Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14 - Khởi Đầu của Kết Thúc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14 - Khởi Đầu của Kết Thúc

Severus đợi chờ, quan sát khi cô bé xử lý những thông tin ông vừa truyền đạt. Ông để ý khuôn mặt cô biểu cảm, suy nghĩ và cảm xúc bày ra cho ai muốn thấy. Niềm sung sướng của cô Granger vì ông nói chuyện với cô hiện rõ trong ngôn ngữ cơ thể và đôi mắt rực sáng của cô, dù giờ này chính ông cũng không thể hiểu nổi vì sao sự chú ý của ông lại quan trọng với cô tới vậy. Ông tiếp tục nhìn cô chăm chú khi mí mắt cô khép lại. Ông biết cô đang nhớ tới trải nghiệm với bùa phép của mình. Khi sự kinh hoàng, ngạc nhiên và vui thích thể hiện trên gương mặt cô, ông phải tự hỏi chính xác cô muốn dùng bùa gì. Ông cũng không định hỏi. Đoán thử thì có lẽ là loại bùa bảo vệ cao cấp nào đó cho Potter. Hỏi cô thông tin đó có thể khiến cô nản lòng. Ông cau mày trước suy nghĩ đó. Ông ghét phải cẩn thận bước đi trên lằn ranh giữa việc chuẩn bị cho Harry Potter cuộc đối đầu với Chúa tể Hắc ám và việc bảo vệ cậu nhóc và bạn bè khỏi những nỗ lực chuẩn bị của chính bọn họ.

Rồi cô bé kết nối những điều đó lại và nghĩ tới các Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ. Mắt mở to, cô nhìn ông chằm chằm. Có sợ hãi kinh hoàng trong đó, như ông đã nghĩ, khi nhận thức về con người ông và năng lực của ông cuối cùng cũng ngấm vào tâm trí cô. Điều ông không ngờ tới là ánh mắt ngưỡng mộ lộ rõ trên mặt cô vài giây sau đó.

Thực ra, phải thừa nhận rằng biểu cảm đó khiến ông rất khó chịu. Kéo chiếc giáo bào chặt hơn quanh người, ông đứng lên, tới chiều cao tối đa của mình. "Suy nghĩ đi, cô Granger, và nhớ tập trung tại cửa trước ngay sau giờ học cuối cùng của ngày. Trò được giải tán." Xoay người trên gót chân, ông rút về phòng làm việc, sập cửa sau lưng.

sssssssssssssss

Đã khuya, Severus đợi chờ, cố kìm nén sự sốt ruột. Ngước lên nhìn chiếc đồng hồ lớn treo ở sảnh vào, ông nhận thấy cô bé còn gần mười lăm phút trước giờ gặp mặt đã ấn định. Severus đến sớm và chỉ có một người phải chịu trách nhiệm cho sự thiếu kiên nhẫn của ông – chính bản thân ông. Ờ thì, ông cho là mình có thể trách Hiệu trưởng, vì ông đoán rằng cuộc họp với Albus cũng sẽ kéo dài hơn. Lão già xảo quyệt, luôn chối bay chối biến việc bỏ thuốc mê vào trà đêm qua rồi ngay lập tức đẩy Severus tới buổi phạt cấm túc của cô Granger để Severus không thể tra hỏi ông thêm. Và đúng là Albus chối rồi. Thực ra, màn trình diễn đó khá xuất sắc, còn tốt hơn cả vở kịch vô tội vạ lần cuối mà ông tặng Severus khi cái tên của vị Bậc thầy Độc Dược bằng cách nào đó xuất hiện trong danh sách giám sát chuyến đi Hogsmeade. Lần này, Albus thực sự đáng tin. Không có nghĩa là Severus hoàn toàn tin ông.

