Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công Trường hơi sững người lại, vẻ bất ngờ thoáng hiện trên mặt. Hình như nó cũng giật mình vì sự xuất hiện của Gia Khánh.

Nó dùng cái vẻ mặt rất kì cục nhìn tôi, rồi lại đưa mắt nhìn Khánh, chừng nửa phút sau mới lên tiếng:

"Tao không bắt nạt Châu Anh..." Công Trường ngừng lại, khóe miệng cong lên, đảo mắt "CỦA mày."

"Đúng không Châu Anh?" Khánh cúi xuống nhìn tôi, bàn tay nó đặt hờ lên vai tôi, ánh mắt và giọng nói vô cùng dịu dàng. Tôi biết, chỉ cần tôi lắc đầu, Khánh sẵn sàng đứng ra đòi lại công bằng cho tôi.

Tôi nuốt nước bọt, rũ mắt, không muốn nhìn vào đôi mắt màu cà phê của nó, chậm rãi gật đầu:

"Không phải đâu, tao với Công Trường chỉ đùa nhau thôi."

"Thấy chưa?" Trường ngả ngớn cười, nhún vai, chớp mắt nhìn Gia Khánh.

Tôi âm thầm đỡ trán, chỉ muốn lao đến đập Nguyễn Công Trường một trận. Tôi đã muốn tránh cho hai thằng mâu thuẫn rồi, nó lại còn bày ra cái vẻ mặt ngứa đòn đấy ra, ngại thiên hạ chưa đủ loạn à?

Trước khi Gia Khánh kịp nói gì, tôi vội vàng bước ra đứng chắn giữa chúng nó, tỏ vẻ sốt ruột kéo áo Công Trường:

"Anh chị trong clb của tao đang chờ đấy, mình đi thôi mày."

"Hả?" Công Trường đần mặt nhìn tôi, trên mặt nó viết rõ dấu hỏi chấm to đùng.

Tôi đưa tay bấm mạnh vào eo nó, quay đầu nhìn Khánh, cười gượng:

"Clb tao có việc nhờ Trường, tao với nó đi trước nhé."

Không đợi Khánh trả lời, tôi vội vã lôi kéo Công Trường rời đi, cố gắng đè ép cảm giác áy náy kì lạ trong lòng xuống.

***

Cuối cùng thì ngày hôm đó tôi vẫn không kịp tham gia họp với clb, lại còn phải xử lý đôi giày 13 củ của Nguyễn Công Trường.

Thằng Trường theo tôi về tận nhà, nó chiễm chệ ngồi trên ghế sô pha trong phòng tôi, ăn hoa quả mẹ tôi gọt, tay cầm điều khiển lướt liên tục một list dài danh sách phim trên Netflix, miệng thì chê:

"Sao chẳng có phim gì hay thế?"

"..." Xem được thì xem, không xem được thì cút.

Tôi âm thầm chửi nó trong đầu, hì hục lau giày của nó với vải mềm và dung dịch vệ sinh giày chuyên dụng, chỉ mong tiễn nó đi càng sớm càng tốt.

"Buộc tóc lên đi, trông vướng quá." Thằng Trường ném điều khiển lên bàn, từ bỏ việc tìm phim để xem, quay sang soi mói tôi.

Tôi vứt đồ trên tay xuống, lấy kẹp tóc kẹp gọn tóc lại, lườm nó:

"Được chưa?"

"Sao mày thái độ thế nhỉ?" Công Trường nhún vai cười, ngả người vào thành ghế sô pha "Mày muốn liếʍ sạch giày của tao thật à?"

"... Không." Tôi hậm hực trả lời nó, cúi đầu nhặt khăn lên lau giày tiếp.

"Chanh, mày không đeo khuyên nữa à?" Đột nhiên Trường cúi người xuống, nghiêng đầu quan sát vành tai phải của tôi.

Tôi hơi ngẩn người, hai giây sau mới phản ứng lại:

"À... tại vì tao phải làm học sinh ngoan." Tôi cười cười, nửa thật nửa giả nói.

Hồi cấp 2, tôi từng xỏ một lúc tận 4 lỗ tai, mà nguyên nhân gián tiếp khiến tôi có quyết định điên rồ đấy chính là Nguyễn Công Trường. Tôi nhớ thời gian đấy thằng Trường mới bị đá, hồi ấy nó suy vãi ***, tôi thì sợ bạn tôi nghĩ quẩn, nó đi đâu tôi cũng phải bám theo.

Thế là một ngày đẹp trời như mọi ngày, tôi đi theo nó đến Fishbone Piercing Tattoo, hốt hoảng nhận ra nó muốn xăm. Tôi không dám cản nó, mà thằng Trường có vẻ quá bất lực trước sự đeo bám của tôi, nó từ bỏ việc đuổi tôi về nhà, chỉ dặn tôi ngồi đợi nó ở ngoài sảnh.

