Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Hàn Diệp] Yêu nhau được không?


Yêu nhau được không?

Author:  竹敲秋韵

ID lofter: xueyeyoulan

Edit: Lux

Beta: Aya



Lúc Hàn Văn Thanh biết được tin Diệp Tu giải nghệ, hắn đang xem buổi họp báo của Gia Thế; còn Diệp Tu thì đang đứng hút thuốc trước cửa tiệm net Hưng Hân, bên cạnh là Trần Quả đang che mặt khóc to.

Tức lắm, tất nhiên là tức chứ. Tuyển thủ Liên Minh đời đầu chỉ còn sót lại mỗi hai người họ. Vậy nên Hàn Văn Thanh mới tin rằng là bọn họ sẽ tiếp tục đánh giải, mãi cho tới khi cùng nhau giải nghệ.

Mặc dù những năm gần đây thành tích của Gia Thế có đi xuống, nhưng Hàn Văn Thanh chưa bao giờ cho rằng phong độ của Diệp Tu sẽ tụt dốc theo. Hắn thậm chí còn cảm nhận được rằng so với mình thì rõ ràng là Diệp Tu bảo trì phong độ tốt hơn.

Người đã từng nói "Vinh Quang chơi mười năm nữa cũng không chán" sao có thể trở thành kẻ đào ngũ trước chứ, còn ngay khi mùa giải thứ 8 chưa kết thúc nữa.

Chỉ mới một kỳ chuyển nhượng mùa đông thôi mà đã chuẩn bị một cú sốc giật gân như vậy sao?

Hàn Văn Thanh mặt mày u ám ngồi xem hết buổi phỏng vấn của Gia Thế trong phòng chuẩn bị Bá Đồ. Sau đó lên QQ, mở khung trò chuyện với Diệp Tu ra, hắn không hỏi gì khác mà chỉ gõ thẳng bốn chữ—

"Yêu nhau được không?"

01.

Mãi nửa tiếng sau Diệp Tu mới hồi âm. Đúng là bất thường mà, theo thói quen thường ngày thì lẽ ra Diệp Tu lúc nào cũng ngồi trước máy tính, thấy tin nhắn là sẽ trả lời ngay mới đúng.

"Không được."

Tin nhắn này có vẻ như là từ chối, nhưng giọng điệu không chút cương quyết, giống như người nói đang lười biếng ngồi dựa vô ghế, rồi vô tư nói tối nay ăn gì.

Hàn Văn Thanh bỗng thấy nhẹ nhõm. Hắn thậm chí còn kiên nhẫn hỏi thêm: "Vậy thì chừng nào?"

Đối phương trả lời tin nhắn rất nhanh: "Lần sau đi."

Lần sau? Lần sau là lần nào? Còn có lần sau à?

Câu trả lời này không đầu không đuôi, nhưng lại xua tan đi nỗi lo lắng cuối cùng trong lòng Hàn Văn Thanh. Tấm lưng vốn đang căng cứng nãy giờ cũng thả lỏng tựa vào ghế.

"Được."

02.

Diệp Tu nhìn dòng tin nhắn cuối cùng của Hàn Văn Thanh dừng lại ở chữ "Được" kia. Anh rút ra một điếu thuốc, châm lên, trong làn khói mờ ảo, chuyện cũ dần hiện lên trước mắt.

Khi mùa giải đầu tiên kết thúc, sau khi ăn mừng thâu đêm với đồng đội, Diệp Tu tới tận ngày hôm sau mới nhìn thấy tin nhắn của Hàn Văn Thanh—

"Yêu nhau được không?"

Câu nói thật súc tích nhưng lại rất hợp với tính cách thẳng thắn của đàn ông Bá Đồ.

Lúc đó Diệp Tu mới 18 tuổi, vẫn còn là một thiếu niên trẻ trung, sức sống tràn trề. Anh không quan tâm gì đến tình yêu hết, cũng lười khám phá về thứ tình cảm bất chợt này. Thứ anh nghĩ chẳng qua chỉ là sự rung động không tên của tuổi trẻ lại là ký ức đen tối có thể khiến anh hẹo bằng một cú nốc ao khi hồi tưởng lại vài năm sau.

Anh đáp lại một cách dứt khoát, dù gì thì trong mắt anh năm đó cũng chỉ có Vinh Quang.

"Tại sao? Bại tướng dưới tay."

Sau đó thì Hàn Văn Thanh không có trả lời lại nhưng Diệp Tu chả thèm để ý lắm. Hắn đoán chắc là thua trò Truth and Dare mới dám nói vậy. Rồi Diệp Tu quên bẵng chuyện này đi, quay lại tập trung vào huấn luyện.

03.

Mùa giải thứ tư kết thúc, vương triều Gia Thế chấm dứt, chỉ giành được ngôi á quân.

Sau khi họp tổng kết, Diệp Tu theo thường lệ ngồi trước máy vi tính, mở icon chim cánh cụt QQ đang nhấp nháy, ngay sau đó tin nhắn của Hàn Văn Thanh hiện lên, vẫn là bốn chữ.

"Yêu nhau được không?"

Diệp Tu lập tức nhớ lại câu "Bại tướng dưới tay" mình từng nói , không khỏi dở khóc dở cười.

"Không phải chứ lão Hàn, học cách châm chọc từ khi nào thế?"

Bên kia trả lời rất nhanh:

"Không phải châm chọc."

"Thôi dẹp đi, lần này là tại Quý Lãnh dùng Liều Mình Một Hit nên mới thắng thôi, chờ mùa sau đi, tui sẽ không sơ xuất như vậy nữa."

Tiếc rằng ở mùa giải thứ 5, ngay cả vòng loại cũng không qua nổi.