Nghe tiếng gõ nhẹ của giày trên đá từ tầng trên, Severus tự động lùi sâu hơn vào hốc tường tối, nơi ông đang đứng. Từ vị trí của mình, ông có thể thấy Granger đang đứng trên chiếu nghỉ tầng hai, cầu thang dẫn xuống vừa di chuyển đi. Một cái nhếch mép nhẹ nhấc lên bên khóe miệng ông. Cô bé sẽ không thể xuống cầu thang trước giờ gặp, tức là cô sẽ bị trừ điểm vì đến muộn. Niềm vui thú này hơi tầm thường, ông biết, nhưng xáo trộn bảng điểm nhà là một trong số ít hạnh phúc cuộc đời ông. Mọi người ai cũng nghĩ ông chỉ nhằm vào mấy đứa Gryffindor. Sự thật là, ông chỉ trừ điểm chúng nó rõ ràng và phô trương hơn để giữ thể diện thôi. Ông cũng trừ số điểm tương đương từ nhà Ravenclaw và Hufflepuff, chỉ là lén lút hơn.

Rồi ông thấy một chuyện rất kỳ lạ, điều ông chưa từng chứng kiến xảy ra với học sinh. Cầu thang mới xoay đi kèm tiếng nghiến của đá vừa xoay lại, trở về đúng vị trí dưới chân cô Granger.

Ông nghe được lời cảm ơn của cô tới cả cầu thang lẫn lâu đài, dù tiếng không rõ ràng ở khoảng cách này. Tiếng cười thích thú của cô, tuy vậy, lại ngân vang vui vẻ xuyên qua không gian trống của sảnh. Có vẻ cô Granger đã hiểu rằng lâu đài tồn tại ở trạng thái nửa-có-ý-thức. Cô bé không chỉ nhận biết mà còn tương tác với tòa nhà. Cái nhếch mép của ông trở thành một nụ cười nhỏ chân thành. Cô bé đã khám phá ra một bí mật của lâu đài. Ý kiến về cô bé trong ông lại tăng thêm một chút. Có vẻ như ông đoán đúng về tiềm năng của cô, ngay cả khi cô nàng thiếu an toàn tới mức đáng than thở.

Sự hài lòng này không thể hiện khi ông bước ra khỏi nơi ẩn náu.

"Chào buổi chiều, Giáo sư Snape," cô chào mừng với nụ cười toe, nụ cười cởi mở và chân thật mà cô vẫn dành cho ông từ đầu năm tới giờ. Một nụ cười luôn khiến ông nghĩ rằng cô đang âm mưu gì đó. Thời gian đã chứng minh cô không làm vậy, nhưng cho tới giờ, phản ứng mặc định của ông vẫn là nghi ngờ. Nghi ngờ dễ chịu hơn và an toàn hơn một cách vô hạn về lâu dài.

Ông nhìn thấy chiếc áo choàng du lịch được gấp gọn gàng trên một cánh tay của cô, như đã chỉ dẫn. Ông cũng thấy được sự hiếu kỳ rực cháy trong đôi mắt cô. Học sinh khác bước tới ông với oán hận đè nặng trong từng bước chân. Cô nhóc này lại đến buổi phạt cấm túc gần như nhảy chân sáo vì quá kiềm nén những câu hỏi cho ông. Câu hỏi mà ông chưa sẵn sàng thỏa mãn cho cô, mặc dù ông muốn công nhận, dù chỉ trong đầu, nỗ lực kìm nén sự nhiệt tình của cô. Việc cô học được cách kiềm chế trong năm qua nâng tầm cô thêm một chút trong suy nghĩ của ông.

"Mặc áo choàng vào và theo ta." Không đợi kiểm tra xem cô có tuân lệnh không, Severus xoay người trên gót chân và hướng tới cánh cửa lớn đánh dấu lối vào Hogwarts. Giữ tốc độ nhanh, nhưng vẫn vừa sức Granger (ông nghe rõ tiếng cô chạy đằng sau), ông tiến tới cánh cổng bảo vệ khuôn viên Hogwarts.

Bước ra khỏi cổng, ông quay lại, quan sát cô Granger bắt kịp, hơi thở gấp gáp đôi chút, dù ông không chắc đó là vì chạy nhanh hay vì sự vui mừng hiển nhiên với hành trình sắp tới.

