Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tỉnh Lung

Tôi thích đàn ông.

Đúng vậy, bạn đọc đúng rồi, tôi thích đàn ông, đặc biệt là kiểu đàn ông cao 1m8, có cơ bụng và đường nét khuôn mặt rắn rỏi.

Tên tôi là Tỉnh Lung. Tôi là một ca sĩ nhỏ, năm nay 24 tuổi. Tôi đã đăng tải hơn chục bài hát, chỉ có ba hoặc bốn bài là thực sự đáng nhớ. Họ nói rằng họ biết tên bài hát, nhưng lại không biết tôi là ca sĩ. Điều buồn cười hơn nữa là tôi đã từ lập một studio và trở thành ông chủ, và tôi cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng đến khi nào tôi mới có thể trở nên nổi tiếng đây?

“Tỉnh Lung, đừng ngủ nữa, thu dọn đồ đạc rồi xuống máy bay thôi.”

Mặc dù không nổi tiếng, tôi vẫn là ca sĩ, vẫn phải đeo khẩu trang, ban đầu trợ lý còn muốn tôi đội mũ nhưng tôi đã kịch liệt phản đối. Tóc nhuộm màu nâu đỏ, nếu được chụp ảnh sẽ rất đẹp. Hôm nay tôi còn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cảm giác như một thiếu niên, nếu được chụp ảnh thì tốt quá.

Khi đến sân bay, tôi vô cùng ngạc nhiên, có một anh chàng cao lớn cầm máy ảnh đi về phía tôi. Tuy anh ấy đeo khẩu trang nhưng vẫn không thể giấu được vẻ đẹp trai của mình, tôi thừa nhận rằng tôi đã yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

“Anh ơi, anh đến đây để chụp em sao?” Tôi hỏi một cách tượng trưng và lịch sự, anh ấy sửng sốt một lúc và gật đầu: “Đúng vậy, cậu rất đẹp.”

Khi đó, tôi rất muốn nói với Tỉnh Địch đang nói chuyện điện thoại bên cạnh, để chị ấy nhìn kỹ loại đàn ông mà chị ấy đã nói là không tồn tại. Anh ấy thực sự nói rằng tôi rất đẹp, tôi thật muốn hôn anh ấy ngay tại đây, và giấc mơ xuân thu của tôi sẽ thành hiện thực.

“Cảm ơn anh, em chưa từng nghĩ sẽ có người chụp ảnh em.”

Anh chàng đẹp trai trả lời tôi, giọng nói rất từ tính, nghe thật hay.

“Vậy thì đừng nhúc nhích, tôi sẽ chụp cho cậu thêm vài tấm hình nữa.”

Mỗi lần nghe ai đó muốn chụp ảnh tôi, tôi luôn đứng thẳng người, có lẽ là do chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Tỉnh Địch luôn phàn nàn tôi tạo dáng như chụp ảnh hộ chiếu.

“Không sao, cậu có thể tự nhiên hơn một chút, ra sân bay không cần phải nghiêm túc như vậy.”

Tôi buồn cười, cúi đầu che miệng cười, lại nhớ ra rằng tôi vẫn đang đeo khẩu trang, bối rối không biết nên thay đổi tạo dáng như thế nào.

“Tỉnh Lung, đừng nói chuyện với người lạ, đi thôi.” Tôi thật muốn đánh Tỉnh Địch quá đi, không thấy anh chàng đẹp trai đang nói chuyện với tôi sao? Chị ấy xứng đáng không có ai lấy làm vợ. Tôi quay lại tạm biệt anh ấy, nói tôi rất muốn gặp lại anh ấy, lại thấy anh ấy tiếp tục giơ máy ảnh lên.

Sau khi trở về, tôi nhốt mình trong phòng và tập những bài hát mới trong hai ngày, dự định vài ngày sau sẽ cho mọi người công nhận khả năng của tôi trong livehouse. Nói cho cùng, những tác phẩm thu âm trước đây khi đăng lên đều phải qua bộ lọc xử lý âm thanh, bây giờ hãy để anh chàng đẹp trai này chứng minh thực lực của mình.

