Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Vương Diệp] Ma thuật sư, Rồng và mười một vị công chúa


Ma thuật sư, Rồng và mười một vị công chúa

Author: 西出阳关

ID lofter: xichuyangguan102

Edit: Lux

Beta: Aya


01.

Một nàng công chúa tiêu chuẩn là phải bị con rồng xấu xa bắt đi ít nhất một lần trong đời.

Dường như đây đã là lẽ tự nhiên, không một ai ngoại lệ cả. Tất nhiên chẳng có ai rảnh mà suy nghĩ xem: thân là một con rồng, công việc hàng ngày chỉ là đi bắt công chúa từ khắp nơi trên thế giới, sau đó bị kỵ sĩ đánh bại rồi mang công chúa trở về, tính ra đây chẳng phải là lãng phí thời gian ư?

Làm công việc này cả đời khổ cực biết bao nhiêu.

"Nói chung với mỗi một nàng công chúa bị bắt phải cho tôi mười nghìn đồng vàng, bằng không tôi sẽ không làm công việc này nữa." Tô Mộc Thu cười nhạt.

"Nhưng mà này nè, mấy người đó nói nếu tôi không bắt công chúa đi ít nhất một lần thì làm sao mà chứng minh được rằng công chúa là công chúa thật. Như vậy thì làm sao người ta có thể tin tưởng cô ấy là công chúa điện hạ đây?" Diệp Tu nhíu mày nói.

Móng rồng của hắn đang gẩy gẩy một núi đồng vàng, bên dưới còn có vài đồng bạc. Hoàn toàn không có giống với số tiền như Tô Mộc Thu nói. Mà cái tên quốc vương kia vừa keo kiệt vừa tính toán chi li chỉ trả đúng có một nghìn đồng vàng và năm trăm đồng bạc cho mỗi nàng công chúa mà thôi.

"Nhưng mà Mộc Tranh muốn có vài viên đá quý mới." Tô Mộc Thu do dự: "Đá quý rất mắc, tiền lương của chúng ta như này không mua nổi."

Diệp Tu phe phẩy cái đuôi rồi đập vô mặt của Tô Mộc Thu: "Tôi nghe nói kỵ sĩ thường dùng đá quý để trang trí kiếm của họ. Tốt nhất là anh cầu mong kỵ sĩ đến cứu công chúa có một cây kiếm y như thế đi."

...

"Hai ngài Rồng ơi." Một cô công chúa bị bỏ quên trong góc nhỏ giơ tay lên tiếng: "Hai vị chỉ cho chúng tôi ăn mấy món như vầy thôi sao? Bánh mì và nước, còn có một chùm nho chưa rửa nữa?"

Tô Mộc Thu đang bận bịu tính những khoản tiền cần chi tiêu, thuận miệng trả lời lại: "Không phải loài người các ngươi ăn uống như này sao? Hay để tôi đi kiếm chút nước về cho mấy người rửa nho?"

Một nàng công chúa khác mặc một cái váy lộng lẫy nói: "Tôi muốn ăn mứt trái cây, ngài rồng à. Còn nữa, chúng tôi muốn ăn bò bít tết nướng mềm một chút, cá hun khói, sa lát và thêm cả sữa bò và nước trái cây nữa. Tốt hơn thì ngài hãy cho các em của tôi thêm một ít phô mai."

Tô Mộc Thu nghe xong thì ngơ người hai phút, quay sang nói nghiêm túc với Diệp Tu: "Kỵ sĩ có đá quý hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết chắc khi kỵ sĩ đến thì phải trả nợ tiền ăn cho các cô công chúa."

Diệp Tu vô cùng tán thành mà gật đầu: "Không trả hết tiền ăn thì ai cũng đừng hòng rời đi."


02.

"Xin ngài rồng hãy hiểu cho ta," Lúc đó quốc vương già cứ liên tục than thở: "Ta có mười một đứa con gái. Nếu mỗi đứa con gái phải trả cho ngài hai mươi nghìn đồng vàng thì ngài muốn tôi bán cả cung điện đi à?"

"Được rồi được rồi." Diệp Tu phe phẩy đuôi bất đắc dĩ hỏi: "Vậy ngươi muốn trả bao nhiêu?"

