Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13. Mùa hè thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một mùa hè, đầu tháng bảy, đi đón Eunha (cũng coi như là chuyến du lịch cho năm nay).

Gần nửa năm không gặp, cô em lớn tướng đã nhuộm tóc màu cà phê, tóc nó vốn hơi xoăn xoăn từ nhỏ, giờ kết hợp với kính râm đúng thành một con tắc kè hoa.

Con nhóc hí ha hí hửng đưa tôi đi chơi khắp nơi, Eunbi cũng đi cùng nhưng hầu như toàn nghịch điện thoại.

Mấy lần Eunha quay lại nhìn, hỏi tôi: "Chị, chị ta đến để du lịch hay đến để chơi game đấy? Balabala! (vô số từ đồng nghĩa với 'không biết thưởng thức cảnh đẹp' vân vân)"

Em nghe thấy, không buồn ngẩng lên, "Những cảnh này Trẫm xem chán rồi."

Em gái: "Thế chị đến làm gì? Thà đừng bám theo còn hơn!"

Eunbi liếc tôi một cái, "Chị đây tới thăm vợ."

"..."

Eunha xoa xoa tay, "Cái gì chị cũng nói được à! Lạnh chết đi được! Ô, nổi cả da gà này!"

Eunbi vẫn bình tĩnh: "Nổi da gà thì liên quan gì đến chị. À đúng rồi, thấy trên mạng em bảo có bạn gái? Công khai như thế không sợ chị em phản đối yêu sớm à?"

"..."

"Là bạn nữ! Bạn nữ! Chị không nhìn thấy chữ nữ à?"

"À, thế à... tin được không đây?"

Tôi: "..."

Đấy mới là ngày đầu tiên.

Mấy ngày sau còn kinh khủng hơn nhiều, không hôm nào là không cãi nhau ỏm tỏi.

*

Ngày về nước, đâu đâu cũng thấy lịch bay bị hoãn.

Trong sân bay, em gái buồn bã nhìn trời qua kính thuỷ tinh: "Máy bay bị hoãn như những thiên thần gãy cánh vậy!"

... Trường nước ngoài của nó học internet trong nước à?

*

Ngày đầu tiên về nước.

Tôi ở nhà với Eunha, nghe nó líu ríu nói nguyên một ngày. (Thấy hơi xúc động)

Cuối cùng Eunha làm nũng: "Chị, tóc em thế này là gọn gàng sạch sẽ lắm rồi, chị đừng bắt em đi làm lại tóc nữa nhé, nhé nhé nhé?"

Tôi bảo ừ.

Nó mắt chữ A mồm chữ O, "... Dễ thế thôi á? Sao trước kia chị bắt em phải năn nỉ bao lâu liền? Khát nước chết đi được!"

... Xúc động biến hết không sót tí nào.

Gần tối, em gái bám gót hỏi tối nay ăn cơm ở đâu?

Tôi trả lời: "Hôm nay Eunbi bảo em ấy mời."

Em gái nghe vậy cụt hứng, "Sao chị ta phải mời?!"

Đúng lúc ấy Hwang Eunbi đi vào, cười tủm tỉm: "Nếu em chủ động nhiệt tình như thế thì em mời nhé?"

Tôi thấy có mùi thuốc súng quanh quẩn đâu đây, vội vàng nói: "Chị mời."

Tối, tôi lái xe đưa cả ba ra ngoài.

Eunha ngồi trên xe lải nhải, "Xe chị tôi lái, cơm chị tôi mời, Hwang Eunbi, chị không thấy xấu hổ à?"

Eunbi: "Sao phải xấu hỏ? Chúng ta đều là người của chị em hết mà."

"..."

Cãi nhau cả đoạn đường.

*

Eunha về nhà là chẳng ngồi yên được bao lâu, không ồn ào muốn đi xem phim thì cũng là đòi đi chơi bóng, bơi lội.

Một hôm mẹ tôi nói: "Tính tình chị em mày đúng là khác xa nhau. Chả mấy khi mẹ đuổi ra ngoài chơi mà chị mày chịu đi vui vẻ, suốt ngày cứ ru rú trong nhà."

Eunbi gật đầu đồng ý: "Chị Yerin rất dịu dàng."

"Đúng đấy, hai chị em nó cứ trống đánh xuôi, kèn thổi ngược." Rồi mẹ tôi bắt đầu lấy dẫn chứng chứng minh, "Nếu điều khiển TV rơi, Eunha nhìn thấy sẽ nhặt lên, để nghiêm chỉnh trên bàn, còn Yerin thì chỉ liếc qua chứ không nhặt, cùng lắm thì nói 'Mẹ, nếu mẹ muốn xem TV thì điều khiển ở đây' rồi chỉ ra chỗ đó."

