Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


'không cần lo? cậu xem cậu gây ra biết bao nhiêu chuyện trên đời này rồi bảo người khác không cần lo? có điên mới tin lời cậu' seungmin quay ngoắt lại khó hiểu nhìn hyunjin, ờ đúng rồi, lo thật đấy, nhưng không phải lo cho hắn mà sợ hắn lại gây hoạ thì khổ người khác nữa

'vậy cậu quan tâm đến mình thật à?' hyunjin dường như cảm nhận được điều gì đó, mắt tròn xoe rạng rỡ nhìn seungmin

'có thể nói là vậy..' umm, sao giờ ta, nói thì cũng có hơi ngại á, nhưng mà thật

'cậu sợ xa mình chứ gì, mình biết mà, seungmin thương mình lắm á mà tại không nói thôi'

'điên tôi véo mỏ cậu bây giờ. chiều nay sang nhà tôi đi, tôi giúp cậu học' lâu rồi mới thấy cậu tốt bụng như vậy, hyunjin cảm động vô cùng

'thật á? cậu giúp mình thật á?'

'đừng tưởng bở, dù gì thì cậu cũng là bạn học nhóm của tôi. vậy tôi về trước đây, trễ rồi' à seungmin không nhắc thì chắc hắn cũng quên mất

'chiều gặp lại nhaaaa, yêu cậu nhiều!!'

~

seungmin về nhà cùng với một tâm trạng kì lạ. mẹ cậu hôm nay cũng đã về rồi, còn jaemin thì lại sang nhà bạn cậu ta ở chơi vài ngày. đáng lẽ mẹ cậu về thì cậu phải vui chứ nhỉ, nhưng sao cảm thấy áp lực quá, nhớ lại vài ngày được tự do tung tẩy một mình, có sự bao che của jaemin, thật hạnh phúc biết bao

'con về rồi'

'rửa tay rồi vào ăn trưa này'

'vâng' thật lòng thì bây giờ khẩu vị của seungmin đang rất nhạt nhẽo, chẳng muốn cho gì vào mồm cả, nhưng nếu nói không muốn ăn thì lại sợ làm mẹ buồn. thôi bé ngoan kim seungmin không muốn phụ lòng mẹ. cậu lên phòng cất cặp, thay đồ các thứ xong chậm chạp lê lết tấm thân nặng nề của mình vào bếp, hôm nay mẹ kim nấu nhiều món nhỉ

'ngồi đi, chờ mẹ tí'

'vâng. mẹ đi chơi vui không ạ?'

'vui chứ, lâu lâu mới được tụ họp với bạn bè. thoải mái lắm' à thì ra mẹ kim cũng biết cảm giác muốn chơi đùa với bạn bè xung quanh, vậy mà lại nhét seungmin trong cái phòng cùng bốn bức tường và nhồi cho cậu cả đống sách

'vâng..' giờ ăn trưa nhà này yên lặng thật ấy, chẳng nói gì, cảm giác khá ngượng ngùng. mẹ kim hình như cũng cảm thấy điều đó thì phải

'à khi nào con đi cắm trại thế?'

'thi xong có kết quả sẽ đi ạ'

'cố gắng thi cho đàng hoàng vào đấy, kết quả mà không tốt thì con cũng không yên với mẹ đâu' aaa, áp lực quá

'vâng. con no rồi, con lên phòng học bài đây'

~

buổi chiều hôm đó, có một tên ăn mặc tươm tất, tóc tai gọn gàng, tay cầm quà, vai đeo cặp nặng trịch đứng đóng đô trước cửa nhà seungmin. không nói thì chắc cũng biết là ai rồi. cả trưa hôm nay hyunjin hồi hộp tim đập bụp bụp, muốn chợp mắt một tí để có tinh thần mà học nhưng cứ nhắm mắt lại là thấy viễn cảnh hạnh phúc khi học cùng seungmin, làm hắn không tài nào bình tĩnh nổi. người giúp việc ở nhà hỏi nhau rằng hôm nay cu ch li b ai đánh vào đu à? nhưng họ đâu biết, những người yêu vào thì có khác gì bị điên đâu..

'chào bác, con là hyunjin đây ạ, bác nhớ con không??' cánh cửa vừa mở ra, mẹ kim đã thấy hwang hyunjin cúi gập người 90 độ làm bà cũng giật mình

'à bạn học nhóm với seungmin đúng không, con đến đây có việc gì à?'