"Tôi chỉ có thể trả cho ngài một nghìn đồng vàng thôi." Quốc vương nói: "Bởi vì tôi có mười một đứa con gái mà mỗi đứa một nghìn đồng vàng thì cộng lại cũng thành mười một nghìn đồng vàng rồi."

"Ngươi không thể trả nhiều hơn sao? Chúng ta cũng phải sống chứ, hơn nữa ở nhà còn một đứa em, cần rất nhiều tiền để nuôi gia đình." Diệp Tu nói ra khổ tâm của mình.

Quốc vương già suy nghĩ một lúc, cuối cùng ông quyết định thỏa hiệp: "Vậy thì tôi sẽ trả thêm cho ngài năm trăm đồng bạc cho mỗi nàng công chúa. Xin ngài hiểu cho, tôi thật sự không thể trả nhiều hơn được nữa."

...

"Nhưng đây đâu phải là lý do ngài mời tôi đến để cứu công chúa?"

Ma thuật sư Vương Kiệt Hi vung quyền trượng, tỏ vẻ khó tin nói: "Mấy chuyện đánh bại con rồng xấu xa để cứu công chúa này là việc của kỵ sĩ mới đúng chứ."

Quốc vương liên tục lắc đầu: "Các hạ, thuê kỵ sĩ cần khá nhiều tiền, cậu có biết không? Ta đã phải trả cho ngài rồng mười một nghìn đồng vàng rồi, còn thêm khá nhiều đồng bạc nữa. Ta còn phải nuôi sống tất cả mọi người ở trong hoàng cung, sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?"

Ma thuật sư Vương Kiệt Hi hơi phiền muộn khi nghe xong những lời này: "Vậy thưa quốc vương, nếu tôi thay kị sĩ đến hang rồng để cứu công chúa về thì ngài sẽ thưởng cho tôi cái gì?"

Quốc vương thản nhiên đáp: "Cậu có thể lựa chọn một trong những đứa con gái của ta để kết hôn. À, nhưng mà mười một đứa con gái của ta chưa ai đến tuổi kết hôn hết."

Vương Kiệt Hi: "Nói cách khác thì ngài không tính thưởng cho tôi cái gì đúng không..."


03.

Vương Kiệt Hi là ma thuật sư đứng đầu vương quốc, đầu đội một cái mũ ma thuật chóp nhọn rồi mặc thêm một cái áo choàng đen lộng lẫy bên ngoài, trên tay cầm quyền trượng.

Thế là vào một buổi sáng sớm, Ma thuật sư từ cung điện xuất phát tiến về hang rồng dưới ánh nhìn mong chờ của quốc vương và dân chúng. Nhiệm vụ của anh là đánh bại con rồng xấu xa, cứu công chúa trở về.

--Đương nhiên chuyện này anh đâu có tự nguyện đi làm.

Quốc vương nói với anh, nếu như Vương Kiệt Hi không muốn đi, vậy thì để có thể chi trả phí thuê một kỵ sĩ thì quốc vương chỉ có cách tiến hành cắt giảm nhân sự. Thân là ma thuật sư trưởng của vương quốc, sẽ là người đầu tiên bị cách chức.

"Xin hãy nghĩ cho ta đi, ma thuật sư trưởng của ta à." Quốc vương già liên tục thở dài: "Ta thật sự không còn tiền nữa rồi, ta còn có mười một đứa con gái cần phải nuôi nữa."

Ai cũng không muốn bỗng nhiên thất nghiệp.

Thế nên Vương Kiệt Hi chỉ đành bước lên con đường này.


04.

Hang rồng không xa cũng không gần, tọa lạc ở dãy núi đầu tiên phía Đông vương quốc. Quần núi ở đó quanh co, cánh rừng rậm rạp, dòng suối nhỏ trong veo bắt qua vang lên tiếng róc rách, khi gió thổi qua lá cây thì tiếng chim hót cũng vang theo.

Nhưng lúc Vương Kiệt Hi nhìn bản đồ thì chỉ muốn chặt hết những cái cây này đi bởi vì những cái cây này che mất tầm nhìn. Nên anh đã quanh quẩn ở trong khu rừng này bốn tiếng đồng hồ rồi, vào cũng không được mà ra cũng không xong.