"Lại đây, cô Granger, và nắm tay ta."

Cảm giác thỏa mãn lẫn chút không thoải mái như ông từng thấy trong lớp sớm nay ùa về khi cô nắm lấy tay ông không do dự cũng không sợ hãi, dù mắt cô mở to ngạc nhiên. Ông kéo cô lại gần, để cô đứng trước mặt và tựa lưng vào ông. Tay ông, vẫn siết chặt tay cô, neo cô sát người ông. "Chúng ta sẽ Độn thổ kép. Chuyển đi kiểu này khó chịu hơn khi đi một mình và nhiều người thấy buồn nôn." Ông để lộ vẻ khinh thị mà cô không thấy được trong giọng nói khi thêm vào, "Khi tới nơi, cố gắng đừng nôn lên giày ta."

Khi Severus cảm thấy cô cứng người lại vì phẫn nộ, ông Độn thổ họ đi.

ssssssss

Hermione nghĩ trải nghiệm Độn thổ với Giáo sư Snape sẽ giống như lần cô cùng Rink. Cô còn chẳng nhận ra khi Rink đưa hai người họ từ giường sang phòng Giáo sư Snape và quay về. Cô nhanh chóng nhận ra mình đã lầm to. Tầm nhìn cô tối đen khi một sức ép khổng lồ bao quanh người, đẩy vào xương sườn, khóa chặt hơi thở trong phổi cho tới khi nhu cầu hít thở trở thành tiếng rít gào trong đầu cô. Cứ như thể cô đang bị nặn ra khỏi một ống kem đánh răng của bố mẹ vậy. Ngay khi cô nghĩ mình chịu đựng thêm không nổi, nó kết thúc. Cô cố gắng hít thật sâu luồng không khí hôi hám khi cơn buồn nôn trào lên từng đợt. Cô lảo đảo sà vào vòng tay đang giữ chặt bụng cô, vô cùng biết ơn sức mạnh không lay chuyển của nó. Xét cho cùng, cô không nôn thật, nhưng suýt chút nữa thì không. Cảm ơn Chúa, Giáo sư Snape đã đổi thời gian khởi hành tới trước bữa tối; cô không nghĩ mình có thể Độn thổ khi bụng đầy. Vô cùng xấu hổ vì phản ứng của bản thân trong chuyến Độn thổ đầu tiên, cô cố kiểm soát lại mình. Tuy nhiên, cô đủ tỉnh táo để nhận thấy Giáo sư Snape không buông cô ra cho tới khi cô nuốt ngược mật đắng và đứng vững trên đôi chân mình lần nữa.

Ngay khi thấy cô đã ổn định, ông buông tay và lùi lại. Không còn lo giữ chặt bữa trưa, Hermione có thời gian quan sát xung quanh. Cô ngạc nhiên khi thấy mình đang đối diện với mặt tiền bằng đá cẩm thạch bẩn thỉu của Bệnh viện Thánh Mungo. Cô quay sang nhìn vị thầy giáo với vẻ mặt bối rối. "Bệnh viện Thánh Mungo ạ, thưa thầy?"

"Hệ quả trực tiếp, cô Granger." Vươn vai thẳng người, ông đi về phía cửa. Như thể chợt nhớ ra gì đó, ông nói qua vai, "Giờ thì, theo kịp. Trò đủng đỉnh lâu lắm rồi."

Đủng đỉnh! Cô có đủng đỉnh gì đâu. Giận sôi người, cô mím chặt môi và hùng hổ lao về phía bậc thang, vượt qua Snape trong cơn cuồng nộ. Leo lên được nửa cầu thang, cô mới nhận ra mình vừa bị chơi một cú ngoạn mục. Cô biết ông dùng lời nói vừa để che giấu hành động vừa để khiến đối phương mất thăng bằng. Ông rất tốt với cô lúc vừa Độn thổ xong, rồi cố ý làm cô giận. Và cô mắc mưu.