Khi rớt hạng đã thành việc đã định, Diệp Tu lại châm một điếu thuốc, Hàn Văn Thanh gửi tin nhắn tới ngay sau đó.

"Yêu nhau được không?"

Mẹ kiếp, lại là câu này.

Diệp Tu bực bội. Coi như muốn xát muối vào vết thương thì cũng không cần phải làm thế này chứ. Sao từ khi Bá Đồ có Trương Tân Kiệt Sau thì tim ai cũng trở nên đen tối hết vậy?

Hai người đã quen biết nhiều năm nên tình cảm cá nhên rất tốt. Nên Diệp Tu cũng không ngại gì mà trả lời thẳng:

"Ông có vấn đề à? Sao còn chưa chịu dừng?"

Hàn Văn Thanh đáp: "Tôi nghiêm túc"

"Tui cũng nghiêm túc. Lão Hàn, ông đã bao tuổi rồi mà còn chơi cái con nít này. Anh đây bận lắm đấy."

Hàn Văn Thanh thông qua máy tính cũng có thể mường tượng được biểu cảm của Diệp Tu khi nói những lời này. Hắn thầm cười trong lòng, tay trên bàn phím gõ lạch cạch trả lời.

"Gia Thế vượt không qua vòng loại mà vẫn bận?"

"??? Trương Tân Kiệt? Là Trương Tân Kiệt đúng không? Anh dùng tài khoản chính mà nói chuyện với tui, trốn sau tài khoản của lão Hàn là có ý gì? Bộ tưởng dùng acc phụ là tui tôi không nhận ra hả?"

Hàn Văn Thanh trực tiếp gọi video, Diệp Tu không nghĩ nhiều mà lập tức cúp máy.

Hàn Văn Thanh : ....

"Đừng hòng thăm dò chiến thuật của tụi tui! Mấy cái mánh khóe này của chú tui nhìn thấu từ lâu rồi!"

Diệp Tu vừa đáp trả vừa dùng tốc độ ánh sáng log out.

Cuộc đối thoại kiểu này gần như diễn ra sau mỗi mùa giải, bắt đầu với câu "Yêu nhau được không?" của Hàn Văn Thanh, kết thúc với những câu đâm chọt của Diệp Tu.

Mãi đến tận mùa giải thứ 8 khi Diệp Tu giải nghệ. Hàn Văn Thanh không đợi đến khi mùa giải kết thúc mà trực tiếp gửi câu này..

"Lão Hàn thay đổi rồi nha, còn biết câu này thử tui." Diệp Tu thoát QQ, cắm thẻ và đăng nhập game, "Giải nghệ rồi nhưng đâu ai nói là không thể quay lại? Thời gian hỏi đáp định kỳ không đúng nha."

Diệp Tu vừa lẩm bẩm, vừa điều khiển Quân Mạc Tiếu bắt đầu luyện cấp.

"Đừng nói lần này là hỏi thay cho buổi hỏi đáp định kỳ sau mỗi mùa giải nha, chả có thành ý chút nào."

04.

Nhưng mà Diệp Tu còn chưa kịp đợi đến khi mùa giải thứ tám kết thúc thì đã bị bà chủ Trần Quả kéo đến hội trường của Ngôi Sao Cuối Tuần.

"Lần đầu tiên làm khán giả, không quen tí nào." Diệp Tu còn chưa kịp cảm thán xong thì đã bị Trần Quả ấn mạnh xuống ghế.

"Ngồi xuống ngay coi, che hết tầm nhìn của người phía sau rồi!"

Diệp Tu vội ngồi xuống, theo thói quen rút ra một điếu thuốc, nhưng khi định lấy bật lửa thì chợt nhớ ra rằng cấm hút thuốc trong hội trường, đành chỉ xoay điếu thuốc trên tay.

Ngôi Sao Cuối Tuần năm nay liên tiếp mang đến những bất ngờ, đầu tiên là Vương Kiệt Hi trải đường cho tân binh của đội, sau đó là Đường Hạo dĩ hạ khắc thượng, và bây giờ là Tôn Tường muốn lên đài thách đấu Hàn Văn Thanh.

"Vì Gia Thế và Bá Đồ, chấm dứt mối hận nhiều năm giữa Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên luôn một thể đi."

Diệp Tu ngồi xiên xẹo, toàn thân dựa hẳn lên ghế, khi nghe thấy Tôn Tường nói câu này thì ngước mắt lên.

"Đả đảo Hàn Văn Thanh!!!" Trần Quả, một người fan của Gia Thế, ngay lập tức phấn khích, nhảy lên quơ tay hò hét.

Thấy Hàn Văn Thanh bước lên sân khấu, hai bên đơn giản chào hỏi nhau đôi câu rồi vào cabin thi đấu.

"Hỏi thừa, tất nhiên là Tôn Tường rồi. Nhất Diệp Chi Thu nhất định phải đánh bại Đại Mạc Cô Yên chớ!"

"Vậy thì Tôn Tường đi." Diệp Tu nói rất thản nhiên. Nhưng nói xong anh lại nhếch môi cười, trong lòng nghĩ đến cảnh Đại Mạc Cô Yên bị Nhất Diệp Chi Thu đạp dưới chân, cảm giác thấy dễ chịu hẳn. Thế nhưng nghĩ đến Hàn Văn Thanh bị Tôn Tường đánh bại, thì vừa buồn cười vừa cảm khái.

"Cậu không có chính kiến gì hết vậy? Trận trước của Vương Kiệt Hi, cậu vẫn chưa giải thích cho chị đó nữa đó." Trần Quả bất mãn nói.