"Cậu nói xem tên đó còn đi lòng vòng đến khi nào?" Tô Mộc Thu nằm ở trên đỉnh núi lười biếng gặm dâu tây. Một con rồng nằm gặm một đống dâu tay, trông nó cứ là lạ thế nào ấy.

Diệp Tu có thân hình nhỏ hơn Tô Mộc Thu co giãn cánh rồng, nhìn vài cái: "Ít nhất tới khi trời tối."

Tô Mộc Thu gật đầu: "Đáng đời, lúc anh ở dưới núi hỏi cậu ấy có mua bản đồ không thì không mua."

"Người ta đã tự đem bản đồ rồi." Diệp Tu nói: "Sao phải mua bức vẽ đơn giản của anh, anh còn bán ba đồng bạc một tấm, mắc thế."

"Cậu ở phe ai thế hả?" Tô Mộc Thu bức xúc.

"Thôi được rồi." Diệp Tu thoả hiệp: "Thôi thì để tôi xuống hỏi cậu ta xem có muốn mua cái bản đồ sơ sài của anh không?"

"... Biến!" Tô Mộc Thu chống đôi cánh rồng to lớn ngồi dậy, tiếng rống tức giận phát ra từ trong cổ họng.

Diệp Thu vô cùng bình thản: "... Anh đã thành công thu hút sự chú ý của cậu ấy rồi kìa."


05.

Vương Kiệt Hi đang đứng ở một địa hình tương đối thấp ở trong rừng thì chợt nghe thấy tiếng rồng gầm. Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía âm thanh truyền đến. Thông qua khe hở của từng tán lá đang che phủ cả bầu trời, cuối cùng anh cũng nhìn thấy con rồng.

Có hai con rồng, một lớn một nhỏ, con lớn thì màu xám khói, nối liền với khớp xương cứng cáp dọc sống lưng là đôi cánh đang mở rộng, toàn thân sở hữu một loại cảm giác mạnh mẽ đặc biệt của loài rồng; còn con rồng hơi nhỏ hơn màu đen, trên đôi cánh và đuôi thì có hoa văn màu vàng, hai cánh khép lại, cặp mắt thì hơi rủ xuống.

Lúc này đây hai con rồng một lớn một nhỏ đang thăm dò nhìn anh.

Vương Kiệt Hi lấy quyền trượng ra hỏi thăm: "Xin chào hai vị, xin hỏi hai vị có biết con rồng đã bắt đi mười một nàng công chúa ở đâu không?"

"Sao bảo là kỵ sĩ đến cứu công chúa?" Tô Mộc Thu kề tai nói nhỏ với Diệp Tu.

"Cậu ta trông có vẻ là một ma thuật sư." Diệp Tu cũng nhỏ tiếng nói lại.

"Chẳng lẽ là ma thuật sư kiêm kỵ sĩ?" Tô Mộc Thu nghi ngờ.

"Nhưng cậu ấy không có kiếm kỵ sĩ khảm đá quý." Diệp Tu nói.

"Vậy phải làm sao bây giờ." Tô Mộc Thu bất mãn nói: "Anh còn phải kiếm một bộ đá quý mới cho Mộc Tranh nữa."

Vương Kiệt Hi cảm thấy bản thân cần phải nhấn mạnh cảm giác tồn tại của mình: "Các vị, xin hỏi mười một nàng công chúa đó đang ở đâu? Tôi đến đây đánh bại con rồng xấu xa để cứu công chúa."

Diệp Tu vẫy cánh vài cái : "Ngươi là kỵ sĩ à ?"

Vương Kiệt Hi bình tĩnh đáp : "Tôi là ma thuật sư. Quốc vương bệ hạ không trả nổi tiền thuê kỵ sĩ tới cứu công chúa."

Diệp Tu ngạc nhiên hỏi: "Thuê một ma thuật sư còn rẻ hơn thuê một kỵ sĩ sao?"