Đồ khốn! Đáng bị đày xuống địa ngục rồi quay lại đó thêm lần nữa. Đỏ mặt vì dòng suy nghĩ của bản thân, Hermione hướng phần mới nổi lên của cô dường như rất có khiếu chửi rủa sang hướng khác. Trước khi tốt nghiệp, cô sẽ có cái miệng như dân chài, và tất cả sẽ là lỗi của ông.

Nén giận, Hermione chậm lại khi tới gần đầu cầu thang. Nắm một tay cầm bằng đồng trên cửa, cô bắt đầu kéo cánh cửa ra, định giữ cửa cho vị thầy mình và cúi đầu chào ông bước vào với tất cả phép tắc quý tộc mà cô thể hiện được. Quay lại một chút, cô cố định một nụ cười dễ chịu trên mặt, hơi cúi người chào thầy. "Mời thầy trước ạ." Đồ rắn Slytherin gian manh. Ông sẽ không lừa được tui nữa đâu.

Phép tắc rơi vào hố sâu khi Giáo sư Snape phớt lờ cánh cửa lớn, phớt lờ cả cô, và tới gần đầu cầu thang, rẽ phải bước ra sau cây cột rộng đỡ mái của sảnh. "Để đó đi, cô Granger, lối này."

Lại thêm lần ngốc ngếch, Hermione dập tắt một tiếng thở dài và theo Snape. Cô vừa bước ra sau chiếc cột thì một cánh cửa bập bùng xuất hiện.

Cô thật sự bối rối và cảm thấy mình thậm chí còn ngu ngốc hơn nữa, khi Giáo sư Snape, với một nụ cười rộng, bắt chước nỗ lực bị gián đoạn lúc trước của cô và cúi chào mời cô vào cửa với thần thái ung dung và cung cách tao nhã của một quý ông thời kỳ Regency.

Mặt nóng bừng bừng, Hermione bước qua cánh cửa, đi thêm hai bước rồi đứng lại. Cô đang ở một sảnh mở gợi nhắc Hermione nhớ tới khu vực tiếp đón trong phòng khám nha khoa của bố mẹ cô. Thậm chí còn có một phù thủy ngồi sau một cái bàn lớn chắn lối dẫn tới hành lang phía sau. Cái này chẳng giống tí nào so với lần đầu cô tới Bệnh viện Thánh Mungo lúc Nagini cắn ông Weasley. Nghe cánh cửa đóng lại phía sau lưng, Hermione đợi thầy mình, không rõ mình nên đi đâu. Cô ngạc nhiên khi Giáo sư Snape bước qua cô tiến tới chỗ phù thủy - bà chỉ vẫy tay cho họ đi qua mà chẳng thèm liếc nhìn.

Giáo sư Snape dẫn cô vào một hành lang dài với các cánh cửa được đặt ở khoảng cách không đều nhau. Cô nghe thấy tiếng hoạt động rầm rì vọng ra từ phía sau mỗi cánh cửa khi họ đi qua, nhưng người dẫn đường im lặng của cô không dừng lại, cũng không thèm giải thích điều gì đang xảy ra sau những cánh cửa này. Hermione có cảm giác rõ ràng rằng ông biết chính xác cái gì đang diễn ra sau mỗi cánh cửa đó.

Thỉnh thoảng họ đi qua người khác trên hành lang. Mỗi lần như vậy, Giáo sư Snape lại gật đầu chào. Trước sự ngạc nhiên ngày một lớn của Hermione, họ đáp lại cái gật đầu của Giáo sư Snape bằng lời chào cung kính. Cô không mất lâu để nhận ra Giáo sư Snape bước đi trên những hành lang này với sự chắc chắn không khác gì khi đặt chân vào Hogwarts. Tò mò gặm nhấm cô, nhưng cô biết không nên hỏi những câu mà mình đang rất muốn nói. Cô sẽ biết nhiệm vụ của họ là gì khi nào, và chỉ khi nào, Giáo sư Snape quyết định.

