Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

02 ; cô đơn cũng vui mà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 một chút chút tâm sự nhỏ nhặt..】

xin chào, đã tròn 3 tháng kể từ lần cuối em bé đầu lòng này được ra mắt nhân ngày sinh nhật của mình. và dù các cậu có đợi chờ nó hay không thì mình vẫn muốn xin lỗi, vì sự trễ nải và lười biếng.

thật tình, mình không thể hứa sẽ lại ra những phần mới về bản thân sớm hơn, nhưng sẽ rất cố gắng và đem tới nhiều thứ hơn, nên là đừng đi nghen oeoe..

lıllılı.ıllı.ılılıı

chỉ là hôm nay, nghe người ta bảo, nugu cũng có cái sướng.

mình nghĩ, ừ chắc vậy, cũng vốn không thực sự để tâm? nhưng ngẫm lại thật sâu, mình mới hiểu thấm thía. thật sự là đúng, khá đúng, hoặc rất đúng đi.

không phải mình nghiễm nhiên cho là vậy, điều này cũng có lý do; như mình, hiện tại và đang ở đây, cảm thấy thoải mái, thực sự thoải mái. mình có 66 những yêu thương, những trân trọng; và như vậy, mình cảm thấy từng ấy là vừa đủ, không quá nhiều để đè lên mình cái nặng nhọc, cũng không quá ít để mình cảm thấy cô đơn.

mình nói điều này không biết đã bao nhiêu lần, nhưng thực lòng, từ khi tới đây, mình không còn ham mê danh vọng như hồi trước nữa. là thật đấy. mình đã từng nhìn vào các tiền bối, các anh chị đi trước mà ngưỡng mộ hàng vạn, mình thấy những con số cao ngất ngưởng như vậy, được nhiều người tung hô và có người để bầu bạn tâm sự, có gì đó rất sung sướng, rất "idol" luôn đó. và mình, cũng muốn được giống như vậy. điều này bình thường lắm, ai cũng biết. đối với nhiều người, họ viết vì muốn thể hiện bản thân, muốn được biết đến nhiều hơn; và lại có những người, chỉ viết vì đam mê và sở thích. mình thấy, sống ẩn biệt và tách đi với thế giới đầy rẫy những biến cố ngoài kia, dường như hạnh phúc hơn nhiều, ấy nhỉ..

giờ đây; mình có thể ngồi đây và nói đủ thứ chuyện một mình, mà đọc lại thì cứ cười tủm tỉm, và chợt nghĩ, mình ngáo thật đấy hihi?. mình thấy giống tự kỉ, nhưng mà cũng thấy những vui vẻ nhiều hơn. tự nói tự buồn cười, tự viết tự cảm thấy cảm hào đôi chút, tự huyên thuyên, tự ngáo..

mình đã phạm phải những sai lầm, mà mình hiểu rằng, đó là những phút bồng bột của tuổi niên thiếu non dại. không ai tránh khỏi những sai lầm, và có như vậy mới thấm thía về sau. đó những bài học theo mình mãi, mà không vấp ngã sẽ mãi không biết đau; mình biết đau rồi, mình đã tự băng bó, và tự đứng lên lần nữa. mình ở đây, không phải là trốn tránh những quá khứ, mình có thể ở nơi đó mãi, nhưng mình không muốn, chúng chứa chấp những yêu thương của mình qua 2 năm, nhưng giờ đây đã tàn và chật chội rồi, mình nghĩ, chuyển nhà thôi.

và thế là mình ở đây, và tự nói mấy câu thế này ( nhiều lúc nghe bị mắc cười.. ). ở đây thích lắm, thề. hơi im tiếng, cơ mà như vậy thì hơn, giờ thì ngồi đây nhìn đời thôi, chứ kham vào, mệt ra đấy.

chả biết có bạn nào đáng yêu đi stalk wall mình không chứ, mà chắc không có đâu hoho? đó là nơi mình viết đủ thứ kì cục trên đời. nó gọi là một mình, cô đơn đấy. mà cô đơn, cũng vui. không còn thị phi, không còn dòm ngó, tự mặc mình sống, như thế mà sướng ấy nhỉ?

ở đây cũng rất yên bình, yên bình đúng nghĩa. đây là nhà, là nơi mình trở về để tự ôm lấy mình mà nói, này nik, mừng mày về nhà ! mình ở đây, sẽ uống trà ( hay cà phê cũng được đấy; ly trà sữa cũng ngon dù hơi béo, mà mình thích nên kệ.. ) và viết lách, cũng ngồi lại và lặng người đọc những con chữ đẹp đẽ trong cuộc sống, sau đó thiếp đi trong giấc mộng êm đềm. đó là nhà, đó là nik, đó là solirenard. thế là yên bình, vâng, mà thế thôi.

mình thực chất rất hoạt bát, gì cũng muốn nói, muốn khoe. nên nhiều lúc, muốn giữ cái hình tượng nhỏ nhẹ và thanh thoát, mà cứ ngáo lên là mình điên hết cả.. buồn là thế đấy ạ. mình có thể điềm tĩnh ban đầu, mà đó là nhìn thế thôi, chứ à, hỏi mấy cái đứa bồ bạn tôi coi, là y như rằng sẽ phốt tôi là con ngáo. rất là dỗi luôn đó. ( mình còn bị kêu là 'cáo ngáo', trời ạ, tức ghê hông trời !!! )

mà còn cái, từ khi mình đi được nửa bước một trăm, mình đã hứa sẽ tặng bản thân và các cậu một chút gì đó bé nhỏ để kỉ niệm, mà chợt nhận ra là bao lâu rồi chẳng biết, hê.. cũng 7 tháng rồi đấy, không ít ỏi gì đâu..

