Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14 - Khởi Đầu của Kết Thúc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14 - Khởi Đầu của Kết Thúc

Severus tỉnh dậy ngay lập tức, mặc dù người quan sát khó mà nhận ra. Không hề có cú giật mình, hơi thở cũng không đổi khác so với nhịp thở sâu và đều của người ngủ say. Dấu hiệu duy nhất cho thấy trạng thái của ông đã thay đổi nằm ở một sự căng cơ tinh tế ở chân và vai ông; trạng thái căng thẳng báo hiệu sức mạnh được kiềm chế chặt chẽ, sẵn sàng bùng nổ ngay lập tức.

Tiếng leng keng nhẹ khẽ đánh thức ông lại phát ra lần nữa. Lần này, ông nhận ra âm thanh quen thuộc của tiếng sứ và bước chân trần lướt trên mặt sàn mà ông gắn liền với Rink. Ông đang ở trong phòng mình. Ông đang nằm trên giường mình. Ông an toàn. Nhận ra điều này, ông dần thả lỏng cơ thể vào hơi ấm của chăn.

Mắt hé mở, cau mày, ông nhận ra mình không còn mặc chiếc áo sơ mi vải lanh mềm và quần dài bằng len mà đã nằm xuống khi nào, mà là chiếc áo ngủ xám dài và bí mật. Chắc là ông đã chìm vào giấc ngủ sâu sau khi nằm xuống, và Rink đã thay quần áo cho ông. Lạ là ông không nhớ gì cả. Ông ngủ rất nhẹ, khi ông thực sự ngủ, và ngay cả phép thuật gia tinh cũng không đủ để phòng ông khỏi tỉnh giấc khi Rink quá nhiệt tình với phận sự.

Severus dịch người đủ để thấy chiếc đồng hồ treo trên tường. Kim chỉ giờ không thể hiện gì ngoại trừ thời gian. Theo Severus, đồng hồ nên chỉ giờ thôi, chứ không phải chỉ nơi chốn, hay liệu đã muộn hay những chuyện vô bổ khác; đó là một trong những lý do ông tự nhủ khi phá hoại chiếc đồng hồ của các giáo viên đặt trong phòng Albus. Đồng hồ của ông đang chỉ hơn sáu giờ sáng một chút. Sao lại thế được? Ông nằm xuống khoảng một giờ sáng sau khi tiễn Albus về, có nghĩa là ông đã ngủ thẳng giấc gần năm tiếng. Vết nhăn giữa lông mày hằn sâu hơn, ông cố nhớ lần cuối mình ngủ được lâu đến vậy, không ngắt quãng, mà không cần Thuốc Ngủ Mộng Mị.

Nhận ra chuyện gì đang xảy ra, vẻ cau mày thay đổi thành vẻ mặt cau có, nhẫn nhịn. Trà! Đồ khốn Albus! Ông già đã bỏ cái gì vào đồ uống để đánh gục ông? Hay là bùa phép nào đó mà ông đã quá lơ đãng để không nhận thấy? Từ lâu ông đã làm hòa với Albus, xem ông như một hỗn hợp của thầy, bạn tri kỷ và bạn bè, nhưng sự tọc mạch đầy bực bội này của ông đúng là muốn phát điên. Severus tin chắc việc tôn trọng vị phù thủy cao tuổi ấy mới ngăn ông khỏi bóp cổ vị phù thủy mạnh mẽ bậc nhất giới phép thuật bằng chính bộ râu của ông. Không phải thành cái đề tài ăn khách cho tờ Nhật Báo Tiên Tri sao?

Lắc đầu cùng tiếng lầm bầm giận dữ, ông ném phăng tấm chăn lụa nặng hơn mức cần thiết. Đứng dậy, ông đi về phòng tắm. Ông sẽ đối chất với Albus sau, khi có thời gian. Ông già kia sẽ không dễ dàng thoát tội bỏ thuốc ông, và ông cũng không hứng thú nghe bài thuyết giảng "vì lợi ích của cậu, con trai ta." Đáng tiếc, cuộc đối đầu đó sẽ phải hoãn lại; giờ ông cần chuẩn bị cho tiết Độc Dược N.E.W.T. năm sáu. Rồi còn những sắp xếp đặc biệt cần làm cho buổi phạt cấm túc của cô Granger tối nay sau bữa tối.

