Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

Mâu thuẫn bắt đầu từ một lọ nước hoa.

Oscar là một người có tính chiếm hữu rất cao và có bản năng bài xích những thứ không thuộc về mình. Do đó, khi ngửi thấy mùi lạ trên người Hồ Diệp Thao, Oscar vô thức phản kháng lại.     

“Em đổi nước hoa hả?” Oscar hỏi.

“Đúng vậy, có thơm không?” Hồ Diệp Thao đáp.

“Nước hoa này em mua lúc nào, sao anh không biết?” Nó có mùi hắc hắc.

“Em không mua nó”, Hồ Diệp Thao trả lời “Một nhiếp ảnh gia mà em gặp ở Thượng Hải đã tặng nó cho em”.

Đôi mắt của Oscar ánh lên vài nét không hài lòng. Anh biết sự chiếm hữu quá đáng là không tốt, nhưng Hồ Diệp Thao quá nổi tiếng khiến Oscar không khỏi lo lắng.  

Mâu thuẫn của hai người cũng bắt nguồn từ một bức ảnh.

Hồ Diệp Thao trở về quê sau khi cùng Oscar trải qua đêm giao thừa.       

Khi những bức ảnh được đăng trên vòng bạn bè của Hồ Diệp Thao, lần này, Oscar tức giận thật rồi.

Trong ảnh, Hồ Diệp Thao trang điểm rất tinh tế, cậu dựa vào vai của người đàn ông bên cạnh với nụ cười trên môi. Oscar biết người này, đây là nhiếp ảnh gia đã tặng nước hoa cho Hồ Diệp Thao trước đó.

Oscar dường như ngửi thấy mùi khói súng từ trên người mình.

Khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, Oscar mới nhận ra giọng nói của mình khó chịu đến mức nào.

“Anh ta cùng em về quê?”

“Anh ấy nói chưa từng đến Giang Tô nên muốn đi cùng em”.

“Em xịt nước hoa của người khác, bây giờ còn cùng họ đi ăn đồ Tây, em vui lắm đúng không?”

“Đừng nghĩ nhiều, tụi em chỉ là bạn”.

“Anh ta có biết anh là bạn trai của em không?”

“Sao chứ?”

“Em có nhắc đến anh với anh ta không?”

“Oscar, đừng lo lắng, không có gì cả”

“Em không muốn anh ta biết em đã có bạn trai đúng không?”

“?! Oscar, tên khốn nhà anh”

Khoảnh khắc cuộc gọi bị ngắt kết nối, Oscar cảm thấy trái tim mình cũng rơi xuống đáy vực rồi. 

4.

Tỉnh Lung hai mắt sáng ngời, nhìn thẳng Hồ Diệp Thao hỏi: "Em gọi đây là chia tay sao?"

Hồ Diệp Thao cuộn mình, càu nhàu nói: "Anh ấy đã không nói chuyện với em bốn ngày rồi. Em có nên chủ động đi tìm anh ấy không? Anh ấy nghi ngờ em, ảnh không tin tưởng em. Vậy mà luôn nói mình là người đàn ông trưởng thành. Tất cả đều là dối trá".

Cam Vọng Tinh gật đầu tán thành, đáp: "Đúng vậy, Thao Thao của chúng ta quan hệ rộng mà, ăn cơm với người khác thì đã là gì? Bủn xỉn như vậy".

Nhậm Dận Bồng không nói lời nào, chỉ đứng dậy pha một tách trà nóng cho Hồ Diệp Thao.

Trương Hân Nghiêu trừng mắt với Cam Vọng Tinh, ra hiệu cho cậu nhóc đừng đổ thêm dầu vào lửa. Sau đó, anh quay sang Hồ Diệp Thao, chậm rãi nói: "Nhiếp ảnh gia đó thích em".

Tỉnh Lung, Cam Vọng Tinh và Nhậm Dận Bồng lần lượt nhìn Trương Hân Nghiêu, chỉ có Hồ Diệp Thao cúi đầu, như thể bị ai đó nói trúng tim đen.

"Em biết rằng anh ta thích em". Trương Hân Nghiêu tiếp tục, "Vậy mà em vẫn dùng nước hoa anh ta tặng và đi ăn cùng anh ta. Nếu anh là Oscar, anh cũng sẽ tức giận".

Nguyên tắc nhất quán của Trương Hân Nghiêu trước giờ vẫn luôn là, cưng chiều trẻ em, nhưng không dạy hư chúng.

Hồ Diệp Thao không tin, ngẩng đầu nói: "Anh ấy không có thổ lộ với em, tụi em chỉ là bạn tốt".

