Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14 - Khởi Đầu của Kết Thúc (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14 - Khởi Đầu của Kết Thúc

Trong mấy ngày kế tiếp, xen giữa việc học cho kì thi cuối kỳ và các buổi học, Hermione nghiền ngẫm câu hỏi mà Giáo sư Snape đã dành cho cô: cô muốn gì từ ông?

Cuối cùng, cảm thấy bế tắc và nhận ra tàu tốc hành Hogwarts sắp lăn bánh vào ngày hôm sau, Hermione hiểu ra rằng mình hết thời gian. Cô làm thứ đã từng áp dụng cho mọi khía cạnh của S.N.O.R.T. khi tới lúc đưa ra quyết định. Cô rút lui về tổng hành dinh của S.N.O.R.T., hay còn được biết đến với cái tên giường bốn cọc của cô nàng. Cô kéo kín rèm cửa, thi triển các bùa bảo hộ và bùa im lặng, nằm ườn ra giường dựa vào gối, và ngước nhìn tấm màn phủ phía trên. Đã đến lúc suy nghĩ nghiêm túc rồi.

Mười hai giờ, vài lần suy nghĩ nghiêm túc, một lọ mực, và hai cuộn giấy sau, Hermione đứng trước cánh cửa dẫn tới phòng làm việc của Giáo sư Snape. Lần này, ơn Chúa, lũ yêu tinh đang đua nhau trong bụng cô là do hồi hộp chứ không phải sợ hãi. Thời gian của nỗi sợ đã qua - các kì thi đã hoàn thành, các hòm rương đã chất đầy, và tất cả những gì còn lại là nói với Giáo sư Snape cô muốn gì, trước khi lên chuyến Tàu Tốc hành Hogwarts về nhà.

Cô đã suy nghĩ dài và sâu về câu hỏi thầy dành cho mình. Cô nghĩ ra hàng tá câu trả lời cho câu hỏi đó - mọi thứ từ giản dị như trẻ con "Em chẳng muốn gì từ thầy cả", tới hoàn toàn ngớ ngẩn "Em muốn biết tất cả bí mật của thầy."

Cô hơi nhếch mép với câu đó. Cô tự mua vui trong lúc suy ngẫm suốt đêm ấy bằng hình ảnh gương mặt Giáo sư Snape trước vài câu trả lời phóng đại hơn của bản thân.

Cô bừng tỉnh khỏi những chuỗi suy nghĩ khi cánh cửa phía trước bị giật mạnh mở toang. "Trò định đứng đó tới khi tàu khởi hành, hay thực sự định gõ cửa vào một lúc nào đó gần đây?"

Hermione không thể kiềm chế. Cô cười toe toét với ông, rồi nhanh chóng cố gắng xóa nụ cười đó khỏi mặt khi nhận ra cái cau mày đáp lại. "Em muốn vào, thưa thầy."

Vẻ mặt cau có vẫn y nguyên, Giáo sư Snape lùi lại, để cho cô vào. Cô tìm chỗ ngồi quen thuộc đối diện bàn thầy và đợi cho tới khi ông ngồi xuống.

Ông không tốn thời gian tán gẫu. "Chà, làm cho xong đi," ông ra hiệu bằng một tay. "Nói với ta trò đã thích thú học hành với ta trong năm này ra sao, hy vọng rằng năm sau sẽ tuyệt vời tương tự. Để lại món quà ly biệt hàng năm của trò ở góc kia và biến đi."

Hermione nhìn vào góc được chỉ định và nhận ra một chồng quà được chất đống sau cánh cửa, hầu hết được bọc bên ngoài với nơ xanh bạc, màu nhà Slytherin.

"Em không có quà chia tay, thưa thầy. Em đến để trả lời câu hỏi của thầy."

Sự chú ý của ông, trước đó tập trung nhiều hơn vào một chồng giấy tờ trên bàn, chuyển về phía cô. "Tiếp tục đi, cô Granger."

Giờ thì cô đã có sự chú ý hoàn toàn của ông và một lần nữa, cái nhìn không lay chuyển đó làm cô lo lắng. Bám chặt lấy cạnh ghế, cô buộc mình nêu lên câu trả lời cuối cùng đã quyết định vào giờ sáng sớm. "Em nghi ngờ rằng, dù tốt hay xấu, có rất nhiều người muốn điều gì đó từ thầy. Những thứ thầy không thể từ chối, ngay cả khi thầy muốn."