Cô mạo hiểm nở một nụ cười thật nhỏ với bóng lưng đen tuyền dẫn bước trong bệnh viện, tự tin rằng trái ngược với lời đồn của bọn năm nhất, Bậc thầy Độc Dược thật ra chẳng có mắt ở sau lưng. Cô sẽ cho ông thấy cô đã học được bài học nhẫn nại... hoặc, ít nhất, là bắt chước được nhẫn nại tương đối tốt.

Họ vẫn tiến sâu hơn vào tòa nhà, leo lên nhiều tầng cầu thang, và một lần đi thứ mà cô khá chắc đó là cái thang máy phiên bản phù thủy. Cuối cùng, họ cũng chậm lại ở chân một cầu thang rộng xuất hiện cuối một hành lang. Trên nóc cầu thang ngắn này, một phù thủy mập mạp với mái tóc xám ngắn xoăn tít và nụ cười tươi rói đang đứng và rạng rỡ nhìn xuống họ.

"Severus, chào mừng trở lại." Nụ cười người phụ nữ nở to thêm. "Và đúng giờ nữa chứ."

Hermione giật mình khi thấy giáo sư của mình phác thảo một cái cúi đầu thanh nhã với người phụ nữ. "Như thường lệ," ông đáp lại, với giọng điệu như thể đang tung hứng cho một trò đùa lâu năm giữa bạn bè.

Hermione nhìn chằm chằm, không biết mình sốc nhiều hơn về vị phù thủy dáng bà cụ thân thiện đang tếu táo với giáo sư, hay chính giáo sư của cô đang tếu táo đáp trả lại. Đúng kiểu chuyện làm người ta nghi ngờ mọi sự thật đã tồn tại trên đời.

Thế giới của cô nhanh chóng được chỉnh lại khi giáo sư vui tính chuyển mình về với hình tượng giáo viên thuốc độc khó ở. "Phép tắc kìa, con bé," ông hừ giọng. "Và đừng có há hốc như cá mắc cạn." Câu quở trách hiệu quả và Hermione ngậm chặt miệng.

Đi xuống cầu thang, người phụ nữ dừng lại trước mặt họ, chìa tay về phía Hermione. "Chào mừng đến với Thánh Mungo, cô Granger."

Khi nghe vị Y Sư hô tên mình, Hermione liếc nhanh qua thầy mình. Vị Y Sư chắc chắn nhìn ra cái liếc mắt đó. "Đừng lo lắng, cháu querida. Severus đã kể về trải nghiệm cạn kiệt phép thuật của cháu rồi. Giờ thì, ta cần kiểm tra nhanh một chút."

Giáo sư Snape hít mũi khinh bỉ sau lưng cô. "Không phải là không tin tưởng ta hay Madam Pomfrey với chẩn đoán và điều trị."

Vị Y Sư vẫn nói tiếp như thể Giáo sư Snape không hề xen vào. "Sau khi khám xong, chúng ta sẽ bắt đầu công việc trong Khu."

Lại thêm lần nữa, Hermione nhìn lén qua vai giáo sư của mình.

Ông tặng cô một cái cúi đầu vương giả chẳng khác nào đang gào lên, 'ngươi là dân đen nhưng ta deign trả lời ngươi.' "Công việc, cô Granger. Rốt cuộc thì đây là buổi phạt cấm túc của trò. Y Sư Alveres quản lý Khu Tổn Thương Bùa Chú. Ta nghĩ trò sẽ rút ra bài học nếu chính mắt nhìn thấy nơi trò suýt tống bản thân tới."

sssssssssssssssss

Chân trái lên, chân trái xuống. Chân phải lên, chân phải xuống. Gần đến nơi rồi. Gần nhà rồi. Cô chưa bao giờ nghĩ con đường từ cánh cổng đánh dấu ranh giới khuôn viên Hogwarts tới cửa trước lại dài đến vậy. Chân trái lên, chân trái xuống. Chân phải lên, chân phải xuống. Người sáng lập Hogwarts nghĩ gì khi làm nó xa đến mức này chứ? Chân trái lên, chân trái xuống. Chân phải... "Dừng một chút, cô Granger."

