Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Angel Tears [2/2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeongin

Jeongin liếc nhìn dãy hành lang, đôi mắt sốt ruột đảo xung quanh khu vực đó trong khi cậu tìm kiếm hình ảnh dáng người thon dài của bạn trai mình. Bụng cậu reo lên khi cậu lững thững đi dọc hành lang.

Khi đi vòng qua khúc quẹo chỗ phòng vệ sinh, Jeongin cuối cùng cũng bắt gặp người lớn hơn. Theo bản năng, cậu giơ tay lên, môi hé mở trước khi nhận ra rằng bạn trai mình không phải đang ở một mình.

Hyunjin bị ép vào tường và đang thu mình lại khi hai người đàn ông đứng trước mặt bước từng bước chậm rãi về phía anh. Jeongin cảm thấy hai người đàn ông kia có chút quen thuộc mặc dù cậu không chắc mình đã gặp họ ở đâu. Dù vậy, cậu út cũng không bận tâm quá nhiều về việc xác định danh tính những người kia vào lúc này khi nỗi sợ hãi đã hiện rõ trên khuôn mặt Hyunjin.

Một tiếng hét thoát ra từ cổ họng và Jeongin lao về phía trước.

Hai người đàn ông liếc nhìn Jeongin rồi quay sang nhìn nhau. Người cao hơn trong hai người khẽ gật đầu trước khi bọn họ bắt đầu rời đi. "Gặp lại sau nhé, Hyunjin."

Jeongin chạy đến chỗ người lớn hơn, nắm lấy tay của đối phương và lo lắng nhìn chằm chằm vào Hyunjin. "Anh không sao chứ, hyung?"

Mắt Hyunjin ánh lên hơi nước nhưng người lớn tuổi hơn vẫn gật đầu. "Anh ổn, Innie. May mà em tới kịp lúc. Cảm ơn em."

"Anh có thật là không bị thương chứ?" Jeongin lại đảo mắt nhìn khắp người anh một lần nữa.

"Thật mà. Họ không có kịp làm gì với anh trước khi em xuất hiện hết."

"Hai tên đó là ai vậy?"

"Anh không rõ. Anh chỉ mới bước ra khỏi nhà vệ sinh thì bọn họ đột nhiên tiếp cận và nói chuyện với anh."

"Và mấy người đó muốn gì ở anh?" Jeongin yêu cầu được biết.

"Anh... Không có gì đâu." Hyunjin dụi mắt.

"Chúng ta phải nói cho Chan hyung biết chuyện này mới được."

Hyunjin lắc đầu, dụi mắt mạnh hơn. "Không cần đâu mà. Họ cũng chưa có làm gì anh."

"Họ đã có thể nếu như em không xuất hiện. Chúng ta sẽ không đợi cho đến khi chuyện gì đó thật sự xảy ra rồi mới bắt đầu đề phòng. Hãy nói với Chan hyung về chuyện này, được không? Em tin chắc rằng hyung sẽ biết phải làm gì."

Môi dưới của người lớn hơn khẽ run lên, ánh nước trong mắt đối phương càng nổi bật khi anh miễn cưỡng gật đầu. Jeongin đưa tay về phía bạn trai của mình nhưng đối phương lại tránh đi, thay vào đó quay mặt vào tường.

"Hyung..." Jeongin bất lực gọi, nhìn vai người kia run lên và nghe thấy tiếng nức nở đầu tiên phát ra từ môi anh.

Bây giờ nghĩ lại, Jeongin nhận ra bản thân chưa bao giờ thấy hyung của mình khóc. Ừ thì, cậu từng nghe qua mọi người nói rằng Hyunjin rất mít ướt và cậu đã từng chứng kiến ​​cảnh tượng sau khi đối phương đã khóc xong. Nhưng chưa bao giờ Jeongin tận mắt nhìn thấy Hyunjin khóc.

Hyunjin chưa bao giờ cho phép Jeongin nhìn thấy nước mắt của mình.

Jeongin tiến lên kéo lấy cổ tay người kia khi cậu cố ép đối phương quay về phía mình. Người lớn hơn lại quá bướng bỉnh, giấu đi tiếng khóc khẽ vào lòng bàn tay và không chịu nhúc nhích.

"Hyung..."

"Anh... Anh không muốn em thấy... anh khóc, I-Innie."

Nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, Jeongin giật lấy cánh tay anh một cái nữa và thành công khiến Hyunjin đối mặt với mình. Cậu kéo tay đang ôm lấy mặt của người lớn hơn ra, để lộ khuôn mặt ửng hồng đáng yêu của Hyunjin và những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi của người kia. Với ngón tay cái của mình, cậu út dịu dàng lau đi vệt nước trên má đối phương.

"Anh... không muốn em nhìn thấy anh như lúc này, Innie," Hyunjin thút thít.

Jeongin từ bỏ việc lau đi những giọt nước mắt của người kia khi mà chúng cứ liên tục chảy ra từ khoé mắt của Hyunjin, làm ướt gương mặt anh trở lại. Thay vào đó, cậu quyết định kéo người lớn hơn vào lòng, rúc mặt người kia vào cổ mình khi vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của bạn trai cậu.

"Khóc vì sợ là chuyện bình thường mà, hyung," Jeongin thì thầm vào tai đối phương, ngón tay vuốt tóc anh.

"Nhưng không phải trước mặt em. Anh là hyung mà, Innie... Anh đáng ra phải là người bảo vệ em. Anh không thể để em nhìn thấy anh trong trạng thái yếu đuối như vậy."

"Yếu đuối? Anh chưa bao giờ yếu đuối hết, hyung. Nước mắt của anh... chúng chỉ có nghĩa là anh đã mạnh mẽ quá lâu và bây giờ anh có thể khóc được rồi."

Hyunjin chỉ khóc lớn hơn vào hõm cổ Jeongin, tiếng lẩm bẩm không mạch lạc không ngừng thoát ra từ miệng anh.

"Và anh không cần lúc nào cũng phải là người bảo vệ em, hyung. Anh là bạn trai em và em muốn bảo vệ anh cũng giống như cách anh luôn bảo vệ em."

"Innie," Hyunjin nức nở. "Anh đã từng làm gì để xứng đáng có được em vậy?"

"Cứu một đất nước hay gì đó, chắc thế." Jeongin mỉm cười và người lớn hơn cũng bật ra một tiếng cười nghẹn ngào. "Nhưng anh biết gì không, em nghĩ kiếp trước em đã cứu cả thế giới này mới xứng đáng được ôm anh vào lòng như thế này đấy."

Hyunjin phát ra một tiếng cười khúc khích khác, tiếng khóc của anh giảm dần thành những tiếng sụt sịt nhẹ nhàng. "Vậy thì anh đoán chúng ta phải tìm cách nào đó để tiếp tục cứu thế giới trong kiếp này để có thể ở bên nhau một lần nữa trong kiếp sau rồi."

Khi Hyunjin ngẩng lên khỏi cổ cậu, Jeongin lướt từng ngón tay của mình dọc sườn mặt Hyunjin và giữ lấy cằm anh trước khi thu hẹp khoảng cách của cả hai để trao cho bạn trai cậu một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi. "Nhưng cả thế giới lẫn vũ trụ của em đều đang ở ngay trong vòng tay em rồi. Và em sẽ không bao giờ để bất cứ ai làm tổn thương anh nữa."

Đôi mắt Hyunjin dịu lại, một nụ cười ngượng ngùng nở trên môi. "Em không cần phải lo lắng về anh, Innie. Anh sẽ ổn thôi."

"Em sẽ luôn lo lắng cho anh giống như cách mà anh luôn lo lắng cho em và cách mà tất cả chúng ta luôn lo lắng cho nhau. Vì em thật sự quan tâm và yêu anh nên em không muốn thấy anh bị tổn thương."

"Anh cũng yêu em, Innie."

"Mm. Bây giờ thì hãy đi rửa sạch khuôn mặt xinh đẹp của anh trước khi chúng ta đi tìm Chan hyung và mua ít thức ăn trên đường về nào."

"Được."

Jeongin nắm lấy tay Hyunjin, đan ngón tay của họ vào nhau trước khi nhấc chúng lên và đặt một nụ hôn lên mu bàn tay anh. Khi ánh mắt cả hai chạm nhau, người lớn hơn nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong thành đường cong nhỏ và trái tim của Jeongin không nhịn được mà loạn nhịp.

.

Bang Chan

Khi Bang Chan trở về, đèn trong ký túc xá vẫn được bật. Lặng lẽ tháo giày ra, anh nhìn quanh và thấy một bóng người đơn độc trong phòng khách.