'học ạ..' ừ nhỉ, bạn học đến để học chứ làm gì, hyunjin đến là để học đấy, chắc chắn không làm gì khác đâu

'vậy vào đi, seungmin đang ở trên phòng'

'con cảm ơn ạ. à con có tí quà gửi bác, bác nhận cho con vui nha' nói rồi hyunjin lễ phép đưa cái túi giấy to đùng trên tay mình cho mẹ kim

'quà cáp làm gì đấy, con không cần làm vậy đâu' tuy đã bị ép buộc cầm trên tay nhưng mẹ kim vẫn cảm thấy không ổn

'không sao đâu ạ, bác nhận đi. sau này con còn nhờ bác nhiều mà. thôi con lên với seungmin đây, chào bác ạ' hyunjin nói một tràng nhanh như tên lửa rồi phóng cái vèo đi để lại mẹ kim không hiểu gì

'kim seungmin ơi, thần tình yêu đã đưa mình đến với cậu rồi nè' hyunjin gõ cửa cốc cốc như anna đang gọi elsa

'lại lảm nhảm, vào đi' cậu ra mở cửa mà có vẻ không hài lòng với cậu bạn có chút thần kinh này lắm nhỉ, nhưng mà hyunjin nào có quan tâm cơ chứ, hắn bước vào và đầy tự nhiên leo lên giường seungmin nằm chễm chệ trên đấy

'aaa nhớ mùi của seungmin quá' hắn hít một hơi thật sâu rồi cười thoả mãn, trông giống biến thái thật sự

'lần này có đem tập vở gì không đấy?'

'đương nhiên là có rồi, hơi bị đầy đủ luônnn'

'rồi giờ cậu muốn học gì trước?'

'học yêu seungmin' hắn giơ tay hình trái tim với seungmin

'tôi quăng cậu ra ngoài cửa sổ bây giờ' cậu ném cuốn sách thật mạnh vào người hắn, tội nghiệp 'sang ngồi học mau lên'

'chơi xíu đi, học hành gì để sau'

'không nha, đừng để tôi nặng lời' hôm nay lại có ai dựa seungmin à?

'vâng, đến liền đây' hắn lười biếng ngồi dậy rồi đi đến bàn học với gương mặt không cam tâm

'vì cậu mất căn bản hết tất cả các môn nên bây giờ xem như mình học lại từ đầu. tôi không tin là người như cậu có thể tồn tại luôn á' seungmin vừa soạn tài liệu vừa cằn nhằn không ngớt cái tên ngốc đang ngồi bên cạnh mình

'phải chi mình gặp seungmin sớm hơn thì mình đâu có như bây giờ' hắn chống tay lên cằm nói đầy tiếng nuối

'gặp tôi rồi cậu cũng có khá hơn tí nào đâu mà nói'

'có mà, cậu không thấy mình đã thay đổi rất nhiều à. gần đây mình không hề đánh nhau luôn ấy, không tin thì cậu nhìn xem' nói xong hắn xấn mặt mình vào đối diện với seungmin để cậu xem cho rõ, cậu giật mình suýt bật ngửa

'thôi không cần coi đâu, xê ra mau lên không tôi đánh cậu bây giờ'

'đấy, seungmin còn giang hồ hơn mấy đứa bạn cũ của mình nữa. động tí là đòi đánh mình, mình buồn ghê'

'sao? ý kiến gì không?'

'không ạ' đám bạn cũ của hyunjin mà thấy được cảnh tượng này chắc hắn chỉ có mà đội quần, mất hết hình tượng rồi giang hồ hwang
hyunjin

'học tự nhiên trước ha, còn mấy môn xã hội tôi chỉ cần đưa tài liệu cậu học thuộc là được, còn làm bài ra sao thì tuỳ vào cậu' seungmin lôi ra cả chồng đề cương bài tập các môn, đặt cái đùng xuống bàn

'vâng' hyunjin hơi rén rồi á, giờ trốn về thì có được không nhỉ

dạy cho cái tên rắc rối này học, nói khó khăn thì cũng không khó lắm, hắn cũng có ý tiếp thu và chăm chú nghe seungmin giải thích. nhưng nói dễ dàng thì lại càng không, dễ kiểu gì được khi cứ 5-10 phút là hắn lại kiếm chuyện trêu seungmin chứ, cậu phải tự nhủ với lòng rằng đây là bạn học nhóm chứ không phải hwang hyunjin côn đồ, nếu không là cậu đã cho hắn ăn đấm rồi. dù gì thì hôm nay hyunjin khá ngoan, lần đầu tiên hắn chịu ngồi xuống và nhìn vào sách, công seungmin rất lớn đấy.

020521

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top