Đi trên chân trần vào phòng tắm, ông vẫy tay bất cẩn về phía vòi nước, hài lòng với âm thanh của dòng nước đang chảy. Khi hơi nước bắt đầu cuộn tròn trong khí lạnh của căn phòng, suy nghĩ của Severus quay về Albus và những mánh khóe của ông. Severus phì một hơi. Đúng là chỉ một đêm ngủ ngon lành và thay đổi được hoàn cảnh của ông. Tuy nhiên, ông phải thừa nhận, dù chỉ trong lòng, rằng hiển nhiên ông đã cần giấc ngủ đó, vì sáng nay ông cảm thấy khỏe khoắn và minh mẫn hơn rất nhiều so với mấy tuần qua. Và ông cũng không thấy uể oải như những buổi sáng sau đêm ông không chịu nổi cám dỗ của giấc ngủ mà nuông chiều bản thân với chợp mắt nhờ Thuốc Ngủ Mộng Mị.

Cởi chiếc áo ngủ bằng vải cotton xám, ông hơi run nhẹ khi không khí mát chạm vào da thịt. Tránh nhìn tấm gương treo phía trên bồn rửa mặt, Severus hướng suy nghĩ về thứ độc dược mà Albus đã lén cho vào đồ uống.

ssssssssss

Hermione bước vào lớp Độc Dược với nỗi kinh hoàng lạnh lẽo hòa cùng sự phấn khích run rẩy. Hai cảm xúc đối lập nhau đang quặn thắt trong bụng khiến cô không thể nuốt trôi miếng nào lúc ăn sáng, chỉ nuốt được chút nước bí ngô cho đỡ khát.

Lần này, tin đồn trong Hogwarts có lợi cho cô, bạn bè cứ nghĩ cô hồi hộp vì sắp gặp lại Giáo sư Snape sau khi biến mình thành trò hề trước mặt ông. Họ không thắc mắc cô ăn không ngon miệng hay lo lắng thấy rõ.

Neville thậm chí còn đến bên an ủi. Cô suýt chút nữa đã phun nước bí ngô khi cậu trai có Ông Kẹ là Giáo sư Snape nói rằng Giáo sư Snape không phải tệ đến vậy và cô nên bình tĩnh lại. Bình tĩnh. Chắc hẳn Giáo sư Granger-Snape đã để lại ấn tượng còn tệ hơn trong tưởng tượng của Neville. Và điều đó cũng chẳng giúp đỡ gì.

Nhưng chắc chắn cô không thể nói với bạn bè rằng bình tĩnh là điều bất khả thi, bởi đêm qua cô đã để gia tinh dùng phép thuật đưa cô vào phòng Giáo sư Snape, và căn phòng của ông mới đẹp làm sao, nơi cô đã thay ga giường tiêu chuẩn của Hogwarts bằng một bộ ga giường tự may đặc biệt. Bộ ga do cô làm. Bộ ga cô ếm bùa khiến cô choáng váng và... và...

Ôi trời ơi.

Ngồi xuống ghế, cô nuốt ực để đẩy lui cơn buồn nôn và cố làm bản thân bình tĩnh. Tập trung vào việc lấy dụng cụ Độc Dược ra bàn, cô sắp xếp gọn gàng mọi thứ cần thiết cho buổi học hôm nay. Nồi vạc. Có. Tôi rất bình tĩnh. Dụng cụ Độc Dược. Có. Mọi chuyện sẽ ổn. Bài tập về nhà. Có. Thậm chí còn rất bình tĩnh.

Hermione gục đầu xuống tay. Cô lừa ai thế?

Biết đâu ông ấy đã biết? Ông ấy có ngủ trên ga giường không? Biết đâu ông ấy đã nhìn thấy ký hiệu? Ông ấy có ngủ ngon không? Biết đâu ông ấy nhận ra có người đột nhập vào phòng? Tâm trạng và thái độ của ông sẽ được cải thiện nếu giấc ngủ tốt không? Biết đâu ông ấy đã tìm ra kẻ đó là cô?

Mình sắp nôn rồi.

Tim đập thình thịch, Hermione tự biến mình thành kẻ điên khùng, cắn móng tay cái đến bật máu trong khi suy nghĩ xoáy chặt thành vô vàn vòng phỏng đoán và hoang tưởng.

