Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16 - Mùa Hè Bắt Đầu tại Quảng trường Grimmauld (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16 - Mùa Hè Bắt Đầu tại Quảng trường Grimmauld

Sau khi xin phép Giáo sư Snape, Hermione rời khỏi căn nhà dòng họ Black và đi ra khu vườn hoang phía sau Quảng trường Grimmauld. Cô không ngạc nhiên lắm khi tìm thấy Ron cũng ở trong vườn, đang ngồi trên rìa chiếc ghế băng bằng đá lật úp, đang quan sát Harry đi đi lại lại tức giận dọc theo lối đi rải sỏi, cỏ mọc um tùm, như một con thú bị nhốt trong lồng, nét mặt vặn vẹo trong căm ghét.

Harry siết chặt đũa phép trong bàn tay có những đốt trắng bệch và mỗi vài bước, những tia sáng màu hồng sẫm lại bắn ra từ đầu đũa. Chúng xì xèo nhỏ khi chạm đất.

Lấy chỗ ngồi trên chiếc ghế dài cạnh Ron, cô nhẹ nhàng lấy vai mình chạm vào vai cậu. Cứ nhẹ nhàng như thế, cậu đẩy nhẹ cô lại. Và cùng hai hành động đơn giản đó, mọi thứ đều trở nên ổn thỏa giữa họ. Ngả người vào vòng tay vững chắc của cậu, cô ngắm nhìn Harry vẫn còn giận dữ.

Mình có nên hỏi và có nguy cơ làm Harry nổi điên thêm lần nữa? Hay mình nên ngồi yên chờ xuôi?

Quan sát Harry đi thêm vài vòng nữa trên lối mòn, trong đầu cô đã có quyết định. Thôi, quyết định vậy. Mình hỏi.

Vừa để một mắt trên người Harry, Hermione khẽ hỏi Ron có phải Giáo sư McGonagall vừa ra gặp và nói chuyện với Harry không.

Ron nhún vai. "Bà McGonagall bước ra và," Ron lưỡng lự một chút, rõ ràng đang nghĩ cách diễn tả cuộc gặp giữa bạn thân của cậu và Trưởng Nhà của cậu sao cho đúng nhất, "À thì, bà không hẳn là hét. Mẹ tớ mới hét, nên tớ biết thế nào là hét. Bà ấy có vẻ thất vọng ở cậu, ông Potter hơn."

Hermione nhìn sang Harry vẫn đang sải bước điên cuồng. "Tớ nghĩ chắc nó không ổn lắm phải không?"

Ron khịt mũi. "Như là một trái Bludger phang vào đầu vậy."

Cả hai chìm vào im lặng, cho tới khi Ron lại lên tiếng, giọng cậu nhẹ nhàng và có phần không chắc chắn. "Cậu nói dạo này Huynh Trưởng Nam và Nữ không cùng Nhà nữa, đúng không?"

"Đúng rồi."

Ron càng chần chừ hơn trước khi cúi đầu và tiếp tục câu hỏi. "Cậu không được làm Huynh Trưởng Nữ là vì tớ được nhận làm Huynh Trưởng Nam, đúng không?"

Hermione xoay người, đối mặt với một Ron mặt mày đỏ bừng. "Đương nhiên là không! Đừng có nghĩ vậy. Tớ không nhận được vị trí đó vì tớ không phù hợp với chức vụ đó. Vấn đề là –"

Harry, hóa ra vẫn đang đứng nghe, xen ngang cuộc trò chuyện trước khi cô kịp nói thêm vài chữ. "Sao cái thằng khốn nạn đó thoát tội được chứ? Sao McGonagall lại dung túng cho hắn?" Harry hét lên, vung vẩy đũa phép như một cây kiếm, những tia lửa màu hồng rực xoay tròn trong không khí như những con đom đóm đang giận dữ.

"Harry –"

Hermione bị ngắt lời lần nữa khi Harry xoay người đối diện với chiếc ghế nơi Ron và Hermione đang ngồi. "Không, Hermione. Cậu lúc nào cũng đứng về phe bọn họ. Sao cậu để bọn họ làm thế được? Chuyện này không công bằng!"

"Thực ra, Harry, nó hơn cả công bằng."

Lời của cô làm Harry choáng váng tới mức im bặt. Cậu đứng đó nhìn người con gái trong sự bối rối trước khi tìm được giọng nói lần nữa "Sao lại công bằng?" cậu hỏi gằn. "Chỗ Huynh Trưởng Nữ thuộc về cậu từ bài kiểm tra đầu tiên, và thằng khốn đó cướp nó từ tay cậu."

"Cậu có nghe thấy bản thân mình không? Giáo sư Snape không có nhiều quyền lực tới vậy. Tất cả Trưởng Nhà cùng bỏ phiếu và Giáo sư Snape chỉ là một phiếu. Một, Harry."

"Ông ta –"

"Ông ta gì?" cô hỏi lại, sự thất vọng của cô với tình huống và Harry len lỏi vào giọng nói, khiến lời cô sắc bén hơn dự định.

"Để tớ đoán, ông ta dùng Imperio lên mọi người và bắt mọi người bỏ phiếu chống lại tớ." Cô không màng đến việc che giấu cái đảo mắt hay tiếng cười khinh bỉ. "Đừng có lố bịch, Harry."