Đang chờ nó thì có chị nào xinh lắm đến bắt chuyện với tôi, chị ý còn khen tôi dễ thương, chắc chắn xỏ khuyên sẽ hợp lắm. Mà, từ bé đến lớn ai cũng dặn tôi phải cảnh giác với con trai, chứ không có ai kêu tôi cẩn thận các chị đẹp cả... Lúc Công Trường đi ra, nhìn thấy mỗi bên tai tôi có thêm 2 cái khuyên, nó bị dọa cho ngu người luôn.

"Mày với thằng Khánh giống nhau thật." Công Trường bật cười, nó lấy nĩa sắn một miếng táo, buông lời nhận xét "Lúc nào cũng thích tỏ ra ngoan ngoãn vô hại."

Tôi cũng cười, im lặng không đáp. Tôi biết Trường nói đúng. Về một số khía cạnh, tôi với Gia Khánh rất giống nhau, đấy là lý do mà tôi cảnh giác với nó ngay từ lần đầu tiếp xúc.

"Thằng Khánh không phải loại sẽ để gái xoay vòng vòng đâu, nó phức tạp hơn mày tưởng nhiều, tao khuyên mày nên dừng cái trò này lại và tránh xa nó ra, chơi thế đủ rồi." Công Trường khoác một cánh tay lên thành ghế phía sau, rũ mắt nhìn tôi, giọng nói bất chợt trở nên nghiêm túc.

Tôi không nhìn nó, khóe môi hơi cong lên, nhẹ nhàng nói:

"Tao có làm gì đâu? Tao với Khánh chỉ là bạn bè bình thường thôi mà."

Công Trường đảo mắt, cười nhạt:

"Mày thấy mày có khác đéo gì con bò tót không? Người ta thấy cờ đỏ (redflags) thì né, còn mày cứ phải lao thẳng vào mới chịu."

Tôi khúc khích cười, chợt cảm thấy nó nói cũng không sai. Lúc đầu quả thật tôi muốn tránh xa Gia Khánh vì không muốn vướng vào rắc rối, cơ mà đưa đẩy với nó cuốn thật sự, càng lúc càng không dứt ra được. Cái tính xấu này của tôi nó ăn vào máu rồi, đâu thể vì vài lời nói mà thay đổi.

Nhưng cũng phải cảm ơn Công Trường đã liên tục tẩy não tôi từ khi tôi vừa bắt đầu lên cấp 2, nhờ nó mà tôi có trust issue với tất cả sinh vật giới tính nam mà tôi gặp, nhìn thằng nào cũng thấy có vấn đề.

Tôi vẫn nhớ năm tôi lên lớp 8, đợt đấy tôi thay đổi nhiều lắm, cao hơn, bắt đầu có da có thịt hơn, và cũng xinh hơn. Tôi vừa làm cán bộ lớp lại chăm tham gia hoạt động của trường nên hay được nhiều người để ý, thậm chí còn nhận được quà tặng và thư tình.

Có một lần, thằng Trường bắt gặp ngay lúc có người tán tỉnh tôi, nó chỉ liếc mắt một cái mà dọa người ta chạy mất dép, sau đó nó lôi tôi ra một góc, nghiêm túc nói:

"Mày phải cẩn thận với lời khen của bọn con trai và cảnh giác với mọi thằng con trai muốn tiếp cận mày."

Lúc đó tôi nửa hiểu nửa không, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn nó:

"Thì tao vẫn cẩn thận mà?"

Nó nhìn tôi như nhìn một đứa thiểu năng, kiên nhẫn giải thích:

"Nếu một thằng khen mày ngon, lúc đó nó đang nhìn cơ thể của mày. Nếu một thằng khen mày xinh, nó đang nhìn vào khuôn mặt của mày. Còn khi một thằng khen mày đẹp, thì lúc đó nó đang nhìn vào tâm hồn của mày."

Thằng Trường dừng lại một chút, khóe môi cong lên, nó vỗ nhẹ lên má tôi, giọng trầm xuống vài tông:

"Mày nhận ra vấn đề không? Cả 3 thằng đều muốn thịt mày đấy."

"... À." Thế giới này thật đáng sợ.

Thậm chí, Nguyễn Công Trường còn từng cho tôi đọc tin nhắn trong group chat của đám con trai trong lớp để biết cái thằng tôi crush tồi như thế nào và thường xuyên dặn tôi phải cảnh giác, bởi vì "Có những người bề ngoài thì tử tế, nhưng mày không thể biết được người ta sẽ làm gì mày khi có cơ hội đâu."

