộ sau lưng Chu Trạch Khải, một người đàn ông tự tạo cảnh nền cho mình, tâm trạng vui sướng tràn khắp phòng, hormone trai đẹp bùng nổ, cậu cẩn thận cầm hộp chocolate làm cho những người khác không chịu nổi khi nhìn cậu ta.

Đỗ Minh cũng nhận được chocolate từ nữ thần của mình, vui mừng đến suýt khóc.

Giang Ba Đào nhìn vào tấm thẻ có chữ Đường, rồi nhìn về phía Lữ Bạc Viễn đang cầm tấm thẻ có chữ Diệp.

Lữ Bạc Viễn rùng mình, động tác lưu loát liền mạch dâng hộp chocolate ra.

"Đội phó, xin hãy nhận lấy!"

"Hả? Cái này không được đâu, cậu lấy được thì là của cậu mà..."

"Không, không, xin hãy cầm lấy. Thực ra tôi rất muốn chocolate của tiểu thư Đường Nhu, đổi với anh."

"Ừm... Vậy tôi cung kính tuân mệnh vậy." Giang Ba Đào mỉm cười trao đổi.

Tôn Tường nhận được của Tô Mộc Tranh, lẩm bẩm nói: "Chậc, ngay từ đầu tui đã không muốn nhận chocolate của anh ta rồi." nhưng trên mặt thì có vẻ không vui gì lắm.

Kết quả của chiến đội Luân Hồi: chocolate của Diệp Tu có hai phần, người nhận được là Chu Trạch Khải và Lữ Bạc Viễn (đổi cho) Giang Ba Đào.

+ Chiến đội Lôi Đình

Đới Nghiên Kỳ vui vẻ đặt toàn bộ hộp chocolate lên bàn, vung tay: "Nếu ai lấy được chocolate của Diệp Thần thì nhớ đưa cho đội trưởng, tất nhiên là trừ em ra!"

Tiêu Thì Khâm bào chữ: "Tiểu Đới, thật ra anh cũng không có muốn lắm..."

"Đội trưởng, anh tự hỏi lương tâm mình đi rồi nói chuyện!" Đới Nghiên Kỳ nghiêm mặt nói.

"... Được rồi, anh muốn." Tiêu Thì Khâm nhận thua.

Đới Nghiên Kỳ vui vẻ trở lại, cô để cho Tiêu Thì Khâm chọn trước một cái, sau đó trực tiếp đem đi phát cho từng người trong đội.

"Nhất định là của Diệp Thần, nhất định là của Diệp Thần, nhất định là của Diệp Thần... Cho dù tiểu Đới không lấy được, cho đội trưởng cũng được nha!!" Cô gái nhỏ làm dấu chữ thập cầu nguyện nửa ngày rồi mới bắt đầu mở hộp.

Tiêu Thì Khâm đã mở xong rồi, chocolate trong tay là của Trần Quả. Bậc thầy chiến thuật có chút thất vọng, anh nhìn thấy những người khác cũng không có dấu hiệu nhận được chocolate của Diệp Tu, dựa theo lời Tô Mộc Tranh nói "có ít nhất là một hộp của Diệp Tu", cậu đoán rằng cái của Diệp Tu chắc là rơi vào tay của Đới Nghiên Kỳ rồi.

Tuy rằng bản thân không lấy được... Nhưng Tiểu Đới chắc sẽ rất vui.

Đội trưởng tốt Tiêu Thì Khâm cay đắng nghĩ.

Quả nhiên Đới Nghiên Kỳ bùng nổ khi nhìn thấy thẻ tên.

"Oa....!!!" Đới Nghiên Kỳ gần như ôm lấy cái hộp mà xoay vòng vòng, "Đội trưởng, anh thấy không, nó là của Diệp Thần, nó là của Diệp Thần!! Chocolate tình nhân của Diệp Thần!!!"

"Thấy rồi..." Tiêu Thì Khâm nói.

Cô gái nhỏ vui mừng đến mức ôm cái hộp nhảy lên xuống hai lần, tưởng đâu vui xong sẽ đi huấn luyện, nhưng Đới Nghiên Kỳ chỉ lưu luyến nhìn hộp chocolate, sau đó đưa đến trước mặt anh.

"Đội trưởng, cầm đi!"

"...Hả?" Tiêu Thì Khâm sửng sốt một chút, "Tiểu Đới, em không phải rất muốn có sao? Lấy được thì cầm đi..."

"No no no!" Đới Nghiên Kỳ lắc lắc ngón tay, "Chocolate của nam thần sao em dám ăn được, đem về cũng đem đi cúng thôi, không phải thế sẽ lãng phí sao!"

".... Ặc?"

"Cho nên," Cô lại đưa cái hộp ra, "Đội trưởng cầm ăn đi!"

Tiêu Thì Khâm cảm thấy có chút ấm áp trong lòng.

"Cảm ơn Tiểu Đới."