Vương Kiệt Hi cởi áo choàng của mình ra để cho Diệp Tu nhìn thấy một viên đá quý trông rất tinh xảo và đẹp mắt đính ở trên ngực áo sơ mi mặc bên trong:"Tôi là ma thuật sư làm việc ở trong cung điện cho nên nếu quốc vương phái tôi đến đây thì không cần trả thêm phí."

Diệp Tu nhanh chóng quay đầu sang nói với Tô Mộc Thu: "Thấy sao? Đá quý đính trên ngực áo cậu ta là hồng ngọc đó."


06.

Nể mặt hồng ngọc, Tô Mộc Thu cũng coi như là chấp nhận thân phận "kỵ sĩ" của Vương Kiệt Hi.

"Vậy thì giờ chúng ta đến một nơi rộng rãi đánh một trận đi, nếu cậu thắng thì có thể dẫn công chúa rời đi..." Tô Mộc Thu đập cánh rồng xuống đất, tuyên bố quy tắc của trò chơi.

Vương Kiệt Hi biểu thị không đồng ý: "Ngài không thể để tôi dẫn công chúa rời đi luôn à? Tôi từ xa đến đây đã rất mệt rồi."

"Không được." Diệp Tu tiếp lời: "Chúng ta muốn hồng ngọc trên áo của cậu."

"Be bé cái mồm thôi!" Tô Mộc Thu quay sang phía Diệp Tu la lớn: "Sao cậu lại thành thật thế!"

Diệp Tu tiếp tục nói: "Còn có một chuyện nữa, cho dù cậu có thắng được chúng tôi thì cậu cũng phải trả hết tiền ăn của các công chúa mới có thể dẫn bọn họ đi."

Vương Kiệt Hi hỏi: "Tổng cộng phải trả bao nhiêu tiền?"

"Tiền ăn một trăm ba mươi lăm đồng vàng, cộng thêm phí lặt vặt, tổng cộng trả cho chúng ta một nghìn hai trăm đồng vàng là được rồi." Tô Mộc Thu báo giá, hào phóng cho thêm một con không.

"Còn có phí lặt vặt?" Vương Kiệt Hi ngập ngừng.

"Thưa cậu, cậu phải hiểu, công chúa nhỏ nhất không ngừng quấy khóc mà mười một người chị khác của cô ấy thì chẳng giúp được gì cả. Chúng tôi chỉ có thể mời một người hầu nữ đến chăm sóc giúp. Còn phải mua khá nhiều đồ để dỗ nàng ấy ngừng khóc nữa. À đúng rồi, công chúa nhỏ còn bị bệnh hai lần, mời bác sĩ cũng cần tiền."

Diệp Tu nói xong thì cùng với Tô Mộc Thu nghiêng đầu nhìn Vương Kiệt Hi, đợi anh móc ra một nghìn hai trăm đồng vàng ra.

"Tôi không có nhiều tiền như vậy." Vương Kiệt Hi nhíu mày: "Tất cả tài sản tích góp của tôi cộng lại cũng không đủ một nghìn đồng vàng, huống hồ trên người của tôi cũng không có mang nhiều tiền như vậy."

"Vậy thì cậu thế chấp viên hồng ngọc trên áo đi rồi quay về gom đủ tiền rồi quay lại sau?"Tô Mộc Thu đề nghị.


07.

Trong hang rồng thì không tối thui như tưởng tượng mà ngược lại có cả một tòa lâu đài không hề nhỏ tí nào.

Trên cái bàn dài bày đầy thức ăn phong phú, Diệp Tu và Vương Kiệt Hi ngồi đối diện nhau, còn Tô Mộc Thu thì ngồi đối diện với Tô Mộc Tranh. Các công chúa đều lần lượt ngồi vào ghế, chuẩn bị bắt đầu dùng bữa.

Người hầu nữ được thuê đến bưng một mâm bánh nướng nhân thịt, còn trong lòng của Tô Mộc Tranh lúc này thì đang bế nàng công chúa nhỏ nhất...

Nói chung thì do ma thuật sư trưởng đột ngột xuất hiện nên bầu không khí của bữa cơm này trở nên rất kỳ quặc.

"Các vị rồng còn có thể biến thành người sao?" Vương Kiệt Hi đánh vỡ không khí ngượng nghịu hỏi Diệp Tu. Nhưng mà điều khiến anh tò mò là vì sao trong lúc từ rồng biến thành người thì không ở truồng vậy?