Hyunjin ngồi xếp bằng trên chiếc ghế dài, ôm một cái gối trong lòng và nhìn vô định vào không trung. Dựa vào cái nhìn trống rỗng trong đôi mắt đen và sự tĩnh lặng của người kia, Bang Chan khá chắc chắn rằng người nhỏ hơn hoàn toàn không nhận ra rằng anh đã về.

Chỉ đến khi Bang Chan ở ngay cạnh người kia, chiếc ghế dài chùng xuống dưới sức nặng của anh thì Hyunjin mới giật mình. Cậu xoay đầu ngay cả khi đôi mắt đã lấp lánh ánh nước và một giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má Hyunjin.

Trái tim của Bang Chan ngay lập tức tan vỡ.

Anh không nhớ mình đã đưa tay về phía người kia lúc nào, tay anh di chuyển trước khi bộ não của anh kịp xử lý hành động của bản thân, nhưng sau đó Hyunjin đã nằm trọn trong vòng tay anh. Bang Chan áp má mình vào đỉnh đầu của người kia, đung đưa cả hai qua lại theo một nhịp điệu nhẹ nhàng.

Mặc dù Hyunjin không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng cảm giác ẩm ướt ấm áp trên cổ anh đã đủ nói cho Bang Chan biết. Phải mất một lúc anh mới nhận ra rằng Hyunjin có lẽ đang cố nén tiếng khóc của mình vì sợ đánh thức những người bạn trai khác của họ và trái tim của Bang Chan càng đau hơn.

Tại sao ngay cả khi đau đớn, Hyunjin vẫn nghĩ đến người khác hơn chính mình?

Bang Chan kéo đối phương lại gần mình hơn, ôm chặt cậu vào lòng đồng thời ước rằng Hyunjin có thể ở mãi trong vòng tay anh để anh có thể luôn bảo vệ cậu. Thế giới này rõ ràng không xứng đáng với người nhỏ hơn nếu nó cứ không ngừng làm tổn thương cậu hết lần này đến lần khác, nhưng Bang Chan thì sẽ sẵn lòng giữ Hyunjin cho riêng mình và trân trọng cậu.

"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, baby. Anh xin cam đoan về điều đó."

Cánh tay Hyunjin ôm lấy cổ người lớn hơn gần như bóp chết anh nhưng Bang Chan không bận tâm dù chỉ một chút.

"Trước khi em kịp nhận ra, em sẽ hoàn toàn trở lại hoạt động bình thường với mọi người. Chúng ta sẽ trở lại làm con số 8 định mệnh. Mọi thứ sẽ ổn cả thôi."

Cậu ngẩng mặt lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Bang Chan, tới khi dường như đã tìm thấy thứ mà cậu đang tìm kiếm thì Hyunjin cuối cùng cũng dùng tay gạt đi nước mắt của bản thân. Bang Chan hy vọng rằng người nhỏ hơn đã nhìn thấy được niềm tin vững chắc và tình yêu tràn ngập mà anh dành cho cậu trong mắt mình. "Vâng, hyung. Em tin anh."

"Tốt. Anh chưa từng nói dối em mà, đúng chứ?"

Người nhỏ hơn tựa đầu lên vai Bang Chan. "Em khá chắc chắn là anh từng có rồi."

"Sao cơ? Anh không bao giờ lừa dối baby xinh xắn của anh!" Bang Chan giả vờ tức giận.

Hyunjin ậm ờ. "Mới hôm qua anh còn nói em là người xinh đẹp nhất trên đời."

"Cái đó chắc chắn không phải là nói dối!"

"Phải mà. Làm sao em có thể là người đẹp nhất khi mà anh rõ ràng đang tồn tại chứ, hyung?"

Bang Chan khẽ cười, âu yếm vuốt tóc Hyunjin trước khi hôn nhẹ lên đó. "Từ khi nào mà cục cưng xinh đẹp của anh lại giỏi nịnh nọt vậy hả?"

"Với nhiều kinh nghiệm phong phú á. Cả nhóm mình lúc nào cũng khen em xinh chỉ để cướp lấy nụ hôn từ em thôi."

"Hyunjin nè. Hôm nay anh đã nói với em rằng em xinh đến nhường nào chưa?"