Cô tạm ngừng, cố đánh giá phản ứng của ông, nhưng khuôn mặt Giáo sư Snape chẳng biểu lộ gì. Nuốt nước bọt khó khăn, cô tiếp tục. "Em không muốn là một trong số họ, thưa thầy. Em không muốn đòi hỏi bất cứ thứ gì từ thầy. Tuy vậy, em thấy mình có ước điều gì đó, nhưng chỉ khi thầy sẵn sàng."

Cô đã đi tới phần khó nhất. Hy vọng mọi sự thuận lợi, cô tiếp tục. "Em muốn biết điều thầy biết. Em muốn hiểu...ờm, tất cả mọi thứ."

"Trò muốn hiểu tất cả mọi thứ," thầy nhắc lại.

Cô không thể phân biệt được điều nghe thấy trong giọng ông là hoài nghi hay là chế nhạo.

Cô đỏ bừng mặt, hơi bối rối. "Thầy lại nghĩ em là đứa thích tỏ ra hiểu biết nữa rồi. Thầy cho em rất nhiều điều để suy nghĩ trong năm nay, Giáo sư Snape. Và em đã nhận ra rằng biết và hiểu không phải lúc nào cũng là một, thầy hiểu ý em không. Em muốn hiểu. Em nghĩ thầy có thể dạy em điều đó."

"Cậu Weasley là thuần huyết, cậu ta có thể trả lời mọi câu hỏi của trò về thế giới phù thủy."

Cô lắc đầu. "Ron chỉ có thể giải thích tới đó thôi. Ron thông minh." Khi thấy Giáo sư Snape nhướn mày, cô nói thêm. "Thông minh hơn phần đông người nghĩ nhiều. Tài năng của cậu ấy nằm ở việc nhìn ra điều hiển nhiên mà người khác không thể. Cậu ấy có thể nhắm thẳng vào vấn đề. Điều Ron không hiểu là sự tinh tế."

"Để bàn về sự tinh tế, cô Granger, trò nên tìm đến một đứa Slytherin hơn là một đứa Gryffindor."

Cô thở dài. "Thầy biết không, em mệt mỏi với việc mọi thứ luôn quay lại Nhà của chúng em rồi. Nhưng căn bản thì thầy nói đúng. Trong khi Ron là thuần huyết, cậu ấy không thể nói cho em biết tại sao Malfoy ghét em. Cậu ấy không thể giải thích vì sao Salazar Slytherin, bao nhiêu năm trước, đã phá vỡ tình bạn và rời bỏ một trường học mà ông ấy đồng sáng lập và rõ ràng là yêu quý. Và vì mục đích gì? Muggle-born. Bọn em thực sự nguy hiểm đến vậy sao? Thời thế chẳng thay đổi gì à?"

"Đó là tất cả những gì trò muốn hiểu, tư tưởng đằng sau những luận điệu của bọn thuần huyết sao?"

"Không, thưa thầy. Đó còn chưa chạm tới đỉnh của tảng băng nữa cơ."

Thầy lại quan sát cô, gõ một ngón tay lên môi. Cô cố gắng hết sức không cọ quậy dưới ánh nhìn đó. Lời thầy nói ra, không phải điều cô đang mong đợi.

"Trò đang chứng minh cho các môn đồ của mình một sự uyên bác mà không thực chất. Vì tiếp nhận một lượng lớn thông tin không đi kèm với hướng dẫn, họ sẽ dường như sở hữu nhiều kiến thức, trong khi thật ra hầu hết chẳng biết gì; hơn nữa, trở thành những người khó chịu để giao tiếp, vì trở nên cao ngạo trong ý niệm của họ, thay vì trở nên thật sự uyên bác."

Điều gì đó trong cách thầy nói câu đó khiến cô nghĩ rằng thầy đang trích dẫn điều gì đó. Sự bối rối chắc hẳn hiện rõ trên khuôn mặt cô.

"Socrates, cô Granger, và một định nghĩa ta nghĩ rất hợp với trò."

Cô nghĩ lại về từng từ - dường như sở hữu nhiều kiến thức, trong khi thật ra hầu hết chẳng biết gì. Cô cho rằng đó chính là cô theo góc nhìn của thầy trong suốt thời gian học ở Hogwarts.

Khoảnh khắc của chân lý tới rồi đây. "Thầy sẽ dạy em ạ?"

"Ta sẽ cân nhắc việc đó."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top