"Đương nhiên là có thể rồi." Diệp Tu bận húp canh nấm, không hề ngẩng đầu lên.

Vương Kiệt Hi đang muốn thêm thì Tô Mộc Tranh đã giành lượt lên tiếng trước.

"Tôi sẽ không đưa công chúa nhỏ cho anh đâu." Vị tiểu thư rồng này kiên định nói, hai tay ôm chặt lấy công chúa nhỏ: "Tôi nghe nói sau khi kỵ sĩ tới cứu công chúa xong thì phải kết hôn với công chúa. Công chúa nhỏ mới lớn được bao nhiêu tuổi, sao có thể kết hôn với anh?"

"Ở đây có mười một nàng công chúa, cô cảm thấy tôi nên kết hôn một lần với mỗi công chúa à?" Vương Kiệt Hi cạn lời.

Tô Mộc Tranh không tin nói: "Anh mau từ bỏ hy vọng đi, tôi tuyệt đối sẽ không trả công chúa nhỏ cho anh."

Công chúa nhỏ vẫn đang ngồi ở trong lòng của Tô Mộc Tranh đột nhiên hai chân quẫy đạp. Tô Mộc Tranh thấy vậy càng thêm gấp gáp mà ôm lấy nàng ấy: "Đừng sợ, chị sẽ không đưa em cho tên đó đâu."

"Tiểu thư nên buông tay ra đi thôi." Vương Kiệt Hi góp ý nhỏ: "Công chúa nhỏ bị cô siết đến co chân, trợn mắt lên rồi."

Tô Mộc Tranh: "..."


08.

Cuộc đàm phán rơi vào trạng thái giằng co giữa hai bên. Vương Kiệt Hi không có tiền trả nợ cho các tiền nợ ăn ở của các công chúa, mà ma thuật sư ở lại hang rồng ngày qua ngày thì chi phí ăn uống trong sổ nợ lại chồng chất thêm.

"Cậu phải trả tiền, thưa cậu." Tô Mộc Thu không thể chịu đựng nổi nữa.

"Tôi biết, nhưng nếu tôi không thể dẫn các công chúa đi, thì không có cách nào về hoàng cung báo cáo công việc." Vương Kiệt Hi khoanh tay.

Tô Mộc Tranh từ trong phòng ló đầu ra: "Tôi cảm thấy anh như có ý đồ xấu ấy. Anh không có giống kỵ sĩ chút nào cả. Nên đừng hòng mà dẫn bất kì một nàng công chúa nào đi."

"Tôi là một ma thuật sư." Vương Kiệt Hi thanh minh: "Hơn nữa tôi càng ở đây thì các vị cũng càng không lấy được tiền đâu, phải mang các công chúa trở về lâu đài thì mới lấy được tiền cho các vị."

"Không được." Tô Mộc Thu từ chối nói: "Phải lấy được tiền trước thì chúng ta mới cho phép các công chúa quay về lâu đài."

"Các công chúa quay về lâu đài với anh ta cũng không an toàn đâu." Tô Mộc Tranh phản bác: "Anh ta có ý đồ khác."

"Vậy như thế này đi. " Diệp Tu giảng hoà: "Tôi hoặc là Tô Mộc Thu sẽ hộ tống các công chúa về lâu đài còn Vương Kiệt Hi, cậu ở lại đây, đợi chúng ta lấy được tiền thì mới thả cậu đi."

Tô Mộc Thu cũng lùi lại một bước: "Vậy cũng được, nhưng cần ít nhất một nàng công chúa ở lại nơi này."

Bàn tới bàn lui, cuối cùng Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh dẫn theo mười nàng công chúa xuất phát. Vương Kiệt Hi và Diệp Tu cùng với nàng công chúa nhỏ nhất thì ở lại hang rồng đợi tin.

"Vị ma thuật sư này, chúng ta cần người hầu nữ nọ ở lại đây." Diệp Tu bế công chúa nhỏ, mặt không biểu cảm nói.