Trong lúc rảnh rỗi lướt Weibo, tôi chợt nghĩ nếu anh ấy đăng ảnh thì sẽ đăng trong siêu thoại. Thật sự đã chỉnh sửa rất tỉ mỉ, chuyên nghiệp hơn nhiều so với những tấm hình của Tỉnh Địch. Với lòng biết ơn vô cùng, tôi để lại lời nhắn trong phần bình luận còn trống: “Cảm ơn vì đã chụp em thật đẹp”. Nhưng tôi lại nghĩ rằng tôi muốn có một mối quan hệ lâu dài với anh ấy, vì vậy tôi cần phải hỏi xem anh ấy có đến vào lần sau không. Tôi đã xóa comment này và bình luận lại: “Cảm ơn anh đã chụp hình em đẹp như vậy. Lần sau khi em có sự kiện, anh sẽ đến chứ.” và thêm một chút icon để thể hiện cảm xúc của mình.

Ai có thể ngờ rằng, định mệnh giữa tôi và anh chàng đẹp trai sẽ bắt đầu từ đó. Dù cho tôi ra sân bay, tham gia livehouse hay bất kỳ sự kiện nào thì anh ấy cũng đến chụp ảnh tôi và không bao giờ bỏ lỡ. Anh ấy luôn đẹp khẩu trang, đội mũ, chọn góc chụp đẹp nhất, âm thầm chụp những bức ảnh đẹp và video có độ nét cao. Nhưng anh ấy không bao giờ chủ động nói chuyện với tôi.

Mặc dù có chút sợ hãi, nhưng tôi vẫn muốn giao tiếp với anh chàng đẹp trai. Đặc biệt là sau khi quen hơn với anh ấy, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy mỗi lần gặp: “Anh ơi, dạo này anh có khỏe không? Quỹ của em xanh mấy ngày nay rồi, em buồn quá đi mất”, “Anh ơi, sau này anh có thể nói nhiều hơn không, em muốn nghe anh nói chuyện”, “Anh ơi, giọng anh hay thật đấy, chắc anh phải hát hay lắm”. Tôi đã nói hết sức rồi. Tôi nghĩ rằng anh ấy không có khả năng giao tiếp, anh ấy chỉ thốt ra những từ đơn âm như “ừm”, “ừ”, “được”. Thật khó để tôi có thể kết nối với người đàn ông này.

Tôi nằm trên giường và suy nghĩ về điều đó một cách nghiêm túc, dường như tôi không biết anh ấy tên là gì, tôi chỉ biết rằng anh ấy là một người săn ảnh chuyên nghiệp. Sau này, tôi đã có thêm trạm tỷ và tôi dần không có thời gian để nói chuyện anh ấy. Càng về sau, càng có nhiều người vây quanh tôi, hầu hết họ đều ngạc nhiên trước khả năng ca hát tuyệt vời của tôi, và một phần khác là do tôi đẹp trai, tất cả đều nhờ anh ấy. Nếu không có anh ấy luôn tạo ra những bức ảnh đẹp của tôi, chỉ dựa vào Tỉnh Địch, tôi đã không thể phát triển nhanh đến vậy.

Tôi càng ngày càng ít giao tiếp với anh ấy, đã đến lúc phải nhờ đến Wechat. Ai bảo rằng tôi thích anh ấy trước, tôi đành phải chủ động thôi. Tôi đã gửi cho anh ấy một tin nhắn riêng và nói: “Anh ơi, sau này có thể chúng ta không tiện liên lạc, có thể thêm Wechat không?” và đính kèm mã QR của mình. Đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện này trong đời, khi tôi nhấn nút gửi, tay tôi run và tim tôi đập loạn xạ. Hừm, tôi thật sự bị anh ấy mê hoặc mất rồi.

Tôi cầm điện thoại di động trong tay và chờ anh ấy xác nhận lời mời kết bạn của tôi. Hình đại diện của anh ấy là Pikachu, các bạn có dùng những thứ dễ thương như vậy làm hình đại diện không? Tên Wechat là Trương Hân Nghiêu, ôi, cuối cùng thì tôi cũng biết tên mà người tôi đang theo đuổi rồi, Trương Hân Nghiêu, Hân Nghiêu, anh Hân Nghiêu, thật tuyệt. Bức ảnh gần nhất trong vòng bạn bè của anh ấy là bức ảnh chụp chung với bố mẹ cách đây 3 năm.