"Đội trưởng, anh thành công thì Tiểu Đới cũng hạnh phúc nha!" Đới Nghiên Kỳ chớp mắt.

Kết quả của chiến đội Lôi Đình: chocolate của Diệp Tu có một phần, người nhận được là Đới Nghiên Kỳ đưa cho Tiêu Thì Khâm

+ Chiến đội Nghĩa Trảm

Mấy người Nghĩa Trảm vây quanh bưu kiện.

"Chocolate của Diệp Thần!" Văn Khách Bắc vẻ mặt thành kính nói, "Tôi có cần đi tắm rửa sạch sẽ rồi mới quay lại không?"

"Ông làm quá rồi, Tiểu Bắc." Chung Diệp Ly phê bình.

"Khụ khụ," Lâu Quan Ninh hắng giọng, "Không cần tắm, tôi nghĩ chúng ta... mở bưu kiện trước đã?"

"Tán thành." Trâu Vân Hải nói.

Tôn Triết Bình đứng ở một bên xem, nhìn bọn họ cẩn thận mở gói hàng ra, lộ ra mấy cái hộp nhỏ bên trong. Tô Mộc Tranh cũng không vì mấy thành viên khác của Nghĩa Trảm ít xuất hiện mà bỏ qua, số lượng đầy đủ, nhưng hiện tại đứng ở đây chỉ có vài vị chủ lực.

"Ai chọn trước?" Lâu Quan Ninh nói.

Tôn Triết Bình nhìn dáng vẻ cẩn thận của bọn họ nên mất kiên nhẫn, bước tới một bước cầm lấy một cái, xé vỏ ngay tại chỗ.

"Ừm, của Diệp Tu." Tôn Triết Bình nhìn tấm thiệp hài lòng gật đầu.

Năm người còn lại nhìn nhau.

"Tôn đại thần ra tay... thật nhanh..." Lâu Quan Ninh lau mồ hôi trên trán, lúc này không cần phải nói thêm gì nữa, mỗi người yên lặng cầm lấy một cái.

"Trời ơi!!!" Văn Khách Bắc vừa mở ra đã nhảy lên, "Của tôi là của Diệp Thần!!"

Lâu Quan Ninh nhận được của Đường Nhu, lúc này hắn quay sang nhìn Văn Khách Bắc, ánh mắt khát vọng: "Tiểu Bắc có bán không?"

"Bán gì mà bán!" Văn Khách Bắc nhét chocolate quý giá vào túi, "Tôi muốn nếm thử chocolate này thật kỹ, sau đó đóng khung thiệp treo trong phòng khách ở nhà tôi."

"Tiểu Bắc, lại đây chúng ta thương lượng...."

"Miễn bàn nữa!"

Tôn Triết Bình nhìn bọn họ náo loạn, đem chocolate bỏ vào miệng.

Ừ, khá là ngon.

Kết quả chiến đội Nghĩa Trảm: chocolate của Diệp Tu có hai phần, người nhận được là Tôn Triết Bình và Văn Khách Bắc.

+ Chiến đội Tân Gia Thế

Lúc nhận được bưu kiện của Hưng Hân, Khâu Phi cũng không nghĩ gì nhiều. Chocolate của tiền bối tất nhiên là cậu muốn, lấy không được cũng rất tiếc, nhưng một thanh niên điềm đạm như cậu cũng không cảm thấy lo lắng gì lắm.

Mở bưu kiện ra, cậu nhìn thấy một tờ ghi chú nhỏ trên hộp chocolate ở giữa.

Khâu Phi cầm lên nghi hoặc nhìn thử, lại thấy bên trên viết: "Cái này là của anh, Tiểu Khâu ăn nhé!"

.... Ah

Tiền bối đưa riêng cho cậu một tờ ghi chú.

Khâu Phi lập tức được một loại cảm giác ấm áp bao quanh.

Mặc dù... cậu biết tiền bối cũng không có ý gì khác, nhưng vẫn... rất vui, rất hạnh phúc.

Cậu đem số chocolate còn lại đưa cho mọi người trong đội, rồi cầm lấy hộp chocolate của mình đi về phòng.

Cậu trịnh trọng đặt cái hộp lên bàn, mở ra và nhìn thấy dòng chữ I LOVE YOU.

... Cảm ơn, tiền bối.

Khâu Phi bỏ chocolate vào miệng.

Hương vị chocolate đậm đà nhẹ nhàng lấp đầy khoang miệng.

Kết quả của Tân Gia Thế: chocolate của Diệp Tu có một phần, chủ nhân: Khâu Phi

+ Ở trong một cái văn phòng nào đó không phải của bất kỳ chiến đội nào.

"... Anh trai vô liêm sỉ, còn biết tặng chocolate nữa."

"Ngọt chết rồi."

.
Lời người edit: cuối cùng, người chiến thắng vẫn là Khâu Phi và Diệp Thu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top