Chẳng ngạc nhiên khi cánh cửa sau của lớp học bị mở tung với một tiếng Rầm! báo hiệu sự xuất hiện của vị Giáo sư Độc Dược sầm sì, Hermione đồng thời nhảy phóc khỏi ghế và phát ra một tiếng hét chói tai, nghèn nghẹn.

Giáo sư Snape không dừng lại hay thèm nhìn cô, chỉ gắt gỏng, "Trừ mười điểm của Gryffindor, Cô Granger, vì quấy rầy lớp học."

Với những lời quen thuộc lâu năm đó, sự căng thẳng của Hermione biến mất chẳng khác gì... phép thuật. Tập trung vào phương trình độc dược Giáo sư đang viết trên bảng, Hermione chật vật để xóa nụ cười hoàn toàn không phù hợp khỏi gương mặt. Học sinh vừa bị trừ mười điểm không được phép cười toe toét. Nhưng ít ra cô có một câu trả lời rồi: không, cô chưa bị phát hiện.

Tuy nhiên, cô thấy lạ vì thái độ khó chịu quen thuộc của ông. Vậy bộ ga giường không có tác dụng? Nụ cười hơi vụt tắt. Cô sẽ phải nói chuyện với Rink để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.

Tạm gác lại sự tò mò, ít nhất là lúc này, cô tập trung vào bài học.

sssssssssssssss

Ngả người vào bàn, Giáo sư Snape quan sát lớp N.E.W.T. năm sáu hàng đầu lục tục ra về. Nhà Slytherin vẫn cười khúc khích, an tâm vì biết rằng vị giáo viên đáng sợ nhất trong lịch sử Hogwarts đang về phe họ. Họ cảm thấy an toàn vì biết rằng chừng nào còn được ngài ấy bảo vệ, họ sẽ chẳng bị phạt gì. Ravenclaw và Hufflepuff ra về theo nhóm, chọn cách an toàn hơn là đi đông người. Đáng ngạc nhiên, Longbottom lại chọn rời khỏi phòng một mình, đầu ngẩng cao, dù một tay siết chặt cặp sách còn tay kia thì dường như đang vỗ nhẹ nhàng vào thứ gì đó bên trong cặp. Tốt hơn hết là đừng để cậu nhóc kia mang theo con cóc nào, Severus nghĩ. Nếu bắt gặp Longbottom đem con cóc đó vào lớp lần nữa, ông sẽ biến nó thành ruồi và bắt nó làm mồi cho con cóc đó ăn.

Longbottom đi rồi, chỉ còn Potter và Weasley ở lại, khẽ bàn tán gì đó trong khi kiên nhẫn đợi cô Granger thu dọn sách vở.

Nhìn chung, đây là một tiết học khá thành công, chỉ bị phá hỏng một chút bởi cơn giận vẫn âm ỉ trong Severus vì mánh khóe hèn hạ của Albus khi bỏ thuốc ông. Ông vẫn không thể quyết định mình giận vì Albus cho ông uống thứ gì đó hay vì Severus không bắt quả tang được. Ông thừa nhận, dù hơi miễn cưỡng, rằng một giấc ngủ đủ đầy khiến nhiệm vụ địa ngục giảng dạy thêm chút nữa là chấp nhận được. Tám mươi phần trăm lớp đã nấu được độc dược tạm ổn, không ai chết, và ông chỉ cần vài câu và một cái hứ để khuấy động những Gryffindor nóng nảy kia. Ông không nghi ngờ gì tối nay sẽ có cuộc trò chuyện tế nhị với Minerva rồi. Cả một buổi sáng vui sướng chỉ có một vết đen.

Hermione Granger.

Snape đã có mấy năm kinh nghiệm chế nhạo học sinh Gryffindor. Ông là chuyên gia đọc các dấu hiệu phẫn nộ và bất lực của chúng – tay siết chặt, nghiến răng, mặt đỏ bừng và mắt long lanh nước. Hôm nay ông đặc biệt sáng tạo, một giấc ngủ ngon lành làm phép màu cho sự dí dỏm của ông, thế mà Granger, đại diện cho cả Nhà mình, chỉ dành cho ông những nụ cười nhỏ và những cái cau mày lo lắng. Thực ra, nếu phải nhận dạng cái nhìn đó, hẳn đó là ánh mắt mà Albus thường dành cho ông, pha trộn tình cảm, nuông chiều và quan tâm.

