Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Thật ra chỉ là Chương 18b (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bơi những giấc mơ đen tối và u ám, Hermione chống lại cái lắc dai dẳng kéo cô ra khỏi giấc ngủ.

Tuy nhiên, cô không thể phớt lờ giọng nói thì thầm của Molly Weasley ngay tai mình. "Hermione, con yêu, dậy đi!"

Đầu hàng điều không thể tránh khỏi, Hermione cuối cùng cũng mở mắt ra thấy bà Weasley mặc áo choàng ngủ đang quỳ cạnh cô, một ngọn nến lắc lư vai phải của bà. Phần còn lại của căn phòng tối om, cũng như khung cảnh b bầu trời bên ngoài c cửa sổ duy nhất của phòng ngủ.

Khi bộ não của cô cuối cùng đã bắt kịp với xung quanh, nỗi sợ hãi tràn ngập cô, thiêu rụi dấu vết cuối cùng của giấc ngủ. "Mọi người đều ổn chứ ạ? Chúng ta bị tấn công? Có chuyện gì vậy?"

Bà Weasley đặt bàn tay lên vai cô một cách trấn an. "Suỵt, bình tĩnh nào," bà thì thầm. "Mọi người đều ổn. Mọi thứ đều ổn. Hiệu trưởng đã trở lại, và ông ấy muốn nói chuyện với con."

Adrenaline kéo dài khiến giọng cô trở nên sắc bén, Hermione nhìn chằm chằm người phụ nữ lớn tuổi với vẻ hoài nghi. "Bây giờ ông ấy muốn nói chuyện với con ạ?"

Một lần nữa, bà Weasley suỵt cô im lặng, vừa liếc nhìn Ginny vẫn đang ngủ với vẻ mặt lo lắng.

"Dumbledore sẽ giải thích. Mặc quần áo vào và xuống nhà đi."

Bây giờ bối rối hơn là lo lắng, Hermione ngáp dài một cách khó hiểu "Vâng ạ" và vứt chăn ra. Molly, đã quen với thói quen của thanh thiếu niên, nán lại vài phút để đảm bảo Hermione không ngủ quên. Nhưng khi Hermione thức dậy giường, Molly đi về phía cửa, dùng đũa phép ra hiệu ngọn nến, để nó ở lại phía sau, để Hermione không phải mặc quần áo bóng tối.

Kiềm chế sự tò mò của mình, Hermione đi xuống cầu thang. dưới chân cầu thang, cô do dự, không biết mình phải đi đâu cho đến khi nhìn thấy ánh nến lóe lên dưới cửa phòng khách.

Cô biết mình đã chọn đúng khi mở cửa thấy Dumbledore đang nói chuyện nhẹ nhàng với bà Weasley trông có vẻ lo lắng.

"Vào đi, Hermione," hiệu trưởng gọi, vẫy cô vào phòng.

Vẫn không chắc tại sao hiệu trưởng lại cần đến mình, đặc biệt là lúc nửa đêm, Hermione ngồi xuống và cố gắng kiềm chế lời nói, tin chắc rằng Dumbledore sẽ sớm cho cô biết những gì cô cần biết.

Ông ấy đã không làm cô thất vọng.

"Cô Granger, ta vừa từ Hogwarts đến, nơi ta đã trao đổi với Nữ Tộc trưởng Gia tinh Hogwarts, một gia tinh tên là Lonny."

Hermione ngồi thẳng dậy ghế. Nếu hiệu trưởng đã đề cập đến cô với Lonny và Lonny đã đề cập đến thỏa thuận của họ, thì cô có thể gặp rắc rối. Những lời tiếp theo của Dumbledore không giúp xoa dịu tâm trí cô.

"Cô biết gì về gia tinh, Cô Granger?"

"Không nhiều lắm, thưa ông." Điều này khá đúng.

"Không có gì đáng ngạc nhiên. Bởi vì ngày nay ít người biết nhiều về chúng. Chúng có vẻ là những sinh vật đơn giản, nhưng chúng mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì mọi người hiểu hoặc công nhận." Ông ấy nhìn cô một cách nghiêm túc trên gọng kính của mình. "Một điều không nên quên khi giao dịch với chúng."

"Vâng, thưa ông," cô trả lời, không chắc mình nên trả lời như thế nào hoặc chính xác là mình nên trả lời bao nhiêu.