Những năm tháng ấy tôi bị nó dọa đến mức không dám có người yêu, còn nó vui vẻ chạy đi tán bé hotgirl xinh nhất khối, hai đứa yêu nhau kiểu gì mà đến cô hiệu trưởng còn biết, nhưng chỉ được mấy tháng thì chia tay, do bé kia cắm sừng nó. Hôm nó chia tay, tôi muốn cười nó mà không dám, thế là tôi đi mượn cái loa rồi bật nhạc Mr Siro cho nó nghe, cuối cùng nó xách tôi ném nào thùng rác. Đm con chó Nguyễn Công Trường.

"Nhưng mà tao có cảm giác hình như thằng Khánh có ý với mày thật đấy." Công Trường đột nhiên lên tiếng kéo tôi trở về thực tại, nó dùng đầu ngón cái và ngón trỏ đỡ cằm, tỏ ra đăm chiêu phán một câu không đầu không đuôi.

"..." Không phải bạn vừa bảo tôi tránh xa Khánh ra à? Nói thế là có ý gì?

Nhìn thấy biểu cảm phản đối trên mặt tôi, Công Trường cho là tôi không tin nó, nó đứng dậy ngồi xuống bên cạnh tôi, tiếp tục nói:

"Thằng Khánh đối xử với mày rất dụng tâm..." Nó hơi nhăn mày, bàn tay đưa lên vuốt tóc, dường như đang cố gắng tìm từ ngữ để diễn tả "Nó không giống cách đối xử với bạn bè, cũng không phải cái kiểu hời hợt bóng bẩy lúc tán tỉnh... Tao cũng đếch biết nữa."

Tôi vô thức nhíu mày, sao mọi người xung quanh tôi cứ thích nói mấy chuyện liên quan đến tình cảm và Nguyễn Hoàng Gia Khánh vậy nhỉ? Sao không phải là chủ đề học tập, giáo dục, dân sinh, xã hội mà cứ phải là tình cảm vậy? Thay vì hỏi xem dạo này "Mày có yêu ai không?" thì mọi người có thể bàn về sự lên xuống của thị trường chứng khoán chẳng hạn... Thôi được rồi, nếu tôi mà mở miệng nói mấy cái topic này thì sẽ chẳng ai thèm chơi với tôi mất.

Tôi đảo mắt, liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai không góc chết của Nguyễn Công Trường, quyết đoán đổi chủ đề:

"Mày có ở lại ăn cơm không? Kiểu gì mẹ tao cũng nấu cả phần cơm cho mày đấy."

"Chắc là kh—"

"Bé Chanh ơi, có bạn đến tìm con này!" Bất chợt, tiếng mẹ tôi vang lên từ dưới lầu, cắt ngang lời Công Trường.

Hai giây sau, mẹ tôi bổ sung:

"Đẹp trai lắm!"

Tôi với Công Trường quay đầu nhìn nhau, không hẹn mà cùng thốt ra một cái tên:

"Gia Khánh?"

"Nó tìm mày có việc gì nhỉ?" Trường hơi ngả người ra phía sau, híp mắt nhìn tôi.

Tôi khẽ nhún vai, chống tay xuống sàn để đứng dậy, bình tĩnh trả lời nó:

"Lỡ không phải Gia Khánh mà là bạn đẹp trai khác thì sao?"

Công Trường nhướn mày, khóe miệng hơi nhếch lên:

"Ngoài tao và Gia Khánh mày còn quen thằng nào đẹp trai nữa?"

"..." Không cãi được.

Lúc tôi xuống tầng, quả nhiên nhìn thấy Khánh đang đứng chờ tôi ngoài cửa. Trên người nó vẫn còn mặc đồng phục, có lẽ vừa từ trường trở về thì nó qua đây luôn.

Tôi cố tình làm ra vẻ bất ngờ, bước tới trước mặt nó:

"Mày tìm tao có việc gì thế?"

"Cái này của mày đúng không?" Khánh đưa tay ra trước mặt tôi, trong lòng bàn tay là vòng Pandora bạc, chính xác là Celestial Stars Bracelet – y chang vòng tay của tôi.

Tôi hơi giật mình nhìn xuống cổ tay trái – trống không. Tôi đã làm rơi lúc nào mà lại không phát hiện ra nhỉ?

Như thể đoán được tôi đang nghĩ gì, Khánh từ tốn giải thích:

"Tao nhặt được hồi chiều, ở chỗ mày với Trường "đùa nhau" ấy."