Cả khuôn mặt của Hyunjin nhăn lại vì thích thú, nụ cười ngây ngô nở trên môi khi cậu cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên miệng bạn trai của mình. Bang Chan đáp lại nụ hôn trên môi người kia, sự yêu thương như tràn ngập trong trái tim anh.

"Thôi nào. Chúng ta vào giường em cùng ôm nhau ngủ đi, baby."

"Anh chỉ nói vậy vì anh quá lười để leo lên giường tầng của anh thôi, hyung."

"Anh đổi ý rồi. Anh tự ngủ trên giường của mình vậy," Bang Chan phồng má.

Hyunjin ngay lập tức đáp lại bằng một cái bĩu môi đáng yêu, đôi mắt mở to ngây thơ nhìn Bang Chan.

"Ugh, ngừng lại đi. Em biết là anh luôn yếu lòng khi đó em cùng những cái bĩu môi nhỏ nhắn dễ thương mà. Được rồi... chúng ta có thể ôm nhau ngủ."

"Yay~ ôm ôm!"

.

Minho

Khoảng mười phút trước nửa đêm, Hyunjin xin phép đi về phòng ngủ trước. Minho liên tục liếc mắt nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường trong phòng khách, đảm bảo rằng ít nhất sau năm phút nữa anh mới bước xuống ghế, vươn vai và ngáp dài.

Khi bước vào phòng ngủ chung của họ, Hyunjin đang nằm sấp trên giường. Đôi mắt long lanh dán chặt vào Minho khi anh bước vào phòng lập tức quay lại nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen của điện thoại di động mà Hyunjin đã đặt trước mặt mình.

Seungmin đang ngồi xếp bằng trên giường tầng trên và Minho trao đổi ánh mắt lo lắng với cậu trước khi cả hai đồng loạt liếc nhìn bạn trai của mình một lần nữa. Nếu Hyunjin có nhận ra sự chú ý mà mình đang nhận được, thì cậu là đang không muốn phản ứng gì cả. Minho lên giường mình nằm ở đối diện bên kia phòng với Hyunjin, ngẫu nhiên lôi ra một cuốn sách và lật từng trang ra.

Nửa đêm đến và một trận rung động dữ dội phát ra từ điện thoại của Hyunjin khi chuông báo vừa kêu lên.

Ngay tức khắc, Hyunjin kéo điện thoại về phía mình, những ngón tay hấp tấp lướt nhanh khi cậu mở khóa điện thoại ra và xem xét nó. Từ chiếc giường phía trên, Seungmin liếc qua màn hình điện thoại của Hyunjin trước khi nhép miệng nói "bubble" với Minho.

Minho quay lại cuốn sách của mình, giả vờ rằng anh ấy không nhìn Hyunjin qua khóe mắt trong khi bí mật đánh giá phản ứng của người kia đối với tin nhắn của người hâm mộ. Vì sự chú ý của anh chỉ tập trung vào người nhỏ hơn nên anh đã không bỏ lỡ khoảnh khắc khuôn mặt của Hyunjin nhăn lại hay đôi mắt của cậu bắt đầu phủ đầy hơi nước.

Chàng trai lớn hơn không chút do dự, nhanh chóng trượt ra khỏi giường mình và hướng về phía đối diện để leo lên giường bạn trai mình. Vào lúc anh đến được chỗ cậu, giọt nước mắt đầu tiên của Hyunjin đã rơi xuống, tự vẽ lên một vệt sáng lấp lánh khi nó chảy dài trên khuôn mặt cậu.

Không chần chừ thêm nữa, Minho kéo Hyunjin vào lòng, ngực anh áp lên lưng đối phương. Anh ôm chặt lấy người nhỏ hơn và anh có thể cảm nhận được từng hơi thở run rẩy mà Hyunjin thở ra bằng chính cơ thể mình. Tại thời điểm này, Minho không rõ bằng cách nào mà Hyunjin vẫn có thể đọc được tin nhắn của người hâm mộ khi mà những giọt nước mắt của đối phương hẳn là đang che khuất tầm nhìn của cậu mất rồi, nhưng với mỗi tin nhắn mà cậu đọc được, tiếng nức nở của cậu lại càng lớn hơn. Minho chỉ hôn lên tóc và gáy cậu, một lời nhắc nhở thầm lặng cho người kia về sự hiện diện của anh.