Tôi đã nghĩ anh ấy sẽ chủ động với tôi hơn trên Wechat nhưng tiếc là không như vậy, tôi vẫn là người chủ động. Tôi ghét anh ấy vì giống như một khúc gỗ. Tôi đã cho anh ấy xem trăng tròn đêm nay và nói với anh ấy rằng ánh trăng đêm nay thật sự rất đẹp. Anh ấy thật sự không hiểu hay là đang giả vờ không hiểu, anh ấy thậm chí còn nhắn lại “Chà, trông có vẻ đẹp đó” với tôi? Tôi kể cho anh ấy nghe lịch trình gần đây của mình và hỏi anh ấy có thể đến không, anh ấy nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đến, đừng lo”. Tôi nói với anh ấy rằng tôi đã nhận được một vài tin nhắn riêng gần đây, tất cả đều khen tôi hát rất hay, khiến tôi hạnh phúc cả ngày. Anh ấy khen tôi rất tuyệt, vì vậy hãy luôn vui vẻ.

Mọi thứ đã thay đổi như thế nào? Đó là bởi vì tôi đã hỏi Trương Hân Nghiêu địa chỉ của anh ấy và gửi cho anh ấy thứ mà tôi muốn. Tôi không sợ thứ tình cảm mà tôi dành cho anh ấy. Thật ra tôi đã nghĩ rất lâu và tôi quyết định đánh canh bạc cuối này, tôi viết một bức thư cho anh ấy một cách hùng hồn. Lời nói có vẻ buồn nôn, nhưng tình cảm này không có một chút giả tạo nào. Tôi cũng đã gửi kèm một chiếc máy ảnh cũ trong đó và gửi cho anh ấy. Ký tên “Anh chàng đẹp trai tuyệt vời Tỉnh Lung.”

Tôi dám khẳng định rằng ngày hôm đó là ngày nóng nhất mùa hè năm đó. Sau khi nhận được tin nhắn của Trương Hân Nghiêu, tôi đã túm lấy mũ và khẩu trang lao về phía anh ấy. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng mồ hôi chảy từ trán xuống cổ, thậm chí còn nóng hơn cả khi tôi mặc áo khoác da để biểu diễn vào mùa hè.

Thể lực của tôi từ nhỏ đã không tốt lắm, thêm vào đó, tôi còn chạy bộ vào một ngày nắng nóng như thế này. Tôi nắm lấy tay Trương Hân Nghiêu và dựa vào anh ấy để nghỉ ngơi, tay kia thì quạt cho chính mình. Thật ra gió không quá mạnh và tôi vẫn rất nóng, tôi trợn to hai mắt: “Anh ơi, anh thật độc ác, gọi em ra ngoài vào một ngày nắng nóng như thế này, có biết ngôi sao lớn bận lắm không hả?”

Anh ấy ôm lấy vai tôi và nói với tôi. Nếu tai tôi không quá tốt, tôi thật sự không thể nghe thấy anh ấy đang nói gì: “Tỉnh Lung, anh là một người ngốc nghếch và không biết cách nói chuyện. Anh chỉ muốn nói với em rằng em là một  người rất tốt. Anh rất thích em.”

Tôi sững sờ và bất ngờ. Sao lại không nói với tôi sớm hơn? Tôi bỏ mũ và khẩu trang ra, vuốt lại mái tóc bết vào trán vì mồ hôi. Thú thật, tôi cần làm cho chính mình trông nghiêm túc hơn: “Anh ơi, thật ra thì em luôn thích anh rất nhiều.”

Anh ấy ôm tôi vào lòng và vùi đầu vào cổ tôi. Đó là một bức tranh rất đẹp, nhưng tôi không nhịn được mà vươn tay đẩy anh ấy ra. Nóng quá đi mất! Liệu chúng tôi có thể ôm nhau trong phòng máy lạnh không? Tôi sắp ngất xỉu vì cái nóng này rồi.

“Trương Hân Nghiêu, chúng ta vào trong trước được không? Bây giờ em như đang ở trong lò hấp ấy.” Tôi nói với anh ấy và anh ấy lập tức thả tôi ra. Anh ấy cười ngượng nghịu còn tôi thì không nhịn được mà cười anh ấy.

Trương Hân Nghiêu, em thật sự rất thích anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top