Diệp Tu đáp trả: "Vậy chị muốn Tôn Tường thắng hay thua?"

Trần Quả ngửa mặt lên trời, kiêu ngạo nói: "Đương nhiên là muốn Nhất Diệp Chi Thu thắng."

Chà, quên mất cô nàng này là fan chân chính của Tô Mộc Tranh và Diệp Thu.

Diệp Tu cười ngượng phụ họa vài tiếng cho bà chủ Trần, sau đó chăm chú xem khiêu chiến.

Tôn Tường quả không hổ danh là một tuyển thủ rất có tài năng, cũng biết tự mình nỗ lực. Dù cho có cứng đối cứng với Hàn Văn Thanh thì vẫn không rơi vào thế yếu. Sau một hồi chiến đấu, thời gian đã trôi qua 13 phút, HP của Đại Mạc Cô Yên lẫn Nhất Diệp Chi Thu đều chỉ còn một phần tư.

Khi cả hai đã PK tới trình độ đỉnh cao như thế này, cuối cùng ai thắng cũng không ngạc nhiên, ai thua cũng không đáng tiếc.

...Ừ thì, nếu hai nhân vật trên sân không phải là Đại Mạc Cô Yên và Nhất Diệp Chi Thu, vì dù ai thua cũng đều rất đáng tiếc.

Một chiêu Ưng Đạp của nhà quyền pháp lập tức phá rối Phục Long Tường Thiên của Tôn Tường, ngay sau đó lượng máu ít ỏi còn sót lại của Nhất Diệp Chi Thu bị Đại Mạc Cô Yên cho về 0.

Có lẽ đây chính là kinh nghiệm và ý thức của lão tướng, sự tính toán chính xác và tâm lý vững vàng.

Ở hiện trường, khán đài của Bá Đồ bùng nổ, trong nháy mắt trở nên cuồng nhiệt. Diệp Tu vô thức rùng mình một cái. Anh có cảm giác chỗ mình đang ngồi có chút nguy hiểm... giả như một giây tiếp theo sẽ có mấy thành phần chạy tới úp sọt mình.

Khiêu chiến kết thúc, Tôn Tường và Hàn Văn Thanh lần thứ hai gặp mặt trên sân khấu.

"Ha ha," Hàn Văn Thanh cười nhẹ, "Mấy đứa nhỏ dạo này cứ muốn thay đổi thời đại, còn non lắm."

Sân khấu trong thoáng chốc liền bùng nổ, những tiếng la í ới liên tiếp vang lên. Những lời vừa rồi của đội trưởng Hàn đã chọc trúng tim đen của rất nhiều người. Không chỉ mỗi fan Bá Đồ mà còn rất nhiều khán giả khác, họ đều lên tiếng phụ hoạ cho Hàn Văn Thanh.

"Đánh không tồi." Hàn Văn Thanh nói, trên mặt thì quan tâm nhưng giọng nói lại lạnh như băng khiến cho không khí trở nên lạnh lẽo.

"Có thể xuất ra chiêu Thiên Kích sau lưng chuẩn chỉnh như vậy, tôi không biết liệu có bao nhiêu người làm được, rất giỏi." Hàn Văn Thanh nói thêm: "Chỉ có điều, nếu trên sân là Diệp Thu, chiêu Phục Long Tường Thiên kia sẽ không đánh trượt."

"Cậu cũng coi như mạnh, nhưng so với lão tướng, thì vẫn non lắm."

05.

Từ lâu thực lực của Tôn Tường đã được mọi người công nhận, được sánh ngang với cấp bậc đại thần của mấy vị tuyển thủ hàng đầu nhưng hôm nay lại bị Hàn Văn Thanh dạy dỗ giống như là một đứa con nít vậy.

Diệp Tu ngồi thẳng người lại.

Anh hiểu Hàn Văn Thanh, nhìn bề ngoài thì nghiêm túc. Nhưng so với người khác thì vị đội trưởng của Bá Đồ này lại vô cùng cẩn trọng, cũng hiểu tâm lý của các tuyển thủ, bằng không làm sao có thể trụ vững ở Bá Đồ nhiều năm như vậy chứ?

Đương nhiên là vì uy tín của anh ta. Đặc biệt cái khí thế dọa người kia nữa. Hàn Văn Thanh không phải là người nhiều lời, nhưng hôm nay lại phá lệ nói nhiều như vậy với Tôn Tường trên đài khiêu chiến, từng câu từng chữ đều ghim thẳng vào tim của cậu con trai.

Rõ ràng mình đã giải nghệ rồi, sao người này tới người kia không buông tha cho mình gì hết vậy...

Diệp Tu biết Hàn Văn Thanh khó chịu trong lòng, cảm thấy bất công thay mình nên mới nói ra những lời này. Diệp Tu nhíu mày, trong lòng thầm tặc lưỡi.

Mà thôi, Tôn Tường dù sao cũng là đứa nhóc của Gia Thế. Còn dùng tài khoản Nhất Diệp Chi Thu, đâu đến lượt đội trưởng Bá Đồ phê bình người ta trước bàn dân thiên hạ chứ? Người ta chẳng phải đàn em của Bá Đồ.

Tên Hàn Văn Thanh này chắc chắn là đang trả thù mình! Tưởng tui rời đi rồi thì không đáp trả được đúng không?

05.

Diệp Tu vốn định yên phận trên khu vực khán giả cho đến khi kết thúc thì đột ngột phải nhận nhiệm vụ cứu nguy là khuyên ngăn Đường Nhu ở khu vực khiêu chiến dành cho khán giả.