Cuối cùng, sau hàng giờ đồng hồ, Hyunjin cũng dần trở nên mệt mỏi và điện thoại di động khẽ tuột khỏi tay cậu. Người nhỏ hơn vùi mặt vào ngực Minho, bật ra tiếng nức nở sâu vào lớp vải áo sơ mi của người lớn hơn. Giống như cách mà chiếc áo sơ mi của anh đang thấm hết nước mắt của Hyunjin, Minho ước gì bản thân cũng có thể thấm hết được nỗi buồn của cậu.

"Hyung..." Đôi mắt Hyunjin vẫn nhắm nghiền, những lời thì thầm nhẹ nhàng nhất thoát ra khỏi môi cậu.

"Hm?"

"Mọi thứ sẽ chỉ trở nên tốt hơn kể từ đây, phải không? Từ giờ trở đi chúng ta sẽ chỉ có những khoảnh khắc hạnh phúc, đúng chứ?"

"Tất nhiên rồi."

Mí mắt mở ra để lộ đôi mắt đen đang nhìn chằm chằm vào anh và Minho thả nhanh một nụ hôn lên trán Hyunjin.

"Anh sẽ ở đây để bảo vệ em và hạnh phúc của em, baby. Anh sẽ không để bất cứ điều gì tồi tệ xảy ra với em nữa. Anh sẽ chiến đấu với từng kẻ một dám đe dọa lấy đi hạnh phúc của em."

Hyunjin nắm lấy tay Minho. "Anh chính là niềm hạnh phúc của em, hyung. Tất cả các thành viên luôn."

"Vậy thì em không có gì phải lo lắng cả, em yêu. Bởi vì sẽ không có chuyện bất kỳ ai trong chúng ta rời bỏ em. Em còn không biết tình yêu của bọn anh dành cho em lớn như thế nào sao?"

"Em cũng nhìn ra được đại khái, nhưng anh biết đấy, em không phiền nếu anh nhắc nhở lại cho em hay đâu."

Minho nắm lấy cằm của đối phương, giữ lấy Hyunjin khi anh tiến tới để trao cậu một nụ hôn.

"Anh yêu em, Hyunjin," Minho thì thầm lên môi người nhỏ hơn trước khi bắt lấy chúng lại bằng đôi môi của chính mình.

Câu trả lời của Hyunjin đã bị thất lạc đâu đó trong sự giao lưu nhiệt tình giữa đôi môi của cả hai, bị Minho nuốt chửng để anh có thể độc chiếm lấy tình yêu thuần khiết của người kia một cách ích kỷ.

.

Felix

"Hyung." Felix vỗ lên vai Bang Chan và người lớn tuổi hơn tháo tai nghe xuống. "Anh có biết Hyunjin ở đâu không? Cậu ấy có mượn bộ sạc điện thoại của em và giờ em đang rất cần nó vì điện thoại của em sắp hết pin rồi."

Ánh mắt của Bang Chan bối rối quét qua căn phòng trước khi mở to chúng ra một chút khi người lớn hơn cuối cùng đã nhận ra rằng một người trong số bọn họ đã biến mất. "Hửm... em ấy không có ở đây. Có khi nào em ấy đã đến nhà vệ sinh hay gì không?"

"Em đã để mắt đến cậu ấy từ mười lăm phút trước rồi. Em cũng đã hỏi mọi người nhưng không ai biết cậu ấy đang ở đâu." Felix khẽ thở dài. "Nhưng đừng lo lắng về điều đó, em sẽ đi tìm cậu ấy. Có lẽ cậu ấy bị lạc ở đâu đó thôi."

"Cẩn thận nhé, Felix."

Felix trao cho Bang Chan một nụ hôn phớt. "Luôn luôn mà."

Cuối cùng, Felix phải lang thang trên những dãy hành lang hậu trường của buổi biểu diễn âm nhạc. Cậu len lỏi qua những ngóc ngách khó hiểu trông giống hệt nhau, và tuỳ thời dừng lại đều đặn để kiểm tra các điểm mốc hoặc bất cứ thứ gì có thể giúp cậu xác định được vị trí của mình đang ở đâu.

Cậu đi ngang qua các nhóm nhân viên, các ca sĩ tiền bối mà Felix không quên cúi đầu và chào hỏi lịch sự, cũng như một số ca sĩ đàn em đã trố mắt nhìn cậu khi họ bắt gặp Felix. Trên thực tế, cậu thậm chí còn đi ngang qua bạn trai của mình khi tình cờ gặp Jisung và Minho trở về từ một chuyến đi đến nhà vệ sinh. Đáng tiếc là người duy nhất mà cậu tìm kiếm lúc này lại là người mà cậu dường như không thể tìm thấy được.