"Để cô ấy ở lại đây làm gì? Anh không có tự chăm sóc bản thân được à?" Vương Kiệt Hi mất kiên nhẫn nói: "Nếu để lại người hầu gái kia thì tẹo nữa anh lại tính thêm phí ăn ở lên người tôi."

Diệp Tu bế công chúa nhỏ cao chút cho Vương Kiệt Hi xem: "Công chúa nhỏ tiểu trên người tôi rồi."


09.

Trước giờ, ma thuật sư trưởng của vương quốc, Vương Kiệt Hi chưa bao giờ trải nghiệm được một ngày phong phú đến thế.

Sáng sớm mặt trời còn chưa lên đã phải thức dậy nấu cơm, sau đó xem thử xem có phải công chúa nhỏ lại tè dầm không. Thế là buổi sáng cùng Diệp Tu luống ca luống cuống giặt ga giường, kế đó còn phải pha sữa; buổi chiều thì tay cầm sách làm từ da dê kể chuyện cổ tích, tiện thể may quần áo; tối đến thì dỗ công chúa nhỏ ngủ, đồng thời đây cũng là vấn đề khó nhất trong một ngày dài...

"Vương Kiệt Hi! Vương mắt to! Nhanh lên! Con bé lại khóc rồi!" Diệp Tu ở hành lang kêu lên.

Vương Kiệt Hi đang đeo tạp dề, tay cầm muôi, từ trong nhà bếp chạy ra: "Anh đã làm gì vậy?"

"Con bé muốn chơi trò bay cao bay cao với tôi." Vẻ mặt của Diệp Tu vô tội: "... nhưng tôi đỡ được con bé."

Vương Kiệt Hi một tay bế lấy công chúa đang khóc lóc ầm ĩ, một tay đưa cái muôi cho Diệp Tu: "Tôi sẽ dỗ công chúa, anh mau vào nhà bếp đi, canh khoai tây sắp bị khét rồi."

Thế là Diệp Tu chạy nhanh vào trong nhà bếp.

Vương Kiệt Hi bế công chúa nhỏ, còn chưa kịp dỗ cho con bé hết khóc thì đã nghe thấy trong nhà bếp truyền đến tiếng lẻng kẻng. Tiếp đến lại là một loạt tiếng thuỷ tinh vỡ giòn tan.

"Giờ canh khoai tây không khét nữa rồi." Diệp Tu mặt đầy bụi bẩn ló đầu ra: " Vì cả nồi đều đổ luôn rồi. Tôi đang tính dọn dẹp thì không ngờ lúc tôi vươn tay lấy cái chổi thì nguyên cái giá gỗ rớt xuống."

Ma thuật sư trưởng Vương Kiệt Hi đang bế công chúa nhỏ đang khóc, vừa cúi đầu thì phát hiện nước mắt, nước mũi của công chúa nhỏ dính hết cả lên áo sơ mi của cậu.

... Áo sơ mi không cứu được nữa, cuộc sống này cũng không sống nổi nữa.


10.

Tới khi Tô Mộc Thu trở về thì phát hiện hang rồng nhìn đâu đâu cũng thấy mấy sào phơi quần áo. Trên đấy vắt đầy ga giường, vỏ chăn, thậm chí còn có cả tấm màn.

Lúc này Diệp Tu đang ở trong dạng rồng cõng công chúa nhỏ. Kế tiếp công chúa điện hạ vui vẻ giơ hai tay lên, làm một động tác bay lên.

Diệp Tu nghe theo chỉ huy, giang cánh chuẩn bị vỗ lấy đà bay thì cả người đột nhiên mắc vào tấm màn đang phơi trên sào. Sau đó vì Diệp Tu cứ vỗ cánh lung tung rồi cựa quậy không ngừng thế là không chỉ tấm màn đang phơi rơi xuống, còn khiến cho cả sào phơi đồ đổ rạp xuống.

Hơn nữa, ga giường vừa mới giặt xong cũng rơi xuống đất.

"Hai người cái gì thế?" Tô Mộc Thu quay về phía bọn họ hét lên.

Không đợi Diệp Tu phản ứng, Vương Kiệt Hi đã sắn tay áo lên từ trong nhà chạy ra. Cậu cực kỳ thành thào lau sạch tay ở trên tạp dề, sau đó lần lượt thưởng cho Diệp Tu và công chúa một cái gõ đầu.