"Trước khi Lonny đồng ý với kế hoạch sử dụng gia tinh này, bà ấy đã yêu cầu được nói chuyện với con."

Nỗi hoảng sợ trước đó của Hermione quay trở lại mạnh mẽ. "Con, thưa ông?" cô lắp bắp, lưỡi trẹo lời nói.

Dumbledore cười khúc khích. "Đừng lo lắng, con yêu à. Lonny không nguy hiểm; bà ấy chỉ muốn nói chuyện với người đã nảy ra ý tưởng này. Nhưng, không nguy hiểm, ta muốn con hiểu mức độ nghiêm trọng và vinh dự mà con sắp được tham gia. Rất ít người ngoài Hiệu trưởng và Phó Hiệu trưởng Hogwarts đã từng gặp Nữ Tộc trưởng Hogwarts."

Giáo sư Dumbledore dành cho cô điều mà Hermione chắc chắn rằng ông ấy nghĩ là một nụ cười trấn an và thân thiện trước khi ông ấy tiếp tục.

"Khi ta đề cập đến tên con, Lonny có vẻ biết con." Dumbledore lại cười khúc khích. "Ta đoán rằng nó liên quan đến những nỗ lực trong quá khứ của con, hãy gọi chúng là chiến tích, với gia tinh."

Điều đó khiến cô giật mình phản hồi. "Ông biết về S.P.E.W.?" Hai giây sau, cô có thể tự đá mình. Tất nhiên, ông ấy biết về S.P.E.W.; các thiết bị nghe lén sẽ lo việc đó.

"Có, ta biết về chiến dịch S.P.E.W. của con. Vì Lonny đã yêu cầu được nói chuyện với con, ta nghi ngờ rằng bà ấy sẽ yêu cầu đổi lại sự giúp đỡ của gia tinh, con sẽ phải dừng S.P.E.W. lại."

Dumbledore đang nhìn cô với ánh mắt vừa nghiêm túc vừa thông cảm. "Hermione, ta nhận ra bản chất của con là người bảo vệ cho những người con cảm thấy không có ai đứng ra bảo vệ họ, nhưng gia tinh mang đến cho chúng ta hy vọng tốt nhất để cứu người của chúng ta khỏi những cuộc tấn công của Tom. Nếu Lonny yêu cầu, con sẽ từ bỏ S.P.E.W. chứ?"

"Tất nhiên rồi ạ," cô trả lời, nuốt nhận thức rằng S.P.E.W. đã chết từ lâu rồi, và bất cứ điều gì Lonny muốn từ cô đều không liên quan đến việc giải phóng gia tinh.

Nhưng hiệu trưởng có vẻ không để ý đến những suy nghĩ chạy đua trong đầu cô khi ông ấy vỗ nhẹ hai tay vào nhau. "Tuyệt vời, con yêu à." Đứng dậy, ông ấy chìa tay ra cho cô, cô nắm lấy. "Vậy thì hãy đi thôi. Ta hiểu con đã vượt qua kỳ thi độn thổ?"

"Vâng, thưa ông."

Dẫn cả hai xuống hành lang và ra khỏi cửa trước, ông ấy tiếp tục, "Tốt, tốt. Vậy thì ta sẽ để con tự độn thổ đến cổng Hogwarts. Việc luyện tập sẽ tốt cho con."

***

Ron trao đổi ánh mắt với Harry trước khi quay lại nguồn gốc nỗi lo lắng chính của mình. Cậu thực sự ghét điều này. Cậu thích thế giới của mình có trật tự và gọn gàng, giống như trò chơi cờ vua của mình. Bạn đi một nước đi, Cuộc sống đi một nước ngược lại, và tùy thuộc vào quân cờ mà Cuộc sống chọn để di chuyển chống lại bạn, bạn có thể biết quân cờ đó sẽ ảnh hưởng đến mọi thứ như thế nào.

Con người, giống như các quân cờ, có mô hình di chuyển riêng. Một khi cậu nhận ra những mô hình đó là gì, cậu luôn có thể mong đợi họ hành động cho phù hợp.