Trong tiết học hôm nay, ông đã nâng sự chua ngoa lên đỉnh cao nhằm kích thích cô bé phản ứng, nhưng gần như không thu được kết quả gì. Nụ cười nửa vời, pha chút lo lắng cô dành cho ông suốt màn mắng nhiếc cuối cùng đã khiến ông bối rối đến mức cuối cùng buộc phải để họ yên mà nấu cho xong bài tập. Một lần nữa, ông đối mặt với bí ẩn Hermione Granger... một bí ẩn mà ông quyết tâm giải quyết. Buổi phạt cấm túc tối nay sẽ vô cùng thú vị đây.

ssssssssssssssss

Hermione tập hợp sách vở gọn gàng trước mặt, để mặc cho tiếng chuyện trò của hai người bạn bên tai, nửa vời nghe Harry và Ron bàn về khả năng Hufflepuff vượt mặt Gryffindor trên bảng xếp hạng Nhà. Slytherin năm nay ngậm ngùi xếp ở vị trí thứ ba. Tuy nhiên, Hufflepuff chỉ thua Gryffindor vài điểm. Vài ngày cuối này vẫn có thể xảy ra bất cứ điều gì. Những suy nghĩ về Hufflepuff, Slytherin và điểm Nhà tan biến như bọt khi Giáo sư Snape xuất hiện trước mặt cô. "Cô Granger, ở lại. Weasley, Potter, đi."

Ánh nhìn của Giáo sư Snape không hề rời khỏi mặt cô khi ông phái hai cậu bé đi với sự thờ ơ tùy tiện, như thể họ không đáng tốn dù chỉ một lời châm chọc quen thuộc.

Từ những tiếng hít vào kinh ngạc bên cạnh, cô biết thái độ của Giáo sư mang lại hiệu quả mong muốn. Hermione cũng không nghi ngờ Giáo sư Snape biết rõ Ron và Harry sẽ phản ứng ntn, rõ như chính cô vậy. Biết rằng cô sẽ bị trừ điểm nếu không làm gì, Hermione xoay phắt lại trên ghế, dành tặng hai cậu một ánh mắt nghiêm khắc. Thấy vẻ mặt bướng bỉnh của Harry và sắc đỏ tràn ngập cổ và tai Ron, Hermione biết mình kịp can thiệp.

Cô lắc mạnh đầu với hai người bạn trung thành và cả hai cậu bé xìu xuống, dù Harry vẫn nhìn chằm chằm vào Giáo sư Snape qua vai cô. "Đi đi các cậu, lát mình theo sau. Mình cần thảo luận về buổi phạt cấm túc với Giáo sư Snape."

Từ những cái lườm nguýt về phía vị giáo sư khi họ bước đi, rõ ràng cả hai cậu bé đều cho rằng hình phạt này bất công. Hermione thì lại nghĩ một buổi phạt cấm túc là chuyện nhẹ. Harry và Ron không nghe thấy những lời cô nói, không chỉ một, mà tới hai lần về bộ lông mi của thầy. Không phải cô định kể lại cho họ. Đó là bí mật cô hoàn toàn định mang xuống mồ.

Khi Harry và Ron miễn cưỡng rời khỏi phòng, Hermione tập trung lại vào vị giáo sư, người đã quan sát màn "kịch" giữa ba người họ với một bên lông mày nhướng lên đầy thích thú.

Tốt hơn hết, cô quyết định, là xin lỗi ngay trước khi thảo luận về buổi phạt cấm túc sắp tới. Tuy nhiên, Hermione nhận ra rằng khi đối mặt với vị giáo sư, những lời xin lỗi đã được chuẩn bị kỹ càng đã tan biến mất tăm. "Thưa thầy, em --"

Cô bắt đầu từ đâu đây? Có quá nhiều thứ cần xin lỗi. Cô mở lời lần nữa. "Thưa thầy, em muốn xin lỗi về chuyện thứ Ba. Lúc đó em mất hết lý trí. Em không nhớ chính xác mọi thứ xảy ra trong ngày; có vài việc hơi lờ mờ và nhạt nhòa, nhưng phần em nhớ rõ về hành vi của mình thì không thể bào chữa."