Tôi...

Eunbi nhịn cười: "Hình như Yerin... hơi cẩu thả."

Thực ra chỉ là tôi thấy nó già rồi, cứ để nó nằm trên mặt đất là giảm được bao nhiêu phần trăm tỷ lệ rơi hỏng đấy chứ. Tất nhiên số người đồng ý với quan điểm này không nhiều...

*

Tối, ngồi trên sofa xem TV với Hwang Eunbi và Jung Eunha.

Eunha: "Chị, tóc chị rụng kinh quá." Nói xong nó nhặt mấy cọng tóc trên ghế làm bằng chứng.

Tôi bật lại theo bản năng: "Sao em biết là của chị?"

Bỗng nhiên Eunbi cười nói: "Yerin, không ngờ cũng có lúc chị ngốc thế. Nhìn chiều dài thôi cũng đủ biết là của chị rồi."

Chậc... được rồi. Cơ mà hai người này biết đồng tâm hiệp lực từ bao giờ vậy?

Cuối cùng chưa chờ tôi đặt câu hỏi, em gái đã nổi đóa, "Sao chị dám bảo chị tôi ngốc? Chị ngốc thì có, cả nhà chị... chị ngốc nhất!"

Eunbi"Chậc" một tiếng nói: "OK, chị ngốc, em thông minh được chưa, nào, người thông minh, đi lấy cho Trẫm chai nước nào."

"..."

Tôi tiên tri được sắp có cãi nhau ở đây, chuồn vào phòng sách bật máy tính.

Một lúc sau, Eunbi gật gù đắc ý đi vào, giơ tay mách tội: "Con sói này không cãi lại được thì quay sang cắn người này, có lớn mà không có khôn."

Tôi hỏi nó đâu?

Eunbi trả lời: "Giam ngoài cửa, em bảo nó có chuyện gì thì nhắn tin."

"..."

*

Hè năm nay rất nóng, tôi bị cảm nắng một lần. Hôm sau đi cạo gió với em gái, cạo xong ra ngoài, nó soi gương thấy người mình đầy vết hồng thì mặt nhăn tít lại rồi thốt lên một câu, "Giờ thì em mặc áo ngắn tay ra đường gặp người kiểu gì đây."

"..."

Đêm về nhà, Eunbi nhìn lưng tôi, chậm chạp nói, "Dù chị có thành thế nào thì em vẫn chấp nhận được."

Tôi nghĩ trong lòng, còn trở về bình thường được em đã bắt đầu ghét rồi, sau này mặt mũi xấu xí thật thì còn ra sao nữa?

Đang định vặn hỏi thì nghe thấy em thở dài thườn thượt, tỏ vẻ rất đau buồn: "Xem ra chị bị trúng độc hết thuốc chữa rồi, hà hà."

"Hà hà" của em làm tôi không biết nên tức hay nên cười.

*

Nghe em gái nói chuyện điện thoại với bạn, liến thoắng Anh Hàn lẫn lộn, thỉnh thoảng còn bắn một câu "You are so two!" Mới đầu tôi còn không hiểu, về sau nghe nó nhắc lại mấy lần mới phản ứng kịp. Đúng là bó tay với nó, mới về đã học xong câu "Mày hai lúa quá!" đầy rẫy trên mạng rồi, lại còn dịch sang tiếng Anh mới lắm chuyện. Dùng lắm hoá nghiện, ngoài tôi ra, cứ thấy ai là phải làm một câu, Eunbi cũng không ngoại lệ, vừa mở cửa ra, em gái đã bỉ ổi nói, "Hi, you are so two."

Bình thường, người khác nghe sẽ không hiểu nó là gì và cho qua khiến con bé rất đắc ý.

Nhưng Eunbi lại liếc nó một cái, lạnh nhạt đáp: "You too."

Ông cha ta nói "Gừng càng già càng cay" có sai bao giờ.

*

Tối, Eunha bật ba chiếc máy tính. Tôi vào phòng sách thấy thế đứng ngẩn tò te một lúc mới mắng: Em làm cái gì thế, mở những ba cái máy tính liền? Quá tốn điện.

Em gái trả lời: "PC em đang chơi game. Cái này là em để xem phim. Laptop kia mẹ bảo tốc độ chậm quá nên em sửa cho mẹ."

Eunbi bước vào thấy cảnh này, "Sao đây? Quỷ sứ đổi nghề làm hacker à?"

Em gái: "Ai cần chị lo!"

Eunbi mỉm cười: "Ai lo cho em, chị đây đang chế giễu đấy chứ."