Cậu không thích khi mọi thứ không diễn ra theo cách mà chúng được cho là. Harry đã đủ tệ rồi. Harry luôn là một quân tượng trong bàn cờ diễn ra trong đầu Ron. Harry thẳng thắn và nhất quán. Bạn có thể tin tưởng cậu ấy sẽ lao vào trái tim của bất kỳ cuộc phiêu lưu nào - hoặc mối nguy hiểm nào - hết mình và sẵn sàng liều mạng ngay bên cạnh bạn. Ron thích điều đó ở Harry.

Hoặc, chính xác hơn, cậu đã từng thích điều đó ở Harry.

Gần đây, Harry đã không còn là Harry nữa. Ron không chắc chắn chính xác tại sao, nhưng cậu biết nó phải liên quan đến Voldemort - và ngay cả việc nghĩ đến tên của tên phù thủy đó cũng khiến Ron sợ hãi - nhưng Harry đã không còn hành động như một quân tượng nữa. Harry lật lại giữa việc là Harry mà Ron biết và hiểu, và là một thứ mà Ron không có mô hình hành vi nào. Nếu có thể, Ron sẽ nói rằng Harry đang chơi một trò chơi hoàn toàn khác. Không, Ron không thích điều đó một chút nào.

Chính vào những lúc như thế này mà Ron dựa vào hằng số khác trong cuộc đời mình, bởi vì trong tất cả sự điên rồ về Harry, Ron có Hermione.

Hermione là một quân mã trong bàn cờ nội tâm của Ron. Ngay khi bạn nghĩ rằng cô ấy đang đi trên con đường thẳng, cô ấy sẽ rẽ một lượt hoàn toàn khiến bạn ngạc nhiên. Cô ấy thực hiện những bước nhảy vọt trong lôgic mà cậu chưa bao giờ nhìn thấy cho đến khi cậu có thể ngồi xuống và theo dõi con đường của cô ấy sau khi mọi thứ đã qua. Cậu đang tin tưởng cô ấy sẽ tìm ra Harry.

Nhưng khi Harry đang không giống Harry và Hermione đang không giống Hermione, một gã được cho là phải làm gì?

Cậu thực sự ghét điều này.

"Tóc của cô ấy lại phát ra những tia lửa màu xanh kỳ lạ."

Thực sự, thực sự ghét điều này.

"Giáo sư Dumbledore có nói gì không?"

Vẻ mặt nhăn nhó của Harry cho thấy cậu ấy vẫn đang ấm ức với vị phù thủy lớn tuổi hơn. "Không hẳn. Tất cả những gì ông ấy nói là 'Cô Granger đã hy sinh to lớn cho Hội và lợi ích của thế giới phù thủy.' Sau đó, ông ấy cười như điên và nói rằng ông ấy phải đi gặp một phù thủy về một số con số. Sau đó, ông ấy đi mất."

"Vậy thì việc Hermione ở đây đang ngồi và nhìn chằm chằm vào khoảng không là điều chúng ta không nên lo lắng?" Ron hỏi, khi cậu tiến lại gần người bạn đang choáng váng của mình. Một giây sau, cậu rụt tay lại khi một tia lửa điện màu xanh khác bắn ra từ đầu tóc cô ấy và đốt vào mu bàn tay cậu. Cậu vô thức xoa xoa nó và nói thêm, "Cô ấy đang tức giận về điều gì đó. Này, Harry, tai tớ có bị phát sáng khi tớ tức giận không?"

Harry, đang ngồi phía bên kia Hermione, nhìn quanh người bạn vẫn không hay biết của họ. "Chưa bao giờ thấy, mặc dù tai cậu chuyển sang màu đỏ. Tớ có không?"

Ron lắc đầu. "Không."

"Cậu có nghĩ nó có liên quan gì đến ba gia tinh xuất hiện sáng nay không?" Harry hỏi. "Gia tinh ở đây tại Grimmauld chắc hẳn có nghĩa là ý tưởng sử dụng chúng để trốn thoát khỏi các cuộc tấn công của Tử thần Thực tử của Hermione sẽ hiệu quả."

"Chúng ta hãy hy vọng kế hoạch sẽ thành công. Cậu có nghe thấy Mẹ tớ hét lên khi gia tinh tiếp quản nhà bếp không?" Ron rùng mình một cách kịch tính. "Ngay cả bức chân dung của Bà Black cũng ấn tượng với một số thứ phát ra từ miệng Mẹ."