Đi về phía cầu thang, Felix quyết định tìm thử ở nơi đó lần cuối trước khi từ bỏ việc tìm kiếm người bạn trai của mình.

Rất may, cuộc tìm kiếm của cậu đã có kết quả khi cậu mở cửa cầu thang ra và thấy bạn trai mình đang ngồi trên bậc thang. Lại nói, chỉ với một cái nhìn vào Hyunjin, bất cứ những sự khó chịu mà Felix đang có ngay lập tức đều bị xóa bỏ.

Người nọ đang cuộn tròn thành một quả bóng, những ngón tay bấm sâu vào da thịt trên cánh tay của chính mình bởi cái cách ôm chặt lấy bản thân và những tiếng nức nở bị bóp nghẹt bởi đầu gối. Felix khuỵu gối trước Hyunjin, cạy những ngón tay của người kia ra khỏi da cậu.

Hyunjin ngẩng đầu lên và liếc nhanh về phía người đối diện trước khi cậu lao mình vào vòng tay của Felix cùng một tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra từ môi cậu.

"Sao vậy, baby? Điều gì khiến cậu buồn thế?" Felix vuốt ve lưng người kia, không thể kìm được sự lo lắng trong giọng nói của mình.

Đối phương lắc đầu nguầy nguậy.

"Vậy thì, tại sao cậu lại khóc vậy, baby?" Felix nhẹ nhàng hỏi.

"Tớ chỉ... Tớ..." Phải thử mất một vài lần Hyunjin mới có thể nói được một câu liền mạch. "Tớ chỉ là không thể tin được chúng ta đã sắp có thể lại đứng trên sân khấu cùng nhau."

Trái tim của Felix run lên và cái nắm của cậu trên người Hyunjin siết chặt hơn. "Oh, baby. Tất nhiên, chúng ta sẽ lại được đứng trên sân khấu cùng nhau. Một sân khấu của Stray Kids sẽ không hoàn chỉnh nếu đó không có đủ cả tám người chúng ta cùng biểu diễn."

"Tớ đã từng có một suy nghĩ... rằng có lẽ tớ sẽ không còn được làm những điều này nữa."

"Đừng suy nghĩ ngớ ngẩn như vậy chứ, Jinnie. Sẽ không có chuyện chúng tớ để cậu cách xa chúng tớ lâu đâu. Chúng tớ đều yêu cậu rất, rất nhiều."

Những tiếng nức nở vốn đã bắt đầu nguôi ngoai lại bộc phát trở lại và vòi nước ở hai hốc mắt như thể đã được tiếp nạp lại lần nữa.

"Tớ muốn chúng ta mãi mãi bên nhau," Hyunjin khóc rấm rức. "Kể cả khi chúng ta già đi và không thể nhảy múa được nữa, tớ vẫn muốn chúng ta ở bên nhau."

Felix nghiêng đầu qua để đặt một nụ hôn an ủi lên mái tóc của đối phương. "Nhất định sẽ như vậy. Chúng ta sẽ ở bên nhau cho đến cuối đời, baby. Chúng ta sẽ làm cho tình yêu của chúng ta kéo dài."

Hyunjin gật đầu vào hõm cổ người kia. Cậu bắt đầu hít thở sâu, hít vào và thở ra từ từ trong khi cố bình tĩnh lại sau cơn suy sụp.

Và khi những tiếng nức nở thoát ra của Hyunjin dần được thay thế bằng những tiếng thở gấp nhẹ, Felix nghiêng người với một nụ cười rạng rỡ và cướp đi hơi thở của đối phương.

.

Và rồi bảy đôi tay đã thu thập từng mảnh vụn của ngôi sao rơi trong lòng bàn tay cẩn thận của họ. Từng mảnh một, họ tự biến mình thành vàng để dán các mảnh vỡ lại với nhau, làm cho nó hoàn thiện lại.

Những gì đã từng đổ vỡ sẽ không bao giờ có thể hoàn hảo được nữa.

Nhưng ai lại quan tâm đến sự hoàn hảo khi đối mặt trước sự tồn tại của nghệ thuật thuần túy?

_____________

Original link: https://archiveofourown.org/works/33518860

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top