Thật ra thì anh cũng không có muốn xuất ra chiêu Rồng Ngẩng Đầu đâu. Nhìn giống như cố tình vả mặt Tôn Tường vậy nhưng mà tình huống lúc đó dùng Rồng Ngẩng Đầu thì rất hợp lý nên chả cần lo gì. Diệp Tu chỉ một lòng muốn thắng nên anh dùng Rồng Ngẩng Đầu thôi.

Sau đó toàn hội trường bùng nổ lần hai luôn, so với Tân Binh khiêu chiến thì còn vang dội gấp trăm lần, sự kinh ngạc và tiếng hoan hô nhanh chóng lấp đầy hội trường.

"Ai đang ở trên sân đấu?!" Hàn Văn Thanh lập tức đứng lên.

Rồng Ngẩng Đầu là kĩ năng độc nhất của Diệp Tu. Hàn Văn Thanh chắc chắn rằng mình sẽ không nhận sai, nói đúng hơn là bất cứ ai ở đó đều sẽ một mực cho rằng Rồng Ngẩng Đầu là do Diệp Thu đánh.

Thế mà khi màn ảnh di chuyển tới nơi ghế ngồi thì người đã mất bóng, chỉ còn lại một gói thuốc là nằm lẳng lặng trên mặt bàn.

Hàn Văn Thanh biết, Diệp Tu đã rời đi rồi. Sau từng ấy năm cho tới bây giờ vẫn vậy, mỗi góc gách trong hội trường tên kia đều biết cả. Mà hắn cũng bởi vì đi theo người nọ nên cũng biết đường.

Nhưng Hàn Văn Thanh không trực tiếp đuổi theo người nọ vì bây giờ không phải là lúc.

Anh sẽ trở lại, Hàn Văn Thanh tin tưởng điều này tuyệt đối.

Chiêu Rồng ngẩng đầu có thể không có ý tứ gì quá sâu xa nhưng Hàn Văn Thanh vẫn cố tình cho nó ý nghĩa đặc biệt.

Suy cho cùng, rồng bay trên trời hay rồng bay dưới đất, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày nó phải trở lại về nơi nó thuộc về.

06.

"Tại sao ông lại xuyên tạc ý của tui thế? Tui chỉ đánh có một chiêu Rồng Ngẩng Đầu bình thường thôi mà?"

Diệp Tu xem xong phân tích ý nghĩa do Hàn Văn Thanh nói về chiêu Rồng Ngẩng Đầu ở Ngôi Sao Cuối Tuần thì hết sức bất mãn mở QQ, công khai lên án anh.

"Vậy cậu giải thích đi?"

Tay Diệp Tu chợt ngừng gõ phím. Giải thích? Giải thích cái gì mới được? Giải thích rằng Diệp Tu thật sự không có ý định quay lại? Vậy chẳng phải là vô nghĩa sao? Lão Hàn trước giờ lạnh lùng như thế sao giờ lại nhìn thấu anh rồi?

"Lão Hàn, ông thay lòng đổi dạ rồi! Thật sự đê tiện quá mà!" Diệp Tu không ngần ngại oán trách.

"Học từ cậu đó."

"Tui... đậu xanh, ông thật sự không phải Trương Tân Kiệt hả??? Tui không tin!"

Có cuộc gọi video truyền đến ngay sau đó.

Nhưng Diệp Tu đã lập tức cúp máy.

"Làm gì thế? Anh đây đang bận lắm."

"Cậu đang bận cái gì...?"

Diệp Tu nhắn một tin đầy hùng hồn: "Nhặt mót."

Nói xong thì lấy tốc độ ánh sáng logout rồi đăng nhập Vinh Quang.

Trần Quả chứng kiến toàn bộ quá trình trên co giật khoé miệng, bởi vì cô phát hiện vị đại thần trước mắt đây... thật sự đi nhặt mót.

07.

Việc gặp được một kẻ nhặt mót chuyên nghiệp khi đang nhặt mót đã là một điều rất bất ngờ. Nhưng khi nhìn thấy năm bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt thì Diệp Tu cảm thấy đây hẳn phải là "bất ngờ trong bất ngờ" nhưng thêm cái dấu hỏi theo sau nữa.

Lúc nhìn thấy Rồng Ngẩng Đầu của Tôn Tường, Diệp Tu phải công nhận rằng nó rất ngầu, rất lợi hại, phạm vi bao phủ cũng lớn hơn. Có tài năng thiên bẩm, lại biết nỗ lực cố gắng, chỉ tiếc môi trường quá mức bo hẹp, nỗ lực sai chỗ, lại không có người dẫn dắt phù hợp.

Khi thấy Tôn Tường ở Gia Thế, Diệp Tu từng hi vọng rằng có lẽ Tôn Tường, một thiếu niên trẻ tuổi lòng mang nghị lực như mcon non không biết sợ trời sợ đất, sẽ mang đến một làn gió mới như thế nào cho Gia Thế?

Cho dù là dùng bản thân anh để đổi lấy tương lai đi chăng nữa.

Đáng tiếc Tôn Tường lạc lối. Đúng hơn là ngay từ đầu toàn bộ Gia Thế đều sai rồi.

"Các cậu đang làm cái gì vậy? Tới sân đấu, gặp phải đối thủ mạnh, các cậu cứ bơ phờ như vậy sao?"

Diệp Tu rất hiếm khi tức giận, thế nhưng lần này anh thật sự đã tức điên lên. Anh rất sợ hãi bởi vì anh nhận ra rằng mình đã không còn thấy tương lai của Gia Thế nữa.

Gia Thế, rốt cuộc là đang làm cái gì vậy chứ.

Không hiểu sao, Diệp Tu lại đột ngột nhớ tới khi Hàn Văn Thanh không chút nể nang phê bình Tôn Tường thậm tệ ở Ngôi Sao Cuối Tuần.