Không biết có phải do tôi tưởng tượng hay không, nhưng lúc nói đến hai từ "đùa nhau", tôi có cảm giác sắc mặt của Khánh hơi tối đi một chút, giống như là... khó chịu?

Tôi mím môi, rụt rè cầm lấy vòng tay, ngước mắt lên nhìn Khánh, nói một cách chân thành:

"Cảm ơn mày nhé, đúng là vòng tay của tao rồi."

"Ừm, vậy tao về trước nhé." Khánh gật đầu, xoay người đi luôn.

Tôi hơi giật mình trước thái độ hờ hững của nó, có ngu đến mấy thì đến bây giờ tôi cũng nhận ra bây giờ tâm trạng nó đang không tốt. Trước khi kịp suy nghĩ cẩn thận, tôi đã chạy tới kéo tay Gia Khánh, đến khi nó nghi hoặc quay đầu nhìn tôi, tôi mới tỉnh táo lại.

"Ừm..." Tôi nuốt nước bọt, tầm mắt dừng lại ở cằm của Khánh, não hoạt động hết công suất để tìm ra một lý do hợp lí giải thích cho hành động mang tính bộc phát của mình "Tao không tự đeo vòng tay được, mày đeo giúp tao có được không?"

Damn, cái lý do sứt sẹo này, đến tôi còn tự thấy không thể tin được.

Tôi nghe thấy tiếng Gia Khánh cười khẽ, đến tiếng cười của nó cũng quyến rũ như vậy, khiến cho hai tai tôi nóng bừng.

"Được." Khánh hạ giọng trả lời tôi, nó vươn tay nhận lấy chiếc vòng, tay kia nắm lấy cổ tay trái của tôi, cẩn thận đeo vòng lên.

Tôi rũ mắt, gần như nín thở nhìn theo động tác của Khánh. Ngón tay nó đẹp quá... còn có gân tay nữa này... tôi cảm thấy mình có thể ngắm tay nó cả ngày mà không chán mất...

Tay Khánh rất lớn, bao trọn lấy bàn tay tôi, nhiệt độ nóng ấm từ lòng bàn tay nó truyền đến khiến tim tôi như run lên, toàn bộ suy nghĩ đều bị làm cho hỗn loạn.

"Xong rồi." Khánh nâng mắt nhìn tôi, nhẹ nhàng buông tay tôi ra.

Tôi giật mình ngẩng đầu lên, ngơ ngác như thể vừa bị ai đó đánh thức khỏi cõi mộng:

"Xong rồi à?"

Sao nhanh thế?

Gia Khánh cong mắt cười, nó vươn tay xoa nhẹ đầu tôi, ánh mắt cũng mềm mại hơn.

"Lúc mày ngơ ngơ thế này đáng yêu lắm."

Vừa nói, tay nó vừa đưa xuống véo má tôi, động tác rất dịu dàng, như thể đang nựng thú cưng ấy.

Tôi không tránh đi, chỉ mím môi cầm lấy tay nó, ngăn không cho nó chọc tôi nữa, tỏ ra giận dỗi:

"Đừng véo má, đau."

Khánh không rút tay ra, nó hơi ngạc nhiên dùng bàn tay còn lại xoa xoa má tôi:

"Đỏ lên thật rồi này? Tao chỉ chạm nhẹ thôi cũng đỏ nữa... da mày cứ như em bé ấy."

Tôi không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn nó lên án.

Khánh bật cười thành tiếng, nó tiện tay vén lọn tóc ra sau tai giúp tôi, nửa đùa nửa thật nói:

"Mày có biết mỗi khi mày nhìn tao như thế, tao lại càng muốn trêu mày hơn không?"

"..." Đây là cái bài mà nó hay dùng để tán tỉnh đúng không?

Lần này thì tôi nghiêng đầu tránh đi, buông tay nó ra, đẩy nó về phía cổng:

"Muộn rồi đấy, mày mau về nhà đi!"

Khánh để yên cho tôi đẩy, nó chỉ cúi đầu nhìn tôi cười, trong mắt như có cả một bầu trời sao. Như mọi khi, tôi lại ngẩn người trước nụ cười ấy. Vâng, chính là nụ cười thần thánh khiến hơn một nửa nữ sinh trong THPT A đổ đứ đừ, nụ cười mà dù ngắm bao nhiêu lần tôi cũng không đủ sức chống cự.

Nhưng lần này tôi không thể thiếu nghị lực như thế được, tôi dứt khoát đẩy nó ra khỏi cổng, nói thật nhanh:

"Mày đi về cẩn thận nhé!"

"Sao thế? Đuổi tao à?" Khánh toe toét cười, trông nó có vẻ rất thích thú trước sự bối rối của tôi "Sao mày chẳng hiếu khách tí nào thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top