Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

06

Tỉnh Lung thực sự không phải một người bình thường, Trương Hân Nghiêu đã tìm các giáo viên khác để tìm hiểu về chuyện này.

Sự xuất hiện của những người như Tỉnh Lung là một điều bí ẩn. Giới khoa học suy đoán có thể đây là sự thay đổi bất thường của cơ thể do một số vũ khí sinh hóa gây ra. Theo thời gian, họ sẽ ngày càng trẻ lại.

Đúng vậy, ngày càng trẻ lại, Trương Hân Nghiêu rất muốn trưởng thành, nhưng Tỉnh Lung thì lại đang đi ngược thời gian.

Hóa ra là như vậy.

Hóa ra chính là như vậy.

07

“Chúc mừng sinh nhật!”

Pháo hoa được làm bằng giấy vụn và một vương miện nhỏ được vẽ bằng bút màu.

Kể từ khi có lớp âm nhạc, hầu như ngày nào bọn họ cũng tổ chức sinh nhật. Tỉnh Lung không biết sinh nhật bọn trẻ, liền giúp chúng ăn mừng từng người một, chơi những bài hát mừng sinh nhật cho chúng, chưa từng bỏ qua một ai.

Trương Hân Nghiêu đã chờ đợi kể từ khi biết đến loại hoạt động này, cuối cùng cũng đợi được đến ngày 21 tháng 11.

Trương Hân Nghiêu đứng trong tiếng vỗ tay của mọi người, đỏ mặt, lặng lẽ đi đến chỗ người đang ngồi đánh đàn, không biết là đang ngại ngùng hay vui mừng.

“Ở lại một chút.” Tỉnh Lung ghé vào tai Trương Hân Nghiêu nói nhỏ khi buổi học sắp kết thúc.

Trương Hân Nghiêu chớp mắt, đợi đến khi chuông tan học vang lên. Cậu nhìn thấy những đứa trẻ khác lần lượt bước ra khỏi lớp liền bước đến chỗ Tỉnh Lung.

“Có chuyện gì sao ạ?”

“Cho con một bất ngờ.” Tỉnh Lung cúi xuống đầy bí ẩn.

Trương Hân Nghiêu thấy anh ấy lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ phía sau cây đàn piano.

“Tadaaaa”

“Đây là gì ạ?”

“Cái này gọi là bánh kem.”

Chiếc bánh sinh nhật đầu tiên mà Trương Hân Nghiêu nhận được rất nhỏ, chỉ lớn hơn lòng bàn tay một chút. Nó được phủ bằng kem với nhiều màu sắc xếp chồng lên nhau, nhìn rất đẹp và có mùi thơm.

“Đây là món quà cho những chiếc kẹo kia. Đừng nói với những đứa trẻ khác, chúng sẽ vòi chú đấy.” Tỉnh Lung thì thầm.

Trương Hân Nghiêu ngoan ngoãn gật đầu, cậu nhìn chiếc bánh, đầu có hơi choáng váng.

Nhìn thấy Trương Hân Nghiêu như vậy, Tỉnh Lung đột nhiên nảy ra một ý, quẹt lấy một chút kem lên tay sau đó nhanh chóng làm cho mũi Trương Hân Nghiêu trắng bệch.

“Bây giờ thì con thật sự trở thành một ngôi sao nhỏ trong ngày sinh nhật rồi.”

“A chú đánh lén!”

“Hahaaa, đừng đừng, làm nữa thì không có bánh ăn mất.”

Nghe vậy, Trương Hân Nghiêu lập tức dừng lại.

“Vậy coi như trừng phạt, chú phải cùng con ăn bánh.”

08

Chiếc bánh mau chóng vơi đi.

Tỉnh Lung ném cái đĩa nhỏ vào thùng rác, lấy ra mấy tờ giấy lau bàn sạch sẽ. Sau đó anh nhìn lại, Trương Hân Nghiêu vẫn đang ngơ ngác ngồi trên ghế đẩu của đàn piano.

“Đi về thôi, để chú tắt đèn.” Tỉnh Lung nhắc nhở.

Trương Hân Nghiêu rung chân, mím môi và ngồi đó không nhúc nhích.

“Ngủ muộn không tốt đâu.”

“Ở lại một lát nữa đi…”

“Con sẽ không lớn được đấy.”

“Hôm nay là một ngày đặc biệt mà.”

Trương Hân Nghiêu chơi chiêu, Tỉnh Lung không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại với cậu nhóc.

Ngoài cửa sổ lấp lánh những ánh sao sáng, Trương Hân Nghiêu ngắm nhìn chúng, thầm nghĩ rằng ngày hôm nay sắp trôi qua rồi.

Sau ngày hôm nay, cậu chín tuổi rồi, lớn hơn một chút rồi.

Tỉnh Lung thì sao?

“Con có thể hỏi chú một câu không?” Nghĩ vậy, cậu đột nhiên nói.

“Hả?” Tỉnh Lung dừng lại động tác, “Cái gì?”

“Chú năm nay bao nhiêu tuổi vậy?” Trương Hân Nghiêu nghiêng đầu. 

Tỉnh Lung nghĩ nghĩ: “Theo cách tính tuổi thông thường thì năm nay chú ba mươi lăm tuổi.”

Trương Hân Nghiêu đếm đếm ngón tay một lúc lâu: “Có nghĩa là vẫn còn mười ba năm.”

