Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

23. Những câu truyện kì quặc khi Eunbi đi du học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì người nước ngoài không ăn chân gà nên ở siêu thị bán rất rẻ. Có lần, em mua nguyên một túi to đùng vác về phòng ngủ, đang nấu nướng thì một cô bạn cùng phòng người nước ngoài nhìn thấy, tò mò hỏi đấy là cái gì.

Khi ấy Eunbi mới sang, nói chưa trôi chảy, không biết dùng từ gì đành bậy bạ: "This is fingers." làm cô bạn người nước ngoài được phen hốt cả hoảng. Lúc nói chuyện với tôi, Eunbi còn đặc biệt khinh thường họ, "KFC, McDonald của họ toàn bán gà, thế mà không cho người Hàn Quốc ăn chân gà."

Tôi nghĩ, đúng là KFC, McDonald không bán chân gà thật.

Tôi hỏi: "Ở đó người ta không thích ăn chân gà à?" Ngon thế cơ mà.

Eunbi: "Những người tớ quen thì không, nhưng lúc tớ nướng xong bọn họ cũng xúm lại xuýt xoa khen thơm quá! Thế nên tớ vừa ăn ngon lành vừa hỏi chúng nó 'Thơm không, thơm không', hà hà hà."

"..."

*

Có lần ăn cam, Eunbi dùng máy bóc cam cầm tay, một cậu bạn không biết người nước nào nhìn em làm nhoáy nhoáy bằng ánh mắt dành cho yêu quái. Sau khi quả cam tách thành mấy múi, bạn Eunbi nhà ta còn thuyết trình một bài về dụng cụ này, cậu bạn kia cảm thán rằng người Hàn Quốc quá đáng sợ. Bạn Eunbi rất vui.

*

Trường đại học Oxford có phòng ăn buffet rất tiện, đồ ngon, giá rẻ, nhưng yêu cầu phải mặc trang phục nghiêm chỉnh mới được vào, trang phục nghiêm chỉnh là gì? Là âu phục khoác thêm áo choàng.

Có lần, Eunbi đến Oxford chơi với bạn, được đưa đến phòng ăn ấy.

Eunbi nói: "Ôi, tý nữa tớ còn tưởng mình xuyên vào 'Harry Potter'!" Rồi kể lể cô bạn em phát điên phát ngộ với cái quy định ăn uống ấy, không biết bao nhiêu lần vì không mặc bộ đồ mà phải nhịn ăn. Eunbi thông cảm, "May mà em không học ở Oxford."

Tôi mỉa: "Có mà em không thi được ấy?"

Eunbi: "Chậc, em mà cố gắng á, Oxford, Cambridge chỉ là con ruồi!"

Tôi: "Thế sao em không cố gắng? Hay vẫn như trên, không cố được?"

Eunbi: "Còn vì sao nữa, em lo mình xuất sắc quá, chị lại bị áp lực, sợ yêu em là với cao chứ sao."

"..." Tôi nói, "Em đánh giá bản thân quá cao rồi." Rồi dứt khoát bỏ đi.

"Tình yêu, đừng đi! Em sai rồi! Đại nhân, tiểu nhân không dám nói năng ngông cuồng nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top