"Em coi anh ta là bạn, nhưng anh ta lại không xem em là bạn. Em lại không nói với anh ta là em đã có bạn trai. Đây không phải là thúc giục người ta thổ lộ với em sao?" Trương Hân Nghiêu dựa vào tường nói.

Hồ Diệp Thao thường ngày đều thích nhìn Oscar ghen, Oscar sẽ thường cau mày hỏi cậu: "Anh không phải mới là bạn trai em sao?"

Hồ Diệp Thao mỗi lần đều cười to, nhếch khoé miệng, tự đắc nói: "Vậy anh phải trân quý em, nếu không sẽ có ngày em đi theo người khác đó".

Oscar biết Hồ Diệp Thao đang đùa, Hồ Diệp Thao cũng biết Oscar không thực sự ghen tị. Vì vậy, khi mối đe doạ thực sự đến gần, cả Oscar và Hồ Diệp Thao đều không biết nên xử lý thế nào. Hai người đều còn trẻ, và không biết cách tự điều hoà mâu thuẫn.

Lúc này, Oscar đang nằm một mình trên giường, cầm điện thoại di động, anh biết Hồ Diệp Thao đã quay lại Bắc Kinh.

Không phải Oscar không muốn chủ động liên hệ với Hồ Diệp Thao, chỉ là khi vừa mở hộp thoại trò chuyện, cuộc cãi vã của hai người lại xuất hiện, khiến Oscar lúng túng không biết nên làm thế nào. Sau khi suy nghĩ, Oscar quyết tâm phải nói chuyện rõ ràng.

Nhưng phải tìm ai để hỏi địa chỉ của Hồ Diệp Thao đây?

Tỉnh Lung? Không được, Oscar lắc đầu, cái miệng của Tỉnh Lung còn lợi hại hơn Hồ Diệp Thao, còn mong lấy được địa chỉ từ miệng người này sao.

Cam Vọng Tinh? Không cần phải hỏi, chắc chắn là không cho.

Trương Hân Nghiêu? Đôi mắt của Oscar hơi nheo lại, Trương Hân Nghiêu và anh có giao tình, chắc là sẽ giúp được.

Tuy nhiên, khi Oscar gửi Wechat để hỏi xin địa chỉ, Trương Hân Nghiêu chỉ lịch sự đáp lại: "Thật xin lỗi, Thao Thao không cho anh nói với em".

Oscar thất vọng, sao có thể quên rằng Trương Hân Nghiêu là loại người đội người nhà lên đầu cơ chứ.

Nguyên tắc nhất quán của Trương Hân Nghiêu là cưng chiều trẻ em, nhưng không dạy hư chúng. Ngoại lệ: Hồ Diệp Thao.

Ngay khi Oscar đang tuyệt vọng, thông báo Wechat lại vang lên, là Nhậm Dận Bồng.

Oscar và Nhậm Dận Bồng hiếm khi nhắn tin riêng, anh mở tin nhắn lên: "Số 135 đường XX, quận Thuận Nghĩa".

Oscar cảm động, hào phóng tặng cho chị vợ một phong bì lớn màu đỏ.

Sau khi gửi tin nhắn, Nhậm Dận Bồng ngẩng đầu lên, liếc nhìn Cam Vọng Tinh và Hồ Diệp Thao đang chơi game. Cậu nhóc bỏ điện thoại xuống, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ngoài trời đã tối, Trương Hân Nghiêu đang rửa bát trong bếp, Tỉnh Lung lên lầu để kiểm tra phòng ngủ. Homestay có một gác xếp nhỏ và có bốn phòng ngủ trên tầng hai. Căn gác được thiết kế như một phòng chiếu phim nhỏ với màn hình chiếu lớn, Cam Vọng Tinh bị căn gác xếp này thu hút, nằng nặc rủ mọi người xem phim vào buổi tối.      

Sau khi chuẩn bị xong, Cam Vọng Tinh đề nghị uống bia, Hồ Diệp Thao và Nhậm Dận Bồng đương nhiên tán thành. Vì vậy, Tỉnh Lung vốn muốn mua thêm đồ ăn, đã đến siêu thị ở ngã tư với Trương Hân Nghiêu, sẵn tiện mua thêm bia cho mọi người.

Mùa đông ở Bắc Kinh rất lạnh, nhưng khung cảnh ban đêm rất đẹp. Khi Trương Hân Nghiêu bước khỏi siêu thị với một chiếc túi lớn, anh thấy bầu trời đầy sao.

Tỉnh Lung đi bên cạnh Trương Hân Nghiêu, hai tay đút vào túi, thân hình trông rất gầy.