Việc Hermione muốn làm ít nhất lúc này là dừng lại, không phải bây giờ khi ánh đèn lâu đài đã ở gần như vậy. Cô chỉ muốn chết quách cho xong và mọi ý định trở thành Y Sư đã tan thành mây khói. Cô đói. Dù các gia tinh ở Thánh Mungo có làm gì, thì việc giữ cho cái nhà ăn có được thức ăn ngon lành không nằm trong nhiệm vụ của họ. Cô kiệt sức về mặt tinh thần. Nếu Bệnh viện Thánh Mungo là bài học về hậu quả, thì đây chắc chắn là buổi phạt cấm túc hữu ích nhất mà cô từng trải qua. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô khi nhớ lại vài thứ cô đã chứng kiến. Tồi tệ hơn, bộ đồng phục của cô dính đầy thứ mà Hermione gần như chắc mẩm rằng lũ gia tinh sẽ chẳng bao giờ tẩy sạch được và có thứ gì đó gớm ghiếc đang quấn quýt trong giày trái của cô.

Thậm chí còn đáng ghét hơn, là một học sinh chưa đủ tuổi, cô không được phép thi triển phép thuật bên ngoài Hogwarts và Giáo sư Snape đã chẳng buồn dùng Bùa Ẩn Hình [Evanesco] với bộ đồng phục của cô. Cô gần như chắc chắn ông đang cố tình phớt lờ trạng thái hiện tại, và cái mùi, thê thảm của cô. Tuy nhiên, cô vẫn kiên quyết không nổi giận lên. Tình trạng này dường như lại khiến ông khó chịu.

Chẳng trách thầy Hiệu trưởng dường như luôn bật cười kín đáo khi đối phó với Giáo sư Snape, thậm chí ngay cả khi thầy đang cư xử như một con quỷ cái chính hiệu. Nó giống như chơi một trò vờn nhau trong im lặng – ai nóng nảy trước, người đó thua. Và chẳng nghi ngờ gì nữa, Hermione đã thua gần như mọi ván chơi hôm nay. Cô là tay mơ chơi với bậc thầy của trò chơi này và cô đã quá nhiều lần mất bình tĩnh và điềm đạm.

Quyết tâm làm tốt hơn, cô ép mình nở một nụ cười và nén lại tiếng thở dài muốn thoát ra. Cô dừng hẳn lại, quay người đối mặt với Giáo sư Snape. "Thưa thầy?"

Cô còn chẳng kịp ngạc nhiên với động tác của thầy trước khi cây đũa phép xuất hiện trong tay thầy và cô cảm thấy phép thuật đang râm ran trên da. Liếc nhìn xuống, cô thấy hầu hết, dù không phải tất cả, những vết ố bẩn trên áo quần đều biến mất. Hít một hơi sâu, cô nhận ra mình cũng thơm tho hơn. Nụ cười gượng gạo biến thành một nụ cười chân thật. "Cảm ơn thầy ạ."

Giáo sư Snape nhìn cô chăm chú một giây rồi nói, "Tối nay trò không làm ta bẽ mặt". Ông gật đầu nhẹ với cô rồi bước đi tiếp.

Hermione nhìn chằm chằm bóng lưng ông rời đi. Câu đó nghe cứ như một kiểu "Làm tốt lắm" vậy. Cảm nhận năng lượng trào dâng, Hermione nhảy vài bước để đuổi kịp giáo sư của cô. Đi sau ông, cô để bản thân đắm chìm trong câu khen đó. Cô không nghi ngờ gì đây là một lời khen. Có lẽ không phải lời khen theo tiêu chuẩn của bất kỳ giáo viên nào khác, nhưng theo tiêu chuẩn của Severus Snape, đây đúng là lời khen vô cùng tuyệt vời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top