Tệ đến thế sao? Khó nghe đến vậy? Hàn Văn Thanh chưa hề phủ nhận thiên phú và sự nỗ lực của Tôn Tường, nhưng một câu "Nếu là Diệp Thu" lại như cọng rơm đè chết con lạc đà.

Diệp Tu luôn cảm thấy Hàn Văn Thanh đang giễu cợt mình. Dẫu cho đây có là sự thật thì Diệp Tu vẫn cảm thấy có phần đau lòng. Nhưng giờ đây anh đột nhiên hiểu cho cảm giác hận không thể rèn sắt thành thép và đáng tiếc cùng vô vàn tiếc nuối của Hàn Văn Thanh.

Vị vua vốn từng là đối thủ khi xưa cùng sánh vai đã hết thời này, nay quay đầu lại biến mất không thấy tăm hơi. Diệp tu nghĩ rằng nếu Bá Đồ cũng giống vậy thì mình sẽ ra sao?

Diệp Tu biết bản thân cũng sẽ rất đau khổ. Nói ra thì khá là xấu hổ nhưng cứ xem như đây là sự kết thúc của một triều đại và được thế hệ mới trong Liên Minh tiếp bước. Bất kể là ai, là người chứng kiến sự huy hoàng dần dần lụi tàn thì cũng không mấy dễ chịu. Cho dù người gục ngã cuối cùng đã được chỉ định bởi vận mệnh.

Liên Minh hiện tại cứ như lội ngược với dòng chảy vậy, những đợt sóng sau cuồn cuộn dâng trào đến mức lóa cả mắt. "Lấy hạ khắc thượng" của Đường Hạo thật sự là tham vọng của cậu ta sao? Không, đây chính là hoài bão của toàn bộ thế hệ mới trong Liên Minh. Chỉ có mỗi Đường Hạo là tự tin mà thôi, cậu ta có can đảm phô bày ý tứ ngông cuồng đáng lẽ phải được giấu kín trước công chúng. Sau đó trực tiếp từ băng ghế dự bị nhảy lên hàng chính thức.

Mà điều này cũng chẳng có gì sai cả.

Thế nhưng điều này đối những tuyển thủ lớn tuổi như bọn họ thì sót lại bao nhiêu thời gian chứ?

Gia Thế tụt dốc, Diệp Tu cũng bị cuốn vào dòng nước đang chảy siết. Hiện giờ anh chỉ có thể dũng cảm tiến về phía trước, liều mạng với khát vọng giành chức vô địch của bản thân, với tình yêu cháy bỏng dành cho Vinh Quang. Nhưng loại tình cảm mãnh liệt này khi đối mặt với thời gian tàn khốc thì có thể giữ được trong bao lâu đây?

Bất kể là Diệp Tu hay là Hàn Văn Thanh thì sớm muộn gì rồi cũng sẽ có ngày bọn họ sẽ trở thành bàn đạp để Liên Minh bay xa hơn nữa. Mà Diệp Tu đã vốn chuẩn bị từ lâu. Anh đã thấy quá nhiều người rời đi, cũng biết thời gian còn sót lại của bản thân không còn bao nhiêu.

Chỉ có điều Diệp Tu hy vọng rằng, sau khi anh rời đi thì Liên Minh do những thế hệ kế tiếp dẫn dắt sẽ phát triển vượt trội, những chiến đội quen thuộc vẫn sẽ đầy nhiệt huyết như trước. Gia Thế và Bá Đồ sẽ mãi là oan gia ngõ hẹp.

"Cậu cứ như thế thì đừng nói là chơi Vinh Quang, đi chơi Super Mario hoặc trò ong vàng đi, hợp với cậu hơn nhiều."

Mặc kệ Tôn Tường nghĩ gì về lời anh nói, giờ khắc này trong lòng Diệp Tu chỉ có một ý nghĩ.

Gia Thế xong rồi.

Nhưng Diệp Tu cũng chưa từng nghĩ tới, khung cảnh mình trở về sẽ đạp lên xương cốt của Gia Thế, kéo theo sự sụp đổ của Vương triều.

08.

Sau khi vòng loại trực tiếp hạ màn.

Theo sau là mục khiêu chiến quán quân và phỏng vấn các loại. Diệp Tu thì sao cũng được Anh sẽ không quá phối hợp, chỉ cần không có gì quá rắc rối là được.

Huấn luyện đội viên, nghiên cứu vũ khí bạc, tài liệu trận đấu, lôi kéo nhà tài trợ, thậm chí ở buổi phỏng vấn giải thích cho những fan Gia Thế đang mờ mịt.

Sau khoảng thời gian bận rộn này, chung kết cũng đã kết thúc. Bá Đồ đấu với Luân Hồi đánh tới trận thứ ba nhưng cuối cùng họ vẫn thua. Một số người cảm thấy tiếc nuối cho các vị đại thần lâu năm trong Bá Đồ khi không đủ sức ứng chiến hiệp phụ cuối cùng, nhưng thi đấu thể thao điện tử là tàn khốc như thế đấy. Không có "nhưng", thua chính là thua.

Diệp Tu biết không cần phải an ủi bởi đó là Hàn Văn Thanh. Tự hắn có phương pháp điều chỉnh bản thân. Bằng không làm sao có thể lật kèo ở năm thứ tư, đả đảo Vương triều khi đã bị Gia Thế chặn đường tận ba năm cơ chứ.

Tuy nhiên Diệp Tu vẫn chờ tin tức từ Hàn Văn Thanh, chờ cuộc đối thoại quen thuộc mà hai người đều biết.