"Ngôi nhà chắc chắn sạch hơn bây giờ khi có chúng."

"Và Kreacher đã phát điên, hắn ta đấy."

"Mặc dù, tớ nghĩ rằng gia tinh thấp bé đeo vỏ gối sang chảnh đó đã bị sốc trước điều gì đó. Tên hắn ta là gì nhỉ? Giáo sư Dumbledore đã đi qua chúng quá nhanh đến nỗi tớ không nghĩ là mình đã nhớ nó. Nháy mắt... Chớp mắt... một thứ gì đó..."

Ron và Harry đều giật mình khi Hermione bật ra, "Tên hắn ta là Rink."

"Hermione! Ôi, Hermione, tớ đã bắt đầu nghĩ rằng cậu sẽ mãi mãi lạc lối trong cơn choáng váng đó. Chuyện gì đã xảy ra?"

Ron thực sự khá sợ hãi ánh nhìn trong mắt Hermione và bỗng nhận ra rằng cậu rất vui vì Hermione không muốn trở thành Chúa tể Hắc ám tiếp theo.

"Vậy," cậu lại hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra? Cậu đã đi khi chúng tớ thức dậy vào buổi sáng và sau đó khi cậu trở lại cậu đã vào đây, và cậu đã không nhúc nhích kể từ đó. Dumbledore đã hành động thật kỳ lạ và có gia tinh ở khắp mọi nơi."

Ron trao đổi một ánh nhìn khác với Harry khi Hermione cúi người xuống và vùi mặt vào hai tay. Giọng cô ấy nghe như bị nghẹn lại, cô ấy bắt đầu kể lại đêm của mình. "Dumbledore đã rời đi tối qua sau bữa tối để nói chuyện với gia tinh trưởng tại Hogwarts. Bà ấy nói với Dumbledore rằng bà ấy muốn nói chuyện với người đã nảy ra ý tưởng, vì vậy Giáo sư Dumbledore đã quay lại và đón tớ muộn tối qua. Gia tinh trưởng - bà ấy tên là Lonny - quyết định rằng để 'đền đáp cho cơ hội phục vụ to lớn' mà tớ đã cung cấp cho gia tinh thì tớ cần phải có một phần thưởng lớn tương xứng."

Hermione ngẩng đầu lên. "Hai cậu có biết rằng gia tinh đã tự ràng buộc mình vào các gia đình phù thủy khác nhau vì những gia đình đó là những gia đình mang đến nhiều cơ hội phục vụ nhất không?"

Ron đã bắt đầu hiểu ra điều này sẽ đi đến đâu và cắn môi để kìm nụ cười trên khuôn mặt. Tuy nhiên, quyết tâm của cậu đã vỡ vụn khi cậu bắt gặp biểu cảm trên khuôn mặt của Harry. "Vì vậy, khi cậu nói rằng gia tinh trưởng này nghĩ rằng cậu chịu trách nhiệm trong việc mang đến cho họ một cơ hội tuyệt vời..." Ron không thể tiếp tục với khuôn mặt nghiêm túc và bắt đầu cười. "Hermione, cậu đang nói rằng gia tinh này đã trao cho cậu gia tinh riêng của cậu sao?"

"Không vui đâu, Ron."

Harry cười khúc khích. "Cô ấy đang nói vậy đấy."

"Không, tớ không nói rằng tớ được tặng một gia tinh." Hermione đứng dậy và giậm chân mạnh xuống sàn. "Những gì tớ đang nói với hai tên ngốc nghếch này, là tối nay, Gia tộc Cao quý Granger đã được thành lập và Gia tộc Granger sở hữu nhiều gia tinh."

"Gia tộc Cao quý..." Ron bắt đầu.

"... Granger." Harry kết thúc.

Tại thời điểm đó, cả hai chàng trai đều mất kiểm soát và cười nghiêng ngả.

***

Đó không phải là chuyện đùa. Cô, Hermione Granger, người sáng lập S.P.E.W., đã sở hữu, được rồi, không phải cô cá nhân, nhưng cô là một thành viên của Gia tộc Granger, và thực sự, Gia tộc Granger, đã sở hữu gia tinh.

Hai gia tinh, mặc dù thực sự phải là hai gia tinh rưỡi, với Nữ Tộc trưởng Granger mới được phong tước đang mang thai người sẽ sớm trở thành gia tinh đầu tiên được sinh ra trong dòng đời Granger.