Giáo sư Snape không nói gì, và khi sự im lặng kéo dài, Hermione phải cố hết sức để không cọ quậy dưới ánh nhìn của ông. Cuối cùng khi ông lên tiếng, cô suýt thở phào.

"Trò không nhận thức được sự nguy hiểm mình đã đặt bản thân vào sao?"

Cô hơi thụp xuống trên ghế. "Không ạ, thưa thầy."

Khi Giáo sư Snape hơi nghiêng đầu sang một bên, Hermione có cảm giác cô đang bị nghiên cứu và đánh giá. Đón nhận sự chú ý của đôi mắt sâu thẳm đó quả là một cảm giác khác thường. "Giờ thì nhận thức được rồi?" thầy cuối cùng cất tiếng hỏi, dường như đã hài lòng với sự xem xét của mình.

"Ron và Ginny đã giải thích," cô đáp, khẽ nhăn mặt khi thốt ra từ đó. Khi Giáo sư Snape không nói gì, cô xem đó như sự cho phép để tiếp tục. "Em không hề nghĩ rằng việc dùng phép thuật có thể gây hại. Em đã sử dụng phép thuật nâng cao trước đây mà chẳng có hệ quả nào." Vừa dứt lời, cô khẽ co người lại. Có lẽ không nên nói điều đó.

"Đúng là thông minh quá mức ha?" thầy nhận xét, với lượng châm chọc vừa đủ khiến Hermione nhăn mặt. Cô chưa từng gặp ai có thể xiên thủng tự trọng của người khác một cách chính xác đến vậy. Còn chưa cảm nhận được vết đâm đã thấy mình rướm máu.

Rồi đột ngột, thái độ của thầy thay đổi hẳn. Dù không bớt đáng sợ khi đứng trước mặt cô, cái dáng vẻ khó chịu như sắt thép vẫn tỏa ra, từ hàng lông mày cau có, cho đến cánh tay khoanh lại và thế đứng bất động. Thầy vẫn trông rắn rỏi, cứng nhắc và nguy hiểm. Thế nhưng, trong mắt cô, thầy đã khác. Cô so sánh điều này giống như một căn phòng trước đó được bảo vệ nay đã hạ tầng phòng ngự xuống. Căn phòng vẫn thế, nhưng bỗng nhiên có thể bước vào.

Mà thôi, có lẽ cô quan sát người đàn ông này quá lâu rồi, tìm kiếm những sắc thái nhỏ trong tính cách của thầy và thấy được cái mình muốn thấy, trông gà hoá cuốc thôi. Có khi cô cũng điên như Ron vẫn nhận xét.

"Trò muốn gì ở ta, cô Granger?"

Hermione không chắc rằng mình ngạc nhiên về câu hỏi của thầy hay cách thầy đặt câu hỏi. Câu hỏi của thầy khá lịch sự; cách hỏi tò mò và mang theo một chút mệt mỏi.

Mà thôi, cô nghĩ, có thể, chỉ có thể, cô đúng khi tự mình nhìn thấy những điều ẩn sâu ở người đàn ông khó hiểu này.

"Em..." Cô vấp váp, không chắc thầy trông đợi cô sẽ nói gì. Cô chưa bao giờ thực sự suy nghĩ về việc mình muốn gì từ thầy. Đợt này cô chỉ tập trung vào những gì mình có thể dành cho thầy. Tất nhiên, thầy không biết điều đó rồi. Từ quan điểm của thầy, cô cho rằng thầy sẽ nghĩ cô muốn lợi dụng điều gì từ ông.

"Muốn, cô Granger," thầy tiếp tục khi cô lưỡng lự. "Đó là một khái niệm đơn giản. Trong gần hết năm nay, trò luôn tìm cách tiếp cận ta. Ta không ngu ngốc cũng chẳng mù quáng. Trò cố ý xuất hiện trên con đường của ta. Trò thay đổi cách cư xử trong lớp ta. Trò còn đi xa tới mức hướng dẫn cho Longbottom, bên ngoài tiết học, để nó đạt được điểm thi cuối năm chấp nhận được. Trò. Muốn. Gì?"