"..."

*

Nửa đêm, Eunha gõ cửa phòng tôi, mở hé hé ra một tý rồi thò đầu vào, thấp giọng hỏi, "Chị, em xuống nhà, chị có cần mua đồ giúp không?"

Tôi chưa hiểu lắm, hỏi: "Đồ gì?"

"Ăn."

"... Giờ mấy giờ rồi?"

"Rạng sáng."

"... Không cần." Nghiêng đầu ngủ ttiếp.

Eunbi nằm cạnh cũng bị đánh thức, khó chịu: "Nó cố ý hay mộng du thế không biết?"

Chừng hai phút sau, có một bàn tay mò mẫm trên lưng tôi... tôi mở mắt, hất bàn tay ấy ra, "Em làm gì đấy?"

Eunbi cuộn trong chăn cười: "Mộng du." Rồi nghiêm túc nói: "Yerin, khi ai đó đang bị mộng du, chị không được đánh thức bất ngờ như vậy!"

"..."

*

Hwang Eunbi đi công tác còn mẹ tôi về quê.

Tối, tôi và em gái ngồi trước bàn ăn.

Eunha: "Chị, ở đây chắc chẳng có ai sống khổ sở như nhà mình đâu nhỉ?"

Tôi: "Hở?"

Em gái đau đớn nói: "Sáng chị em mình ăn cơm trắng với kimchi, trưa ăn mỳ trứng, tối lại tiếp tục ăn mì..."

Tôi cũng buồn lắm chứ bộ.

Không có xe đi lại bất tiện, lại thêm cái thời tiết kinh khủng chẳng muốn ra ngoài. Tất cả đã tạo nên hoàn cảnh hiện giờ.

Bài học rút ra: trong nhà luôn luôn phải có một người biết nấu cơm - nếu không những người còn lại sẽ rất khốn khổ.

Cuối cùng tôi và Eunha không chịu nổi cảnh cơm trắng mỳ tôm nữa, hôm sau ra ngoài ăn, tiện mua ít đồ.

Lúc chờ xe bus, nắng nóng gần chết chẳng thấy ma nào, đợi mãi mới thấp thoáng một chiếc xe con nghênh ngang đi qua.

Eunha: "Chị duỗi chân ra ngoài đi?"

Tôi: "..."

Em gái: "Ở nước Anh toàn thế."

Tôi: "... Đây là Hàn Quốc." Thò chân ra chỉ có người cười vào mặt cho thôi.

*

Tối, Eunha đang nghịch máy tính bỗng chạy ra tí tởn: "Chị, ở Anh có biến động!"

Tôi "hmm". Thấy nó hỉ hửng mãi mới nói: "Em làm sao thế?"

Nó vừa xoa tay vừa về chỗ, cười thâm thuý, "Không biết trường em có kéo dài kỳ nghỉ không, ha ha, ha ha..."

Tôi gọi nó lại kể: "Vừa nãy một chị nhìn thấy tin ấy hỏi thăm xem em đã về trường chưa? Quan tâm em lắm đấy."

Em gái vừa thấy có người đẹp hỏi han, vội vàng: "Thật á? Ai ai ai?"

"Nó còn bảo đêm qua mơ thấy em cơ."

Em gái thẹn thùng, "Chị nói thật không đấy?"

Tôi nói thật mà, "Nhưng em bé quá, chắc nó không để ý đâu."

Con bé ngẩn ra rồi nhăn nhó vào phòng sách, "Thế mà còn mơ thấy người ta..."

*

Một hôm bỗng nghĩ đến, gọi Eunha vào hỏi thành tích năm nay, nó trả lời: Mấy cái thành tích ấy không quan trọng, quan trọng là ở kiến thức mỗi người tiếp thu và học tập!

"..."

*

Em gái về mới được gần nửa tháng mà bố đã giục mấy lần nên nó phải sang Anh sớm hơn dự kiến.

Một phút trước khi lên xe ra sân bay, cô em quý hoá vẫn còn dính lấy máy tính chơi súng ống, đeo tai nghe, gác chân, miệng la hét ầm ĩ: "Cậu bị ngu à? (Are u stupid?) Bắn đi chứ! (Fire!) Tớ phải đi giờ đấy! (No time!)"

"..."

Eunbi đứng lắc đầu cảm thán: "Đúng là trời rộng lắm kẻ tài."

Về sau, ở sân bay.

Trước khi lên máy bay, nó ngoái lại nhìn bọn tôi, bi tráng: "Em đi đây! Nửa năm sau quay lại quyết vẫn là một người em gái tốt!"

Con nhóc này ghét về trường đến mức nào vậy?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top