"Ăn có bữa cơm trưa hết rơi vãi lung tung bày bừa hết nhà, tôi còn giặt đống quần áo này cả ngày nữa. Anh còn muốn như nào hả?" Ma thuật sư Vương Kiệt Hi gầm lên. Cậu vươn tay cố kéo lấy cái màn bị dơ lần nữa đang vướng trên cánh của Diệp Tu xuống. Chỉ chút xíu nữa thôi là cậu sẽ lôi quyền trượng ra phong ấn con rồng mất nết này mất.

"Chứ không phải là do cậu muốn tiết kiệm tiền nên mới thả cô hầu gái kia đi à?" Diệp Tu lại vỗ cánh cái nữa.

"Do cậu! Do cậu!" Công chúa nhỏ vỗ tay, vừa kêu vừa cười theo.

Vương Kiệt Hi đen mặt bế cô bé lên.


11.

May mà Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh quay về kịp thời mới thành công ngăn lại trận chiến cực kỳ đặc sắc giữa con rồng mất nết liên thủ với công chúa nhỏ đối đầu với ma thuật sư.

"Mang tiền về chưa?" Diệp Tu hỏi.

Tô Mộc Thu gật đầu: "Phí ăn ở của mười một nàng công chúa đã thanh toán hết rồi, nhưng mà phí ăn ở của Vương Kiệt Hi thì chưa trả."

Diệp Tu ngạc nhiên nói: "Quốc vương chỉ trả tiền cho mười một đứa con gái của mình? Còn ma thuật sư trưởng thì bỏ qua một bên hả?"

Tô Mộc Thu lấy một bức thư ra: "Quốc vương bảo giao cái này cho ma thuật sư trưởng các hạ."

"Tiền có thể đang ở trong thư đấy." Tô Mộc Tranh sờ cằm: "Nhưng mà quốc vương nói là thư riêng tư nên chúng tôi không dám tùy ý mở thư để lấy tiền."

"Cậu mau mở thư đi." Tô Mộc Thu thúc giục Vương Kiệt Hi: "Chúng tôi đang đợi lấy tiền đó."

Vương Kiệt Hi xé con dấu tinh xảo trên thư ra, từ trong phong bì mạ vàng lấy ra:

--- Một bức thư.

Hai phút sau, Vương Kiệt đã đọc xong thì khép lại bức thư nọ rồi xé nó thành mảnh vụn: "Chết tiệt! Quốc vương nói tiền của ông ta chỉ đủ để chuộc mấy đứa con gái của ổng. Còn kêu tôi thông cảm cho hoàn cảnh cha già khó khăn nuôi mấy đứa con gái của ông ta!"

Tô Mộc Thu ngạc nhiên: "Ông ta không cho cậu một xu nào sao?"

Ba con rồng có mặt ở đó cùng nhau ngơ ngác nhìn về phía Vương Kiệt Hi, chỉ có cô công chúa nhỏ còn vui vẻ vỗ tay: "Không một xu! Không một xu!"


12.

Đây là đã là mùa thu thứ hai mà trưởng ma thuật sư Vương Kiệt Hi ở lại hang rồng.

Viên hồng ngọc đính trên áo và mấy món đồ quý giá đều đã bị lấy đi, biến thành trang sức của Tô Mộc Tranh.

"Quốc vương còn thiếu tôi ba tháng tiền lương." Vương Kiệt Hi cầm một cái áo sơ mi mới đứng ở trước cửa phòng thở dài: "Chắc là không đòi được nữa rồi."

"Cậu không thể viết thư đòi sao?" Diệp Tu đẩy cửa: "Mỗi năm không có nhiều công chúa cần bị bắt đâu, chúng tôi sắp không có tiền sinh hoạt rồi."

"Viết như nào?" Vương Kiệt Hi khoanh tay: "Ông ta ở trong thư nói với tôi, nàng công chúa nhỏ nhất kia muốn đến hang rồng chơi một chuyến, còn hy vọng chúng ta chăm sóc cô bé."

Diệp Tu ngơ người: "Chuyện đó cũng không tệ mà."