Sự trớ trêu không bỏ qua cô. Vũ trụ đang cười nhạo cô. Ron và Harry đang cười nhạo cô. Tuy nhiên, Ron, Harry, sự trớ trêu và vũ trụ đang cười đều có thể nhảy vào hồ Hogwarts. Cô thậm chí còn chưa kể cho hai tên khốn nạn đang cười đó về việc Dumbledore đã hộ tống cô ra khỏi nhà bếp Hogwarts và trở về nhà, nơi cô thông báo cho cha mẹ mình về trật tự mới của mọi thứ.

Cảm ơn Chúa, cô có cha mẹ thông minh, họ đã hành động ngạc nhiên khi được giới thiệu với gia tinh. Nhưng cho dù thông minh hay không, cô cũng có thể bóp cổ cả hai người họ khi chỉ sau vài phút điều chỉnh và nhún vai kiểu "các con muốn chúng tôi làm gì", cha mẹ cô đã hạnh phúc ổn định với vai trò mới là chủ nhân của gia tinh.

Họ thậm chí, với một chút giúp đỡ từ Dumbledore và cây đũa phép của ông ấy, đã biến phòng khách thành phòng của gia tinh. Đã có cuộc trò chuyện về việc cho phép gia tinh vào văn phòng nha khoa vào ban đêm để làm bất kỳ việc dọn dẹp thêm nào mà họ muốn, vì việc giữ gìn ngôi nhà của gia đình Granger không quá vất vả đối với những sinh vật dễ dàng tiếp cận với thương hiệu phép thuật đặc biệt của riêng họ.

Hermione tiếp tục nhìn chằm chằm vào bạn bè của mình một lúc nữa trước khi quay gót và lao ra khỏi phòng.

***
Tiếng đập cửa ồn ào khiến Miranda giật mình tỉnh giấc. Bà là một người phụ nữ thích ngủ nướng, khi bà không phải thức dậy. Bà là một người phụ nữ biết rõ niềm vui của một giấc ngủ ngon. Đó là mùa hè. Bà không có học sinh và không có lớp học. Tử thần Thực tử, bà khá chắc chắn, không đập cửa nhà nạn nhân một cách nhiệt tình vào lúc 8:20 sáng.

Vậy chỉ có thể là Dumbledore.

Chấp nhận điều không thể tránh khỏi, bà leo xuống giường, khoác áo choàng và đi về phía cửa ra vào. Một cái vẫy đũa phép của bà đã xác minh danh tính của người gọi của mình. Một cái vẫy đũa phép phức tạp khác của bà đã hạ thấp các bùa chú và mở cửa.

"Vào đi, Albus."

"Ôi thôi, ôi thôi, cô bạn thân mến. Cô chưa đọc lời khuyên của Bộ Pháp thuật về việc mở cửa cho ai đó mà không xác minh danh tính của họ thông qua một mật khẩu bí mật được biết đến chung sao?"

"Ông đang đứng trước cửa nhà tôi vào lúc bình minh. Ông đang mặc một chiếc áo choàng màu lục lam và vàng canh với một chiếc mũ cùng màu. Ông đang cầm một hộp bánh ngọt mới làm, mà tôi cảm ơn ông vì điều đó. Ông là Albus Bloody Dumbledore. Bây giờ hãy vào trong trước khi hàng xóm Muggle phát hiện ra ông."

Albus bước vào, đưa hộp bánh cho đồng nghiệp của mình. "Thật tuyệt khi biết rằng tính cách buổi sáng thú vị của cô là một hằng số, ngay cả khi ở xa Hogwarts. Không có gì ngạc nhiên khi tôi cho cô ngồi ở đầu bàn đối diện với Severus."

Miranda phớt lờ ông ta, thay vào đó tập trung vào việc mở chiếc hộp trong tay. Mùi đường ấm nồng thoang thoảng từ chiếc hộp mở ra và bà thở dài thích thú. Ngước mắt lên, bà bắt gặp Albus đang mỉm cười với mình. "Rõ ràng đây là hối lộ, vì vậy tôi sẽ không chia sẻ đâu. Ông cũng có vẻ khá vui vẻ, vì vậy ông có tin tức gì rồi. Nói đi."