Chờ mãi không thấy đâu, Diệp Tu còn tưởng rằng Hàn Văn Thanh cuối cùng cũng chán trò chơi này. Không ngờ rằng hắn lại trực tiếp tới cửa Hưng Hân.

"Vậy mà lại qua đây, bộ không sợ mấy fan Gia Thế đang đau lòng ám sát hả?" Diệp Tu nói với Hàn Văn Thanh, khen ngợi lòng quả cảm một thân xung pha chốn nguy hiểm của hắn.

Hàn Văn Thanh bỏ qua mấy câu dẻo miệng của Diệp Tu, nói thẳng: "Dẫn tôi đến chỗ ở của cậu đi."

Tận mắt chứng kiến còn sốc hơn cả ở trên TV. Một căn phòng chứa đồ nhỏ hẹp, chứa đầy thùng các tông và một cái giường đơn... Thự đáng khen duy nhất là cái mền bông trên nệm còn mới và dày.

Hàn Văn Thanh cau mày: "Sao cậu lại ở kiểu này? Sao không nói với tôi?"

Diệp Tu không đồng tình nói: "Nói với ông làm gì? Có gì để nói? Ở đây thì làm sao? Tui chỉ cần có cái giường là được. Bao ăn bao ở. Với lại dưới lầu là tiệm net, đi làm còn được miễn phí tiền mạng đánh Vinh Quang. Cuộc sống phải được này mất kia chứ."

"Sau vòng loại thì cậu cũng được coi như là tuyển thủ nhà nghề chính thức, vậy mà bà chủ lại cho cậu sống như vầy?"

Diệp Tu nhìn vẻ mặt của Hàn Văn Thanh, cảm thấy chỉ cần anh dám gật đầu thì tên này sẽ lập tức quay người đi xuống lầu cãi nhau với Trần Quả nên vội vàng thu hồi vẻ mặt đùa cợt, giả vờ nghiêm túc: "Làm sao có thể? Chị chủ của chúng ta đã sớm thuê cho tụi tui một căn nhà phố hai tầng ở Thượng Lâm Uyển. Các thành viên trong chiến đội Hưng Hân đều đang sống ở đó. Tui không muốn đi đi lại lại nên vẫn ngủ ở đây thôi."

Hàn Văn Thanh không hài lòng đối với lý do này của Diệp Tu. Tuy không có tức giận như trước nhưng lại không nói thêm gì nữa. Hắn bước chân đi tới đá vào chân chống giường đơn, phát hiện nó khá chắc chắn thì nét mặt mới dịu lại nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Đi thêm vài bước nữa cũng không mệt tới vậy đâu."

"Đừng quá bận tâm làm gì," Diệp Tu nói xong quay người đi ra ngoài, "Rồi, tui biết rồi. Đi thôi, tui dẫn ông đi gặp đội của tui."

"Diệp Tu." Hàn Văn Thanh bỗng nhiên gọi anh.

Hàn Văn Thanh hoàn toàn không quan tâm anh là "Diệp Thu" hay "Diệp Tu". Chỉ cần vẫn là cùng một người thì cái tên căn bản không quan trọng chút nào. Nên việc đột ngột sửa lại tên gọi cũng không có cảm giác lạ lẫm gì.

"Gì thế?"

"Yêu nhau được không?"

Diệp Tu vừa đi tới cửa vừa nghe vậy thì hơi quay đầu lại nhìn nửa khuôn mặt của Hàn Văn Thanh ẩn trong bóng tối, khóe miệng dường như nhếch lên thành hình vòng cung. Nhưng bởi vì thiếu ánh sáng nên không nhìn rõ rốt cuộc là đang vui hay đang giận, hoặc cũng có thể mang ý sâu xa hơn.

Đây là lần đầu tiên Diệp Tu thầm phê bình sức chiếu sáng của phòng chứa đồ.

"Không phải chứ lão Hàn, từ xa đến đây chỉ để hỏi câu này thôi à? Nhắn trên QQ là được rồi mà?"

Hàn Văn Thanh hình như cười khẽ một cái, từ trong bóng tối bước ra nói: "Đi thôi, không phải nói muốn dẫn tôi đi xem đội viên của cậu à?"

"Ông đúng là..." Diệp Tu kinh ngạc, "Ông coi câu này như mấy câu hỏi vu vơ tầm thường rồi đúng không? Không tính nghe trả lời luôn à?"

"Không phải cậu vẫn luôn từ chối sao?"

"Nếu như lúc này tui không từ chối thì sao?"

"Không phải bây giờ cậu đang là đội trưởng của Hưng Hân sao?"

Môi Diệp Tu mấp máy, hiếm có khi nào bị Hàn Văn Thanh nói đến cứng miệng không thể đáp lại được.

Qua nhiều năm như vậy, bốn chữ này đối với hai người bọn họ mà nói thì từ lâu đã không còn là một câu hỏi đơn thuần nữa, ẩn giấu sâu bên trong càng là ý nghĩa sâu xa.

Hai người đều biết, theo đuổi quán quân vĩnh viễn là ước nguyện cả đời của bọn họ, không thể buông bỏ, chỉ có thể nỗ lực đuổi theo. Chỉ cần hai người vẫn là tuyển thủ trên sân thì dù là ngày hay đêm thì bọn họ vẫn sẽ không phân tâm vì bất cứ thứ gì ngoài Vinh Quang.

Không đồng ý cũng có thể cũng từ chối nhưng sẽ phấn đấu hết thảy vì Vinh Quang. Khi nói ra lời đồng ý, hẳn sẽ có người chọn dừng lại trên con đường làm tuyển thủ chuyên nghiệp.

