Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17. Kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cưới, đầu tiên: đếm phong bì. Hwang Eunbi vừa bóc vừa lẩm nhẩm đếm: "1, 2, 3,... , 9, 10, J, Q, K..." Hình như có gì đó không ổn, rồi nghe em tiếp tục, "K, A, B, C, D,... O."

Tôi hỏi em được bao nhiêu rồi? Hwang Eunbi: "Hai tám."

Tôi rảnh rỗi, tự đếm lại lần nữa thì đúng là hai tám thật, không biết là do em đoán giỏi hay tại não cấu tạo khác người thường?

Sau đó em đếm: "Z, Y, X, W, V..." Sợ thật! Đếm cả bằng bảng chữ cái ngược.

Cứ vài lần như vậy, lần nào cũng trúng phóc, Eunbi liếc tôi - người đang hăng hái kiểm tra lại những phong bì em đã đếm xong, nói: "Không nhầm được đâu, kiểu đếm 123 đơn giản sao thỏa mãn được IQ của em!"

Có vẻ như em có thể dìm chết được rất nhiều người chỉ với một câu nói. Và tôi cũng không phải là ngoại lệ.

*

Sau tuần trăng mật về nhà, ngập trong đủ loại báo cáo hại não, tôi khổ sở ngồi thở ngắn than dài: "Thế này thì chết quách đi cho xong." Eunbi nghe vậy, tí ta tí tởn chạy lại, "Vợ, có cần em giúp không?" Tôi im lặng hồi lâu, biết mà, cưới xong cái là yêu đương ngọt ngào bay sạch?

Ngồi viết báo cáo, em đứng đằng sau cầm đôi tạ tay nhỏ, "Vợ, nhìn cơ bắp của em này."

Tôi không quay lại: "Chị bận lắm. Em ra ngoài được không?"

Eunbi: "Chị nhìn một tý thôi, rồi em đi luôn."

Tôi quay lại, "Rồi, nhìn rồi, ra ngoài đi. Nhớ đóng cửa nhé, cảm ơn."

Eunbi: "Chị đã nhìn cơ bắp của em đâu!"

Tôi cẩn thận nhìn lại cánh tay áo xắn lên rõ cao, "Vấn đề là em không có."

Người nào đó mở cửa trong hai hàng nước mắt.

Sau, ra ngoài thấy em đang đứng trên ban công nhìn về nơi xa xăm, tôi bước đến phía sau hỏi: "Dỗi đấy à?"

"Không."

"Thế quay lại cười cái chị xem nào."

Em quay lại nhếch miệng cười một cái, tôi sờ sờ mặt em, nói: "Đi, vợ mời em ăn cơm."

Eunbi: "Viết xong báo cáo rồi à?"

"Ừ."

Eunbi lẩm bẩm: "Biết mà, bao giờ em cũng xếp hạng bét."

"Không đi à?"

"Đi đi đi chứ!"

*

Ăn tối xong về nhà, trên đường gặp một con mèo bị gãy chân, Eunbi thương hại nói, nhà mình chưa có vật nuôi, hay là mình nuôi nó nhé. Tôi dặn: "Em phải đưa nó đi kiểm tra trước đã." Thế nên đêm hôm ấy, hai người ngốc nghếch quấn khăn quàng cổ quanh con mèo đáng thương, đưa đến bệnh viện.

Bác sĩ thú y nói: "Con mèo này già lắm rồi, còn mắc bệnh gan nặng nữa, không sống được bao lâu đâu. Thực ra bây giờ nó rất đau đớn, nếu hai chị đồng ý thì để nó chết nhẹ nhàng đi, đó là biện pháp tốt nhất dành cho nó."

Eunbi nghe xong đứng đấy mắng ông bác sĩ một trân. Con mèo xám nằm trên bàn meo meo gọi chúng tôi. Cuối cùng tắm cho nó xong, Eunbi ôm mèo già về nhà.

Không được bao lâu, mèo già chết. Eunbi rất buồn.

Thực ra, em sống rất sâu sắc. Hơn tôi nhiều.

*

Cuối tuần xem triển lãm ở thành phố khác, đi lên đường cao tốc được một lúc thì bị lạc, Eunbi xấu hổ, mò xuống xe "cầu cứu" các chú cảnh sát, vừa chào hỏi thì phía sau có một chiếc xe cũng đỗ lại tìm đường, Eunbi hóng hớt thấy cùng đi đến thành phố ấy, chưa kịp đợi cảnh sát trả lời đã hào hứng vẫy tay với người trong xe: "Đi XX à? Anh em cùng đi!"

Nghe giọng điệu, biểu cảm, cử chỉ như dân bên này, hiểu biết nhiều lắm.

Đi một đoạn, em lại không biết đường.

Chiếc xe phía sau phóng lên, lái xe phất tay chặn lại, "Quãng sau tôi thuộc đường, anh em cùng đi!"

Cuối cùng cũng đến nơi, nhìn đâu cũng thấy toàn người là người, kiếm chỗ đỗ xe cũng khó. Vất vả lắm mới tìm được một vị trí nhỏ nhưng với trình độ lái xe siêu kém cỏi của Hwang Eunbi thì đành bó tay nên tôi bảo em xuống xe để tôi đỗ.

Nhân viên thu phí bên cạnh nói: "Kỹ thuật cô gái này được đấy."

Eunbi kiêu ngạo: "Cô ấy vừa đủ tuổi đã học lái xe rồi, siêu không?"

Nhân viên thu phí tò mò: "Hai đứa là vợ chồng à?"

Eunbi: "Mới kết hôn ạ."

Tôi đỗ xe xong, bước xuống, bác ấy nói: "Cô gái, cô biết chọn người đấy, hạnh phúc nhé."

Về sau tôi hỏi Eunbi nói linh tinh với người ta cái gì.

Eunbi: "Em bảo là theo đuổi chị bao nhiêu năm, cuối cùng mới được ăn ngọt trả bùi, kết hôn thôi."

"Ai em cũng nói chuyện được à?"

"Vì em khiêm tốn, giản dị, thân thiện, dễ gần ấy mà."

Lôi lôi kéo kéo vào phòng triển lãm, Eunbi nắm tay tôi: "Đông lắm, cẩn thận lạc."

Xem đến xế chiều, đi tìm chỗ ăn cơm, mọi nhà hàng đều chìm trong biển người chật chội.

Hwang Eunbi sợ nhất ăn cơm nơi ồn ào, "Hay là lái xe đến đâu xa xa ăn nhé?"

Không ngờ, bước đến gần xe, chúng tôi thấy trên cần gạt nước đính một tờ giấy A4 màu hồng nhạt, ghi: Tuần trăng mật vui vẻ! Nhân dân XX nồng nhiệt chào đón hai đứa.

Eunbi phì cười tại chỗ, còn tôi thì dở khóc dở cười, bác thu phí này rảnh rỗi và dễ thương thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top