“Khăn choàng cổ của em đâu?” Trương Hân Nghiêu quay đầu lại hỏi cậu, “Vừa nãy ra đường có đem mà”.

“A!”, Tỉnh Lung kêu lên, “Em để quên trên quầy thu ngân rồi”.

Sau cùng, Tỉnh Lung quay lại và chạy đến siêu thị trước khi Trương Hân Nghiêu kịp nói bất cứ điều gì.

“Chạy chậm thôi, coi chừng đường trơn đó”.

Trương Hân Nghiêu đứng đợi Tỉnh Lung, họ chưa đi xa, sau khoảng 5 phút đã thấy Tỉnh Lung chạy về phía Trương Hân Nghiêu với chiếc khăn choàng cổ màu đỏ lớn của cậu.

Trương Hân Nghiêu thấy Tỉnh Lung chạy đến thì không đứng yên nữa, quay người đi về phía nhà khách. Căn nhà nhìn từ xa trong đêm đông rất yên tĩnh.

Trương Hân Nghiêu bước đi rất chậm, nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy Tỉnh Lung đuổi kịp mình. Anh nhìn lại lần nữa, thấy Tỉnh Lung cúi đầu, lúng túng di chuyển. Trương Hân Nghiêu cảm thấy kì lạ, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy? Em làm gì đấy?”

Tỉnh Lung không ngẩng đầu, nhanh nhẹn nói: “Em đang đuổi theo bóng lưng của anh”.

Trương Hân Nghiêu mỉm cười. Hóa ra ánh trăng đã kéo dài bóng của Trương Hân Nghiêu, Tỉnh Lung thì bước lần theo nó.      

Trương Hân Nghiêu thích sự lãng mạn của Tỉnh Lung đến chết đi được.

“Anh ở ngay đây, em đuổi theo bóng của anh làm gì?” Trương Hân Nghiêu mỉm cười.

Tỉnh Lung bật cười khi nghe anh nói, cậu ngẩng đầu lên và đi về phía Trương Hân Nghiêu, làn gió mát làm lay động những tán cây, bóng của Tỉnh Lung và Trương Hân Nghiêu quấn lấy nhau dưới ánh trăng.

Tỉnh Lung bước nhanh, nhảy đến trước mặt Trương Hân Nghiêu, hơi kiễng chân lên. Trương Hân Nghiêu chỉ cảm thấy hơi ấm nơi khóe miệng, và nó làm trái tim của anh ngứa ngáy.

“Em đang theo đuổi anh”, Tỉnh Lung nói.

Trương Hân Nghiêu sững sờ một giây, sau khi hoàn hồn, người đẹp trước mặt đã sắp quay người đi. Trương Hân Nghiêu dùng tay kéo người đó vào lòng mình.

“Em định châm lửa rồi chạy sao?” Giọng nói của Trương Hân Nghiêu rất trầm. Đã không gặp nhau nhiều ngày như vậy, nụ hôn này lại như chuồn chuồn đạp nước, căn bản không thể thỏa mãn Trương Hân Nghiêu.

Sức mạnh của Trương Hân Nghiêu khiến Tỉnh Lung không thể vùng vẫy, cậu lo lắng nói: “Đừng mà… Chúng ta sắp đến nhà rồi, sẽ bị nhìn thấy”.

“Muốn thấy thì cứ để cho thấy”, Trương Hân Nghiêu trả lời “Cũng không phải là họ không biết chúng ta yêu nhau”.

Tất cả phản kháng và cự tuyệt của Tỉnh Lung, vào thời điểm Trương Hân Nghiêu hôn xuống, đều biến thành một vũng nước, ấm áp chảy vào lòng Tỉnh Lung.

Nụ hôn của Trương Hân Nghiêu nhẹ nhàng nhưng độc đoán. Anh mở nhẹ môi Tỉnh Lung, đầu lưỡi lướt qua răng cậu, sau đó tách lưỡi tiến vào, nếm thử vị kẹo ngậm hương chanh mà Tỉnh Lung thường ngậm.

Ngay khi Trương Hân Nghiêu và Tỉnh Lung đang đắm chìm trong nụ hôn của mình, một tiếng ho có chủ ý phá vỡ khung cảnh tuyệt đẹp.

Tỉnh Lung sửng sốt, nhanh chóng đẩy Trương Hân Nghiêu ra. Trương Hân Nghiêu ngẩng ra, nhìn lại thì thấy Cam Vọng Tinh, Nhậm Dận Bồng và Hồ Diệp Thao, ba người đang nhìn anh chăm chú.

Cam Vọng Tinh bực tức, Nhậm Dận Bồng xấu hổ còn Hồ Diệp Thao thì thích thú mỉm cười.

Tbc.

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top