Đây là lý do tại sao Hàn Văn Thanh lại hỏi Diệp Tu bốn chữ này khi biết Diệp Tu giải nghệ.

So với thổ lộ thì càng giống như ước định hơn.

Vì sao Hàn Văn Thanh lại chắc chắn rằng Diệp Tu sẽ trở về, đồng thời cũng vô cùng tin rằng Diệp Tu sẽ cho hắn một lời hồi đáp.

Bởi vì "Lần sau" của Diệp Tu không phải chỉ là lời hẹn xa vời nào đó, mà là một lời ước định, một câu khẳng định.

Hiếm khi khiến Diệp Tu không nói nên lời nên Hàn Văn Thanh giống như mới đánh thắng được một trận lớn. Hắn vỗ vai Diệp Tu rồi trao cho anh một cái ôm xã giao thông thường như bạn bè với nhau. Sau đó nói ra lời anh muốn nói với Diệp Tu trong chuyến ghé thăm Hưng Hân lần này:

"Hoan nghênh trở về."

09.

Sinh hoạt hàng ngày của Diệp Tu ngoại trừ Vinh Quang thì cũng chỉ có Vinh Quang, giống y như thiếu niên lớn tuổi nghiện net vậy. Còn Hàn Văn Thanh thì được Diệp Tu vinh hạnh kéo theo trở thành bao cát giàu kinh nghiệm để huấn luyện người mới. Mấy người ở Hưng Hân không ai chạy thoát. Các đại thần ghé qua Hưng Hân đều bị kéo trở về để trải qua một tiết mục: đấu PK luân phiên.

Vì sao lại luân phiên hả, ấy là Diệp Tu lo sợ sức khỏe của Hàn Văn Thanh, nên mỗi người Hưng Hân chỉ đánh một trận thôi. Sau khi khiêu chiến hết thì Diệp Tu xua tay bảo mọi người quay về tiếp tục huấn luyện. Sau đó cho Hàn Văn Thanh hai lựa chọn: Một là đi vòng vòng chơi, hai là giúp Diệp Tu đánh Boss.

Hàn Văn Thanh không một chút do dự chọn cái đầu tiên.

Diệp Tu hơi tiếc nuối, cất thẻ tài khoản clone nhà quyền pháp trở lại trong ngăn kéo rồi quay qua dùng Quân Mạc Tiếu đăng nhập. Đi gây họa tứ phương, không thèm để ý tới phản ứng của Hàn Văn Thanh.

Chờ tới khi Diệp Tu chơi xong mới nhớ tới còn có một người tên Hàn Văn Thanh thì hắn đã đi mua sắm rồi xách mấy bịch đồ về rồi. Dưới sự chỉ dẫn của Trần Quả, hắn tháo cửa phòng ngủ của Diệp Tu trước đây là phòng chứa đồ, rồi chuyển hết mấy thứ đồ linh tinh ra ngoài hành lang. Triệt để phá bỏ "ổ nhỏ" của Diệp Tu.

"Không phải chứ mấy người này! Sao phá phòng tui?" Diệp Tu nhìn "ký túc xá" cũ của mình đầy thương tiếc.

"Tại cậu không chịu chuyển đến Thượng Lâm Uyển thì đội trưởng Hàn phải ra biện pháp này thôi chứ sao?!" Trần Quả còn vui sướng nói thêm: "Ai không biết còn tưởng tôi ngược đãi công thần của chiến đội đó! Sau này cậu qua Thượng Lâm Uyển ở đi. Cách có mấy bước chân, tiện thể ra đường tập thể dục luôn."

Hàn Văn Thanh vỗ tay vài cái phủi bụi. Đưa qua một đống túi mua sắm tới chỗ Diệp Tu rồi bản thân xách hai túi lớn, nói: "Đi thôi, mang mấy đồ dùng trước của cậu theo nữa."

"Đây là gì dợ?" Diệp Tu nhìn đống túi xách trong tay mình tò mò hỏi.

"Mua cho cậu đó. Có quần áo, khăn mặt, khăn tắm, sữa rửa mặt, kem dưỡng tay các loại, về rồi xem sau." Hàn Văn Thanh vừa nói vừa cất bước về phía trước. Hai tay cầm theo bốn cái túi to đùng mà như chứa toàn không khí vậy, không hề ảnh hưởng đến cước bộ của hắn chút nào.

"Ông mua những thứ này làm gì... tui cũng mua được mà."

"Đồ của cậu không phải đều do Tô Mộc Tranh mua giúp à?"

"À... hình như đúng vậy."

"Em ấy dù sao cũng là con gái. Hơn nữa các loại sữa tắm, sữa rửa mặt hay kem tay thì hai bên nam nữ vẫn sẽ khác nhau. Sau này cậu cứ dùng mấy thứ này là được..."

"Chậc, theo tui thấy, ông chỉ muốn thấy tui dùng đồ của ông thôi. Nói lòng vòng chi không biết, lão Hàn à ông thay đổi rồi!"

Hàn Văn Thanh thản nhiên trực tiếp đồng ý :"Ừ, biết là tốt"

Diệp Tu đi theo sau hắn bĩu môi, còn không quên giơ ngón giữa sau lưng Hàn Văn Thanh.

Còn chưa đi được bao xa, Diệp Tu đã để đồ dưới đất, khom lưng chống chân thở hồng hộc.

"Lão Hàn, tui mệt, tui không lết nổi nữa."

Hàn Văn Thanh vác đồ quay lại, ở trên liếc mắt nhìn Diệp Tu: "Thật sự đi không nổi?"

"Tay cũng đau nữa." Diệp Tu mở lòng bàn tay bị dây túi xách cọ sát thành vết đỏ.