"Dù sao thì anh cũng đâu có chăm sóc cô ấy?" Mặt của Vương Kiệt Hi mặt lạnh như tiền đáp: "Tôi không muốn trải nghiệm cái cảm giác mỗi ngày phải còng lưng ra giặt hết đồ trong nhà một lần nữa đâu."

Diệp Tu nhíu mày: "Nhưng bây giờ, toàn bộ đồ dơ trong nhà là cậu giặt mà?"

Vương Kiệt Hi không thể nhịn nổi nữa, cũng chẳng thèm nhịn tiếp lời: "Vậy nên anh nhanh chóng học cách giặt đồ đi!"


13.

Vị ma thuật sư trưởng Vương Kiệt Hi của vương quốc đã tử trận ở hang rồng.

Tất cả người dân trong quốc gia đều truyền tai nhau như vậy, bởi vì khi bọn họ tiễn đưa Vương Kiệt Hi rời khỏi cung điện, một mình đến hang rồng nhưng lại không thấy người trở về.

"Thật đáng tiếc." Bà cụ bán bánh mì đen nói: "Khi tôi tiễn cậu ấy rời đi, cậu ta vẫn còn là một người trẻ tuổi rất là tuấn tú. Tôi còn nghĩ rằng cậu ấy sẽ đánh bại được con rồng xấu xa kia chứ."

"Vậy mà sinh mệnh của chàng trai ấy chỉ dừng lại ở khoảng khắc cậu lên đường đi chinh chiến." Cô gái bán trái cây cũng thở dài: "Trước khi chết, cậu ấy rất là đau buồn đúng không, xác chết bị chôn vùi ở hang rồng xa xôi như vậy. Không cách nào quay về quê hương được."

Vương Kiệt Hi nghe xong cuộc đối thoại trên thì trong lòng thầm nguyền rủa bánh mì đen và trái cây của bọn họ ế mốc ra.

"Cho anh nè, ăn xong thì mau đi thôi." Vương Kiệt Hi mua mấy cây xúc xích hun khói xong quay đầu đưa cho người trẻ tuổi tóc đen ở phía sau.

"Giục cái gì mà giục chứ Vương mắt to." Diệp Tu cắn xúc xích, chậm rãi nói: "Chúng ta đi tìm quốc vương đòi nợ, lẽ nào ông ta mang theo cả cung điện cao chạy xa bay sao?"

Vương Kiệt Hi vẫn tiếp tục thúc giục: "Đường đến cung điện còn rất dài. Trước khi trời tối thì phải xuất phát nếu không thì không kịp vào thành đâu."

"Được rồi, được rồi." Diệp Tu nhanh chóng ăn xong xúc xích rồi đột nhiên biến thành một con rồng đen to lớn, hoa văn màu vàng kim chói mắt uốn lượn trên đôi cánh và đuôi. Cánh rồng vỗ hai ba nhịp, gió cuồn cuộn nổi lên, cát bụi tứ phía lập tức bay tán loạn.

Sau đó trong tiếng hô hoán kinh hãi của mọi người phía sau, rồng đen nọ bắt lấy hai bả vai của Vương Kiệt Hi rồi nhấc cậu lên trên không trung, bay về phía hoàng cung.

Ở giữa không trung, Vương Kiệt Hi quan sát làng mạc rải rác nơi vùng quê rồi bắt đầu hoài nghi phần trăm chính xác của sách ma thuật lúc trước đã đọc --- Cậu thấy khi mà rồng và con người đồng hành cùng nhau thì nhân loại sẽ cưỡi trên lưng rồng, nhưng mà hiện tại có hơi khác là Diệp Tu đang xách cậu lên giống như một con diều đang bay.

"Nghĩ gì đó." Giọng nói của Diệp Tu từ trên đỉnh đầu truyền đến: "Cậu còn muốn cưỡi trên người tôi sao? Cậu không xem thử bản thân nặng bao nhiêu cân, bộ muốn đè chết tôi sao?"

-- Ma pháp sư Vương Kiệt Hi quyết định, đợi chút nữa khi cậu đáp đất việc đầu tiên chính là xé nát những cuốn sách ma thuật đáng nguyền rủa miêu tả về rồng kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top