Ngay trong giây phút đó, Hermione tiến thêm một bước nữa tới tuổi trưởng thành. "Thưa thầy, em xin phép suy nghĩ về câu hỏi của thầy?"

Thầy Snape thực sự gật đầu. "Tốt lắm, trò có thời gian suy nghĩ. Chúng ta sẽ xem trò có tận dụng tốt khoảng thời gian đó hay không."

Rồi sự chuyển đổi quan điểm dường như đảo ngược trở lại, một lần nữa Hermione nhìn vào ông thầy Giáo sư Snape chứ không còn là Severus Snape nữa. Không biết vì sao mình lại nhận ra, nhưng đó là sự thật.

"Ta ban đầu sắp xếp buổi phạt cấm túc sau bữa tối, ngay hôm nay. Giờ thì thay đổi rồi. Trò sẽ gặp ta tại cửa trước ngay sau tiết học cuối cùng hôm nay. Trò mặc nguyên đồng phục và mang theo áo choàng du lịch."

Trò tò mò bị kích thích. Thỉnh thoảng Giáo sư Snape bắt các học sinh ra ngoài khuôn viên hoặc tới bìa Rừng Cấm để thu thập nguyên liệu nhưng những hình phạt này thường được thực hiện dưới sự giám sát của Hagrid. Cô chưa từng nghe thấy buổi phạt cấm túc nào ở "ngoài trời" do Giáo sư Snape phụ trách.

"Bản chất của buổi phạt cấm túc như thế nào ạ thưa thầy?"

Ông cau mày nhìn cô bé. "Trò sẽ sớm biết thôi. Giờ thì trò vừa đề cập đến việc đã pha chế các độc dược nâng cao mà không gây hậu quả xấu nào."

"Vâng, thưa thầy."

Dù các "trực quan" mà Hermione đã đặt tên cho Snape vẫn còn hoạt động, khi nghe giọng điệu kính cẩn của cô, ông lại phần nào dịu xuống. Ít ra là vậy, ông dùng tông giọng bình thường hơn, bớt phần cay nghiệt và chỉ ở mức độ khó chịu vừa phải. "Sự khác biệt giữa những lần trước và sự cố tuần này rất sâu sắc. Cụ thể là trong lần pha chế Đa Dịch Dạng - đúng, cô Granger, ta hoàn toàn biết hết kinh nghiệm của trò với thứ thuốc đấy - trò được nấu trong một thời gian dài. Ngoài ra, đó là độc dược phức tạp về thời gian và công thức nhưng bản thân nó không phức tạp. Nó không yêu cầu lượng phép thuật lớn để tạo thành. Ta cũng tin là khi học năm năm trò đã thi triển Protego?"

Tự hỏi làm sao thầy biết chuyện đó, Hermione gật đầu và nói thành lời, "Vâng, thưa thầy."

"Lại một lần nữa, cô Granger, một câu thần chú đơn lẻ. Để chịu đựng cơn cạn kiệt phép thuật như vậy, trò phải thi triển liên tục trong nhiều ngày và duy trì nó trong một khoảng thời gian rất dài." Ông dừng lại, rồi thêm, "Ta đoán cái bùa đưa trò đến tình trạng ta tìm thấy là loại bùa bảo vệ nào đó. "

Hermione giật mình, mắt mở to nhìn vào gương mặt thầy mình. "Làm sao thầy biết ạ?"

Giáo sư Snape, tới giờ vẫn đứng trước bàn cô bé, quay người đi về bàn làm việc của mình. Ông dựa lên bàn, khá giống tư thế của cô khi ở chế độ Giáo sư Granger-Snape. "Ta biết, cô Granger, bởi Vì những Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ và bùa bảo vệ mạnh mẽ luôn rút cạn lượng lớn phép thuật trong một người." Ông dừng lại lần nữa, nhìn cô đầy ẩn ý. "Và vì cùng một nguyên nhân," cuối cùng ông nói.

Ông dừng lại lần nữa và nhìn cô chăm chú. "Nguyên nhân đó có thể là gì, cô Granger?"

Cô cảm thấy vui mừng, cả vì kiến thức mới ông đang trao lẫn việc ông đề nghị cô trả lời. Ôi trời ơi, thầy đang hỏi cô. Thầy đang hỏi. Cô. Hermione Granger. Giáo sư Severus 'Tôi Ghét Đồ Gryffindor' Snape đang yêu cầu cô trả lời. Việc này... nó... nó hơn cả Giáng Sinh. Hơn cả sô-cô-la.

