Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Profile] Bất hạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Topic: Nếu quá khứ bất hạnh ấy không tồn tại, Oc của bạn sẽ thế nào?

-------------------------------------

Không có gì thay đổi, Lunacy vẫn thế bởi vì cô không hề có quá khứ bất hạnh.

Bất kể cuộc đời cô đã từng một mình lăn lội qua sinh tử như thế nào trong suốt 18 năm (Gliese 832b) qua ngoài vũ trụ - kể cả từ rất sớm và dưới hình hài nhỏ bé của đứa trẻ 9 tuổi trái đất, và dù cho có trải qua ti tỉ chuyện khác hay có ch.ết đi chăng nữa, cô nàng cũng không hề bất hạnh (gọi không suôn sẻ/bình yên thì còn được).

Bởi ngoài vũ trụ, việc nay sống mai ch.ết hay những khó khăn gian khổ là những chuyện hết sức bình thường. Bạn ra ngoài vũ trụ nghĩa là bạn đã chấp nhận sự thật đó (bỏ cái lối suy nghĩ thơ ngây của con người đó đi), vậy nên đừng có mà than vãn (ai rảnh mà quan tâm bạn có phải là bất hạnh hay không chứ).

Lunacy không thích cách nhân loại nhìn vào cuộc đời cô và tự ý lấy tiêu chuẩn của bản thân mà ngây thơ cho rằng đó là bất hạnh.

Bất hạnh gì chứ. Cô chẳng thấy như vậy.

Thế nào thì được gọi là bất hạnh? Tiêu chuẩn của nó là gì thế?

Lunacy hiểu thế nào là bất hạnh, nhưng cô không hề thấy mình bất hạnh.

Đây là sự khác nhau giữa thường thức của loài này với loài khác?

Không.

Đây là sự nghèo nàn kỳ lạ của ngôn ngữ, khi mà ta chỉ sử dụng đơn giản hai từ "bất hạnh" để miêu tả "cùng" một hoàn cảnh của một đứa trẻ không nơi nương tựa ch.ết cóng dưới nền tuyết trắng vào đêm giáng sinh với ai đó trước thời điểm họ va mạnh vào mặt nước lạnh lẽo từ độ cao của một cái cầu.

Con người tạo ra ngôn ngữ có lẽ bởi họ có quá nhiều hỉ nộ ái ố, những cuộc chiến tranh trong tâm trí quá mức phức tạp cần được định hình một cách cụ thể để truyền tải ra ngoài, để gắn kết các cá thể với nhau nhờ sự đồng cảm thông qua các dòng chữ bởi vì bản năng không thể sống tách khỏi bầy đàn. Họ bắt đầu đặt cho một sự vật nào đó một cái tên cụ thể để họ có thể hình dung mà chưa từng nghĩ đến nó sẽ hạn chế trí tưởng tượng của họ đến mức nào.

Ngôn ngữ dường như đặt ra một cái hạn chế cho tất cả mọi thứ khác mà ta có thể tưởng tượng. Giả dụ như khi cô nói đến bốn từ "kẻ ngoài hành tinh" (thật buồn cười khi dùng từ "người" vào đó, con người thật kiêu ngạo), đa số con người sẽ nghĩ ngay đến những sinh vật có cái đầu hình oval và đôi mắt to không tròng đen láy; hay khi con người gọi một sinh vật là "mèo" thì họ cũng đã đóng khung ngoại hình lẫn bản tính của một con mèo trong tâm trí, như cách họ coi Cattus là mèo vì nó có nhiều đặc điểm giống "mèo" của họ (sao không thể gọi nó là chó? Nó đâu phải sinh vật Trái Đất), vậy thì chắc chắn họ sẽ chẳng thể nào nghĩ đến danh tự tương tự được dùng cho loài quái nhớt nhát sống dưới nước ở Panthalassic.

Ngôn ngữ tuy cung cấp một dữ kiện đầy đủ để ta có thể hình dung được thứ mà ai đó đang nói đến là gì, nhưng đồng thời cũng phá hủy mọi khả năng khác mà ta có thể nghĩ đến (con người nào có thể hình dung được một con thủy sinh nhầy nhụa là mèo đây?). Nó là vô hình nhưng lại có thể kìm kẹp làm gông xiềng, trói buộc tâm trí của con người trong một cái hộp trong suốt chật hẹp của bầy đàn.

Lunacy nghĩ đó là "bất hạnh" của con người.

Đó là lý do một số loài alien như Egregius chưa từng đặt nặng ý nghĩa của ngôn từ, họ chỉ xem chúng là công cụ phục vụ cho mục đích xã giao thông dụng giữa các cá thể (họ có nói lý bao giờ đâu?) hoặc đơn giản hơn là ngôn ngữ để lập trình, nơi mà sự logic với các giá trị tuyệt đối được đề cao hơn những cảm xúc tương đối được đặt cho nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ốc