( mình sẽ cố gắng ạ, sắp có rồi, các cậu ráng đợi mình với.. )

hoặc có lắm khi rầu đời, mình ở đây để cảm thấy yên bình và tịnh tâm, mình nghe nhạc, rồi đọc wattpad, chắc là dễ hỏng mắt, cơ mà ở đây, thì cũng những người đồng trang lứa, họ có những con chữ rất giống mình, cũng ngây ngô và ngáo lắm. chứ mấy khi sách lại biết "ngáo" mới sợ ? thế nên là, đọc sách cũng có, những muốn giảm stress, mình lên đây bầu bạn thì hơn.

( chẳng dối lòng, wattpad của hiện tại cho mình nhiều phiền toái và không ưng ý. chúng của mấy năm trước đã cực ổn, và mình chưa bao giờ nghĩ nên thay đổi điều gì. và giờ đây thì wattpad giống như bật kiếm tiền vậy, đọc truyện không còn tự do hay thoải mái, vậy thì gắn cái mác "app đọc truyện" để làm cái gì?! )

mình là một con người của mơ mộng, rất, cực kì mơ mộng. các cậu đã đọc anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh hay chưa? mình chỉ lấy cuốn đó, vì mình mới đọc nó thôi ( ôi cái con người đi chậm thời đại là mình.. ), và nếu được nghe, thì nó là tập duy nhất trong tám cuốn là trong sáng và tràn đầy sức trẻ nhất? riêng tập đầu đã qua 3 - 4 năm, thì đúng rằng không hiểu những tập sau sẽ còn như thế nào? trở lại với mình, mình tìm thấy anne shirley như chính con người mình vậy, một anne mơ mộng, luôn thả hồn theo những lãng mạn ngoài cảnh đời, luôn hấp tấp hậu đậu, một anne hay cáu kỉnh, và tất nhiên thì mình không tìm thấy anne chăm chỉ ham học hỏi và học rất giỏi trong mình ở đâu cả. buồn đấy. mình cực kì thích anne luôn ấy, và đã rước luôn một em son xinh xắn từ nhà romand kết hợp với anne phiên bản anime, một màu đỏ gạch - hơi chói với mình, nhưng mình vẫn mua và rất thích. ( ước gì romand đã dùng màu 06 deep soul để nó là đỏ nâu.. )

mình mơ mộng như anne thế đấy, nên những con chữ của mình luôn thái quá và sặc mùi lãng mạn ( theo mình là thế ). các cậu chắc chẳng thấy vậy, nhưng khi đọc lại những gì mình viết, đôi lúc đã chẳng hiểu lúc đó mình làm sao, phửng cả mặt lên.. thế nên là, mình luôn muốn viết, muốn hoạ lên từ chính những con chữ thành những thứ đẹp đẽ và hoàn hảo, và mình cũng luôn tự kỉ với những con chữ cơ đấy. mình đã viết rất nhiều, gì cũng viết, chẳng liên quan đến nhau, cơ mà giống như note lại thôi? và chúng cũng rất có ý nghĩa với mình, mình thương chúng nhiều lắm đó.. và nhiều lúc? không biết sao một đứa trẻ mười ba tuổi có thể viết mấy dòng như thế..

ôi, nếu có thể, rảnh ghé chơi tường nhà mình nhé, có thể đừng để lại dòng gì cả, hoặc lại đây, chỗ này và kể mình nghe, xem các cậu thấy như thế nào? mình trân trọng cả chữ của các cậu, như chữ của mình. mọi con chữ, đều rất đẹp, rất đáng trân quý..

( ôi, lại hết chữ, lại tắc tị, lại nản.. )

và chính ra, để đúc kết lại thì, hừm mình nghĩ là tuỳ mỗi con người? nhưng cá nhân mình thì thấy, sự yên bình sẽ luôn sung sướng hơn những thị phi của phong trào thao thúng, phải không? mình có thể ở đây và tự do theo cách riêng của mình, không sợ ai dòm ngó hay gièm pha, việc gì lại dại dột hám danh lần nữa? :D

vậy nên, cô đơn cũng vui mà, nhỉ?

chỉ là mình muốn nói lên lòng, mình yêu cái bình yên này, yêu những con người không phải vì danh dự mà mới kết thân, họ quý mình bằng tất cả sự tầm thường, của chính mình đây; yêu những con chữ của mình, yêu sự cô đơn và một mình, luôn thoải mái và tự do; mình yêu tất cả, mọi thứ của bản thân mình.

.          *
* *     ˚ .   .*

xin lỗi vì mình luôn dông dài và nhiều lời, nếu không thích, hãy xoá khỏi thư viện của cậu và đừng quay lại nữa nhé, nơi này vẫn sẽ còn nhiều những chữ dày đặc của bản thân mình lắm đấy !

cũng cảm ơn nếu cậu đã đọc hết tới đây, hẳn cậu là người kiên nhẫn vaix linf ra cơ đấy :D lại đây cho mình ôm.

có bất cứ những sai xót ở trên, mình trân thành xin lỗi; và xin lỗi cho cả quan điểm của các cậu có trái với của mình? dẫu gì, đây là chữ của mình, điều mình nghĩ, mong các cậu cũng hãy trân trọng, cảm ơn nhiều !

cũng đã tối muộn rồi, ngủ ngon, các cậu của mình.

nik, 23:36, 1747 từ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top