Sự chống đối dường như rời khỏi người bạn cô. Hai vai cậu sụp xuống trong thất bại và tia lửa cuối cùng cũng ngừng chực bay ra từ đũa phép cậu. "Cậu không quan tâm à?" cậu hỏi ai oán.

"Tất nhiên là tớ quan tâm," cô gắt gỏng. Rồi cô dừng lại và hít một hơi thật sâu, thở ra với một tiếng xì thật to. Hermione dành cho Harry một nụ cười hơi lệch và mang tính xin lỗi. "Tất nhiên là tớ quan tâm rồi," cô lặp lại, nhưng lần này không còn những âm sắc chói tai và đanh thép. "Tớ vẫn hy vọng và nghĩ về và lên kế hoạch trở thành Huynh Trưởng Nữ từ lần đầu tiên tớ đọc Hogwarts: Lịch Sử. Tớ thất vọng lắm, Harry."

Như để nhấn mạnh lời nói của mình, một vài giọt nước mắt thất vọng thoát ra khỏi tầm kiểm soát của cô. Tuy nhiên, cô nhanh chóng gạt chúng đi bằng mu bàn tay. "Nhưng mặc dù cậu không muốn nghe, và Chúa biết chắc cậu đã mệt mỏi về việc tớ cứ nói điều đó, nhưng Giáo sư Snape không phải kẻ thù. Và ông ta đúng, cuộc chiến này không phải chỉ xoay quanh cậu, và chắc chắn nhất là không phải chỉ về việc Hermione Granger có trở thành Huynh Trưởng Nữ hay không."

Hermione quay sang Ron, lại dùng vai mình chạm vai cậu. "Ron sẽ làm rất tốt trong vai trò Huynh Trưởng Nam. Cậu ấy sẽ đem tới cho vị trí này nhiều thứ. Những thứ mà có lẽ tớ sẽ không thể đem tới nếu tớ là Huynh Trưởng nữ." Cô dành cho Ron một nụ cười tinh nghịch. "Hoặc ít nhất cậu ấy sẽ đem lại nhiều điều tuyệt vời cho vị trí này nếu cậu chịu nhận lấy trách nhiệm và trừ điểm như lẽ ra."

"Ơi! Tớ có trừ điểm khi làm Huy Trưởng mà," Ron lắp bắp giận dữ.

"Ron, cậu không trừ điểm của ai khi cậu trở thành Huy Trưởng năm thứ năm. Cậu còn chẳng nghĩ có thể trừ điểm cơ mà."

Ron cau mày với cô, dù không có sự tức giận thật sự đằng sau cái nhìn đó. "Tớ quên. Tớ có quá nhiều thứ khác phải nghĩ năm đó."

"Hửm," cô đồng ý, trong khi cố làm cho nó nghe như sự đồng ý là điều xa nhất trong đầu cô.

Cô quay lại với Harry, người đã bình tĩnh trở lại khi cô và Ron bắt đầu đấu khẩu như mọi khi. "Cậu đã chúc mừng Ron vì nhận được vị trí đó chưa?"

Với vẻ mặt hoảng hốt và bối rối của Harry, Ron bật cười. "Không sao đâu, anh bạn. Anh biết cậu mừng cho anh mà."

Có phần giống như Harry ngày trước xuất hiện khi cậu ngồi bệt xuống lối mòn, chẳng quan tâm bụi bẩn, bọ hay vài tia lửa còn âm ỉ cháy trong đám cỏ um tùm. "Tớ là một thằng khốn đúng không?"

"Tớ nghĩ nó đúng đến từng chữ đấy," Ron đồng ý với một nụ cười toe toét.

Trong khi Ron và Harry xoắn lại trong những câu miêu tả ngày càng ngớ ngẩn về việc Harry là một kẻ khốn đến mức nào, Hermione ngồi yên lặng, cắn môi dưới khi cố gắng hết sức tin tưởng rằng mọi thứ đã trở lại bình thường.

Tuy nhiên, dù cố gắng đến thế nào, cô không thể trốn tránh khỏi cảm giác sai trái vẫn phủ lên cả ba người họ. Thực ra, cái sai lầm của toàn bộ cảnh tượng này nằm trong dạ dày cô như cục chì. Harry đã ngày một cảm xúc và thất thường trên hai năm qua, và cô tha thứ cho sự thay đổi đó, đặc biệt với việc cậu mất Sirius và biết rằng cậu sẽ phải đối mặt với Voldemort, nhưng những gì cô thấy hiện giờ là một thứ khác. Harry chuyển từ đứa trẻ cô còn nhớ tới trạng thái mất kiểm soát. Nhìn Harry như vậy, Hermione phải đồng ý với đánh giá của Giáo sư Snape, dù nó có đau lòng thế nào khi phải thừa nhận điều đó. Harry nguy hiểm bởi cậu căng thẳng quá mức, và như thế này, Voldemort sẽ không gặp khó khăn để hạ cậu.

Một phần trong cô thúc giục cô hành động: nói điều gì đó với Harry, đòi hỏi câu trả lời từ cậu. Phần khác trong cô hiểu rằng đòi hỏi câu trả lời bây giờ là một ý tưởng cực kỳ tồi. Giữa tất cả những suy nghĩ này, cô có thể nghe được giọng Giáo sư Snape trong đầu mình. Suy nghĩ đi, cô bé. Ngậm miệng lại, hạ tay xuống, và SUY NGHĨ. Ngồi trên chiếc ghế băng hỏng trong khu vườn của dòng họ Black, Hermione quyết tâm làm chính xác việc đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top