Hermione thẳng người trên ghế, và như đã trở thành thói quen của mình, cô bặm ngón tay xuống dưới đùi để nhắc nhở bản thân giữ tay khỏi đưa lên. Nhưng ngay cả khi tay không giơ cao, năng lượng ào tới trong người cô cũng không thể nhầm lẫn. Việc tạo ra bộ ga giường thần kỳ đã dạy cô câu trả lời này. "Phải thực lòng tin vào nó," cô trả lời. "Không chỉ nói ra là mình tin, hoặc mình muốn tin, mà là thực sự tin."

Cô ngừng lại, nhắm mắt lại để nhớ rõ hơn phần phép thuật mình đã đưa vào khi tạo ra bộ ga giường và ký hiệu. Cô nhớ những suy nghĩ và ước mong làm cho cuộc sống của Giáo sư Snape trở nên dễ dàng hơn; để bảo vệ và canh giữ thầy khỏi mọi khó khăn cuộc đời quẳng vào ông. Mở mắt ra, cô tặng vị giáo sư của mình một nụ cười nhỏ. "Nỗ lực nửa vời sẽ chẳng đạt được kết quả gì đâu ạ. Mình phải sẵn sàng bỏ ra mọi thứ, phải đầu tư bản thân vào bùa chú."

"Tàm tạm." Phản ứng của ông khá trung lập, nhưng Hermione có cảm giác ông hài lòng với câu trả lời của mình.

"Không ai dạy những dạng bùa phép này cho học sinh cho tới cuối năm Bảy bởi nhiều nguyên nhân, cô Granger. Trò cũng là một trong những người lớn tuổi nhất lớp, một điều may mắn cho trò trong vụ việc này. Trò may mắn đó, cô Granger. Mà dù các Gryffindor dường như tin rằng vận may luôn đứng về phía họ, Nàng là một vị cứu tinh khá thất thường và không đáng tin, không nên phụ thuộc nhiều."

"Nhưng vượt ngoài nguy hiểm việc làm mình quá tải, làm sao chuyện đó lại nguy hiểm ạ?"

"Tsk, tsk, cô Granger, thật đáng thất vọng. Trò không chịu suy nghĩ. Một lần nữa, ta có thể nhắc. Ta từng nói với trò có hai dạng bùa phép phổ biến yêu cầu đầu tư nghiêm túc từ người thi triển."

Rồi cô hiểu ra. "Ôi. Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ. Ta phải sẵn sàng đặt cả trái tim và linh hồn..." Cô bỏ lửng, suy nghĩ chưa hoàn tất khi tâm trí cô phóng nhanh tới hệ quả của điều Giáo sư Snape vừa tiết lộ. Khi tạo ra bộ ga giường, Hermione đã đầu tư bản thân vào việc đó. Cô nhớ lại hơi ấm của thứ ma thuật cổ xưa nâng đỡ, duy trì, và cuối cùng là xâm nhập cơ thể cô. Cô không tưởng tượng nổi mình sẽ gây tổn hại gì tới chính mình, tới bản chất cơ bản làm nên con người Hermione của cô, tới chính linh hồn cô, nếu thứ phép thuật và sức mạnh cô mời vào bản thân là cái ác, thứ được tạo ra để gây đau đớn hay giết chóc.

Hermione run rẩy trước ý nghĩ đó. Ai đó vướng phải loại phép thuật này sẽ vĩnh viễn mang theo những vết sẹo. Một lần nữa tập trung vào người thầy đang quan sát cô một cách thận trọng, cô biết thêm một điều khác mà cô cùng Ron và Harry chỉ suy đoán. Giáo sư Snape đã thi triển chúng. Cô không biết bao nhiêu lần hay thường xuyên thế nào hay trong bối cảnh nào, nhưng dường như cô thấy được những vết thương đó. Ngay lúc này, thay vì sợ hãi hay kinh tởm, cô lại cảm động trước nghị lực của ông. Ông từng bước đi vào nơi tăm tối nhất. Nhưng để có sức mạnh bước quay lại... cô không có từ để diễn tả điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top