"Tôi thấy Hưng Hân nên có một phòng tập thể dục, yêu cầu bắt toàn bộ đội viên mỗi ngày tập một giờ." Hàn Văn Thanh nói, khom lưng nhấc mấy cái túi của Diệp Tu rồi bước đi như bay.

Diệp Tu sảng khoái chắp tay đằng sau lưng như ông già đi theo sau.

10.

Mùa giải thứ 10, Hưng Hân đạt quán quân, Diệp Tu giải nghệ.

Hàn Văn Thanh theo thông lệ gửi tin nhắn trên QQ "Yêu nhau được không?", nhưng không đợi Diệp Tu kịp trả lời lại thì tin tức Giải thế giới của Vinh Quang đã truyền khắp nơi.

"Haha, khả năng hơi khó á," Diệp Tu trả lời với bộ dáng nửa chết nửa sống, "Tại sao dị? Tại sao có người muốn về nhà thì cũng không về được?"

Hàn Văn Thanh đáp: "Điều này hẳn là trong dự kiến rồi."

Dù sao thì người nọ cũng là Diệp Tu. Trừ phi toàn thể Liên Minh bị điên nếu không thì làm sao Giải Thế giới lại có thể vắng mặt hắn được cơ chứ.

"Ông cũng đến đây đi?"

Đối diện với câu hỏi của Diệp Tu, thời gian hồi âm có hơi dài nên Diệp Tu nghĩ rằng lão Hàn đang nhiều lời gõ chữ, kết quả chỉ có mấy chữ.

"Tôi chỉ muốn chuyên tâm với Bá Đồ."

Diệp Tu im lặng.

Đối mặt với Hàn Văn Thanh, số lần Diệp Tu im lặng tăng lên rất nhiều. Không phải bởi vì bị chặn họng không nói lên lời mà là không biết nên trả lời thế nào. Cả hai đều đã quá hiểu nhau. Chỉ cần một ánh mắt, một động tác hay một lời nói thì họ đều có thể từ đó hiểu được rất nhiều ý tứ được gửi gắm trong đó. Mà chính vì thế... những lời ẩn ý này, người ngoài không hiểu nhưng lại khiến cho Diệp Tu tính há miệng khẩu nghiệp mà cũng không nói nên lời.

"Vậy chúc ông may mắn nhá." Sau cùng Diệp Tu cũng chỉ có thể trả lời như vậy.

"Chúc cậu cũng may mắn."

"Điều hiển nhiên," Diệp Tu nhướng máy đắc ý, "Anh đây vốn là người được Nữ Thần Vinh Quang chiếu cố đó."

11.

Tại Giải Vinh Quang Thế giới lần thứ nhất, đội tuyển Trung Quốc đã không phụ sự mong đợi của mọi người mà giành lấy chức vô địch.

Ở trong nước, nhờ vào sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Hàn Văn Thanh, Bá Đồ cuối cùng cũng lần nữa đạt chức vô địch mùa 11.

Bá Đồ vừa bắt đầu ăn mừng chiến thắng, mọi người đều chìm vào sự hạnh phúc vì chức vô địch thì ngay hôm sau đã diễn ra cuộc họp báo của Bá Đồ, tuyên bố đội trưởng Hàn Văn Thanh giải nghệ, đội trưởng kế vị đội sẽ là Trương Tân Kiệt.

"Mọi thứ đã kết thúc rồi."

Đây là lý do mà Hàn Văn Thanh đưa ra khi được hỏi.

Giải nghệ không có nghĩa là bỏ đi luôn. Hắn sẽ tiếp tục ở lại Bá Đồ với thận phận là huấn luyện viên, tiếp tục cống hiến cho Bá Đồ.

Sau buổi họp báo, Hàn Văn Thanh mở điện thoại lên thì thấy QQ có thông báo. Mở ra, thì ra là tin nhắn của Diệp Tu.

"Yêu nhau được không?"

Hàn Văn Thanh mỉm cười nhẹ, trả lời lại: "Được."

Không đợi lão Hàn nói thêm câu nào, Diệp Tu đã gửi thêm một tin nhắn:

"Đồng ý thì ra ngoài nhanh lên!"

"Tui đang ở quán net đối diện với chiến đội của ông nè!"

"Rồi bị fan mấy ông phát hiện ra!"

"Mau tới cứu bạn trai của ông đi!!!"

Nhận ra tình huống bên Diệp Tu cực kỳ nguy cấp. Mỗi một câu nói đều phải chia thành nhiều tin nhắn như đang vội vàng gửi.

Hàn Văn Thanh nén cười, cất điện thoại rồi nhấc chân phi như bay ra ngoài cửa.

"Ơ? Sao Hàn đội lại gấp thế?" Bảo vệ ở cửa thấy bóng dáng hắn lao ra ngoài hoảng sợ hỏi.

"Đi cứu bạn trai."

Ném lại một câu xong Hàn Văn Thanh đã chạy như bay.

Bảo vệ lau mắt để chắc chắn mình không có bị ảo giác với lại cũng không có bị lãng tai.

Đội trưởng Hàn vừa mới cười hả??

Còn nữa, bạn trai gì cơ??

12.

Vẫn như trước, không một ai biết lý do vì sao Hàn Văn Thanh lại vội vã rời khỏi, cũng chẳng ai biết tiệm net đối diện chiến đội Bá Đồ đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ biết là ngày hôm sau, fan Bá Đồ lũ lượt kéo đến trước mặt Diệp Tu rồi xếp hàng chỉnh tề.

"Xin chào chị dâu!"

Fan Diệp Tu nghe tin chạy đến: Đậu má????!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top