“Cái gì mười ba năm?”

“Con sẽ bằng tuổi chú sau mười ba năm nữa.”

Tỉnh Lung sững người một lúc, sau đó mỉm cười: “Đúng vậy, nhưng con nghĩ về chuyện này làm gì?”

“...”

Trương Hân Nghiêu cũng không biết cậu nghĩ về chuyện này làm gì, vì vậy cậu cúi đầu, chuyển chủ đề.

09

“Trước đây chú làm gì?” Trẻ con luôn tò mò, Trương Hân Nghiêu đã muốn hỏi câu này từ rất lâu rồi, “Nghe nói những người như chú đều rất giỏi, tại sao lại đến đây làm giáo viên âm nhạc?”

“Đứa nhỏ này, lại đến đây làm giáo viên âm nhạc là sao?” Tỉnh Lung gõ trán cậu, “Đừng coi thường nghề nghiệp người khác.”

“Ừm… con không có ý đó.” Trương Hân Nghiêu rụt cổ lại, “Con chỉ muốn hỏi thôi.”

Tỉnh Lung nhìn cậu, im lặng một lúc: “Chú từng làm việc trong viện nghiên cứu.”

“Viện nghiên cứu?”

“Là một nơi để nghiên cứu khoa học, chắc là con không hiểu đâu?”

“Con hiểu mà, tụi con có học lớp khoa học đấy” Trương Hân Nghiêu phản bác, “Chú nghiên cứu cái gì? Kính lúp? Hay là một chiếc micro?”
Tỉnh Lung chớp mắt: “Là một quả bom hạt nhân.”

Quả bom hạt nhân.

Trương Hân Nghiêu mở to mắt.

Thứ vũ khí sát thương lớn nhất thế giới, đó là câu miêu tả được viết nguệch ngoạc trong sách giáo khoa.

Trương Hân Nghiêu không ngờ thứ mà Tỉnh Lung đã nghiên cứu trước đây thực sự là cái này.

Vậy thì tại sao …

“Nghiêu nhi, chú nghe nói các giáo viên khác nói rằng ước mơ của con là trở thành một người lính.” Như thể nhìn thấu được suy nghĩ của Trương Hân Nghiêu, Tỉnh Lung lên tiếng.

“Đúng vậy!” Nói đến chủ đề này, Trương Hân Nghiêu liền thẳng lưng.

“Tại sao?”

“Con muốn báo thù cho cha mẹ.” Trương Hân Nghiêu nói, “Con muốn giết hết kẻ thù.”

Tỉnh Lung nhìn cậu nhóc: “Là như vậy sao, thật là một cậu bé ngoan.”

“Vậy sau khi giết hết kẻ thù thì sao? Con muốn làm gì tiếp theo?”

“...Con không biết.”

Không khí yên lặng một lúc, Tỉnh Lung nói:
“Thật ra chú cũng không biết.”

“Tất cả đều nói rằng những người như chú rất thông minh và khôn ngoan, nhưng chú không nghĩ như vậy.” 

“Chú đã dành bốn mươi năm trong viện nghiên cứu, đã tạo ra vô số thành tựu nghiên cứu khoa học. Chú đã nghĩ rằng bằng cách tiêu diệt kẻ thù và tăng sức mạnh quân sự, chúng ta có thể mở ra hòa bình vĩnh viễn.”

“Nhưng chiến tranh cứ lặp đi lặp lại, lòng căm thù của loài người dường như không bao giờ dừng lại. Lịch sử giống như một bánh xe, cứ quay vòng. Chúng ta rõ ràng đang tiến về phía trước, chúng ta rõ ràng đang ngày càng mạnh mẽ hơn, nhưng tại sao chúng ta không bao giờ có thể dừng chiến tranh lại?” 

“Vì vậy một ngày nọ, chú đột nhiên cảm thấy rằng chú không muốn tiếp tục như thế này nữa.”

“Sau đó chú bắt đầu trở thành giáo viên dạy nhạc?”

“Ừ, đúng vậy?”

“Chú có nghĩ rằng âm nhạc có thể ngăn chặn chiến tranh không?” Trương Hân Nghiêu khó hiểu.

Tỉnh Lung đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng đêm nay rất tròn, ánh trăng sáng soi lên làn da trắng đến mức gần như trong suốt của anh.

“Chú dạy con chơi piano có được không?” Một lúc sau, anh đột nhiên lên tiếng.

Đêm đó, Trương Hân Nghiêu ngồi trong vòng tay Tỉnh Lung và nghe anh chơi piano suốt đêm.

Tỉnh Lung đã chơi từ Vladimir đến Debussy, từ Sonata đến Creative, từ Moonlight đến Little Star. Trương Hân Nghiêu ngồi trên đùi anh, nhìn ngón tay linh hoạt nhảy giữa những phím đàn đen trắng, bên tai là giọng nói ấm áp của Tỉnh Lung.

Trên người Tỉnh Lung vẫn còn mùi bánh ngọt ngào, Trương Hân Nghiêu cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ.

Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Trương Hân Nghiêu loáng thoáng nghe thấy Tỉnh Lung nói gì đó.

Đó là đêm không mộng mị đầu tiên sau khi ngôi làng bị tàn phá.

Lần đầu tiên, Trương Hân Nghiêu có thể ngủ một giấc bình yên đến vậy.

_Tbc_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top