Mang chiếc hộp đến phòng khách của mình, bà cắn một miếng bánh ngọt đầu tiên và chờ Albus giải thích tại sao ông ta lại ở đây.

"Đó thật sự là tin tốt. Và tôi phải nói rằng, cô hoàn toàn đúng khi tách riêng một phương trình cho Cô Granger. Tôi tin rằng tối qua cô ấy có thể đã cho chúng ta đòn bẩy mà chúng ta cần để đi trước Tom một bước."

Nuốt miếng bánh rồi liếm đường trên ngón tay giữa những lời nói, Miranda đặt câu hỏi hiển nhiên, biết rằng Albus đang chờ bà làm điều đó. "Vậy Cô Granger đã cho ông ý tưởng gì?"

"Gia tinh."

Lục lọi trong chiếc hộp, bà chọn một chiếc bánh ngọt khác. "Gia tinh?" bà thắc mắc, sự bối rối hiện rõ trong giọng nói.

"Phải, Cô Granger đã đề cập đến điều gì đó tại bữa tối tối qua và nói rằng cô ấy thực sự đã thấy cô gọi gia tinh riêng của mình. Cô ấy đề nghị chúng ta ghép nối gia tinh với những người có nguy cơ trong Hội. Gia tinh có khả năng lắng nghe lời kêu cứu và độn thổ nhiều người qua cả bùa chú thông thường và chống độn thổ. Đó là một giải pháp hoàn hảo. Cô Granger và tôi đã dành phần lớn thời gian trong đêm để nói chuyện với Nữ Tộc trưởng Hogwarts -"

"Lonny đã nói chuyện với một học sinh?"

Albus cười khúc khích. "Phải, nó khá đáng chú ý. Mặc dù, với quá khứ của Cô Granger - hãy gọi chúng là chiến tích - với gia tinh, tôi cho rằng có thể hiểu được tại sao Lonny lại muốn nói chuyện trực tiếp với Cô Granger."

Miranda suy ngẫm chiếc bánh ngọt cuối cùng trong hộp. Ăn nó bây giờ hay sau này? Với một tiếng thở dài nhỏ, bà đóng chiếc hộp lại. "Vậy tại sao ông lại ở đây, Albus? Hay nói cách khác, tại sao ông lại ở đây với bánh ngọt?"

"Tôi muốn cô thêm một phương trình mới và chạy lại chuỗi số. Tôi nghĩ rằng đường bạc bí ẩn có thể là gia tinh. Có vẻ như họ có vai trò trong việc này."

Miranda hơi cau mày khi bà nghĩ về những khả năng và nhanh chóng thực hiện một vài hoán vị trong đầu. "Có thể," cuối cùng bà nói. "Họ hoàn toàn có thể là kẻ nổi loạn. Điều đó sẽ hợp lý, ngay cả cách đường thẳng xuất hiện trong ma trận. Nó chắc chắn phù hợp với thói quen làm việc sau hậu trường mà không thực sự bị nhìn thấy của gia tinh." Nét mặt bà càng thêm sâu hơn và bà nhìn Albus một cách nghiêm khắc khi bà lắc chiếc hộp trên đùi. "Nhưng phương trình mới không có nghĩa là bánh ngọt mà ông phải đến Pháp để mua."

"Thật là một bản chất đầy nghi ngờ, cô bạn thân mến ạ. Thật đáng tiếc khi cô không bao giờ cho phép tôi ghép đôi cô với Severus. Tôi thực sự nghĩ hai người sẽ rất hợp nhau."

"Albus..."

"Được rồi," ông ta thở dài và nhướn đôi lông mày rậm rạp lên. Rồi cũng nhanh chóng không kém, vẻ mặt vui vẻ biến mất và đôi mắt xanh nghiêm nghĩa nhìn thẳng vào bà. "Tôi muốn cô gia nhập vòng tròn nội bộ của Hội. Tôi cần cô ở trung tâm của mọi việc hơn. Nếu kế hoạch sử dụng gia tinh này có hiệu quả, Tom sẽ không vui và hắn ta sẽ phản ứng theo đó. Điều đó có thể giải thích sự gia tăng mà cô đã thấy trong các đường xác suất. Tôi sẽ cần chuyên môn của cô khi có sự thay đổi xảy ra."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top