Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3 - Có hay không? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường từ thư viện trở về phòng sinh hoạt chung Gryffindor, Hermione để những chiếc cầu thang di chuyển lựa chọn con đường cho cô. Chúng chưa bao giờ thất bại trong việc đưa cô đến đúng điểm đến nếu cô đang vội, vì vậy khi không vội, cô không hề phản đối hay phàn nàn khi cầu thang đưa cô đến những hành lang kỳ lạ hoặc ít được sử dụng. Cô thích nghĩ về điều đó như thể để những bậc thang có được niềm vui của chúng. Thực ra thì cô cũng không thấy phiền. Rồi thì cô cũng sẽ đến được nơi mình cần đến. Tối nay, cô sẽ để cầu thang tùy ý thích. Cô cần đi bộ thêm để ổn định cảm xúc trước khi phải đối mặt với Giáo sư Snape vào cuối buổi tối hôm đó.

Cấm túc. Cô bị cấm túc. Cô bị cấm túc vì tội thiếu tôn trọng một người đàn ông mà cô đã bênh vực suốt sáu năm dài. Ở đâu đó, cô chắc chắn Thần Số Mệnh đang cười sảng khoái trước sự khốn khổ của mình.

Nhưng thực sự, cũng không phải như thể cô đã nói bất cứ điều gì mà hàng trăm học sinh khác qua nhiều năm chưa từng nói trước đây. Và ông ta xứng đáng với điều đó. Đúng vậy. Luôn cáu kỉnh, xấu tính, và cứng nhắc, chẳng bao giờ có điều gì tử tế để nói, đặc biệt nếu bạn tình cờ là một Gryffindor. Cô dám chắc ông ấy sẽ cảm thấy chưa hoàn thành một ngày nếu chưa làm ít nhất một Hufflepuff khóc.

Người đàn ông đó thật kinh khủng và bất kỳ sự đồng cảm, thương hại nào mà cô nghĩ mình đang dành cho ông đều đã thực sự biến mất. Cô sẽ không cảm thấy tội lỗi về những cái tên cô đã gọi ông. Có thể hơi trẻ con, nhưng không hề tội lỗi.

Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cô biết rõ mình đang ở hành lang nào. Nếu đúng như vậy, vài khúc rẽ nữa sẽ đưa cô đến giao lộ nơi phòng của Giáo sư McGonagall tọa lạc. Nhanh chân hơn, cô bước dọc hành lang.

Cảnh báo duy nhất về việc Hermione không đơn độc ở đây là tiếng gọi "Severus" phía trước vang lên bằng chất giọng nghiêm khắc thường lệ của Giáo sư McGonagall. Âm thanh trong các hành lang đá gây ra những hiệu ứng kỳ lạ cho giọng nói bên trong lâu đài. Giáo viên của cô có thể dễ dàng chỉ ở quanh khúc quanh tiếp theo hoặc quanh bốn khúc quanh nữa. Chẳng ai có thể chắc chắn. Vì vậy, thật hợp lý, chưa kể là thận trọng trong bối cảnh Giáo sư Snape có lẽ vẫn còn giận cô, nên Hermione chọn cách thận trọng nhìn quanh góc tường để dò xét tình hình nơi đó. Một biện pháp phòng ngừa có ích vì qua cánh tay của một bộ áo giáp đang đứng, Hermione có thể nhìn rõ hình dáng của cả giáo sư Độc dược lẫn Trưởng Nhà của cô.

Có vẻ như cô đang tạo thành thói quen nghe lén các cuộc trò chuyện của người khác, đầu tiên là hiệu trưởng và Giáo sư McGonagall, và bây giờ là Giáo sư McGonagall và Snape. Lắc đầu, cô thoáng nghĩ rằng có lẽ đã đến lúc phải bắt đầu lo lắng về hành vi lệch lạc này của mình. Thu mình chắc chắn hơn sau bộ giáp tiện lợi, cô quyết định rằng việc cải thiện thói quen xấu có thể bắt đầu sau khi nghe thấy cuộc trò chuyện của thầy cô.

"Severus."

Hermione quan sát khi Giáo sư Snape dừng lại ở cuối hành lang khi Giáo sư McGonagall gọi tên ông lần nữa. Cô hoàn toàn mong chờ Trưởng Nhà của mình trách mắng gã đàn ông về những gì đã xảy ra trong lớp học sáng nay. Hermione chờ đợi, lòng hân hoan. Nếu Giáo sư McGonagall mắng nhiếc gã đáng ghét đó sẽ xoa dịu được cảm giác tội lỗi dai dẳng của Hermione về việc thiếu tôn trọng thầy cô.

Cô khá ngạc nhiên trước giọng điệu trách mắng nhẹ nhàng của McGonagall khi bà bắt kịp giáo sư Độc dược. "Severus, ta đã nói với con bao nhiêu lần trong những năm qua rằng giết học sinh của mình là hành vi không thể chấp nhận?"

Giáo sư Snape khịt mũi mặc dù Hermione có thể thấy một bên mép của ông nhếch lên. "Nói thật với bà, Minerva, tôi không nhớ nổi. Và bà có thể bỏ qua bài thuyết giảng. Hiệu trưởng đã cảnh cáo nghiêm khắc rồi. Tuy nhiên, tôi muốn chỉ ra rằng tôi đã không giết đám nhãi ranh đó; tôi chỉ đầu độc chúng. Có một sự khác biệt rõ ràng. Tôi cũng muốn bà lưu ý rằng tôi đã gửi tất cả đến chỗ Poppy từ lâu trước khi gây ra bất kỳ tổn hại vĩnh viễn nào. Tôi nghĩ điều đó cho thấy sự kiềm chế đáng kể của tôi trong hoàn cảnh này."

Đáng ngạc nhiên, McGonagall bật cười. Hermione không thể tin nổi. Tên khốn đen tối đã cố giết họ và người phụ nữ đáng lẽ ra phải bảo vệ Gryffindor lại đang cười.

"Cậu có muốn giải thích lý do tại sao cậu cố đầu độc lớp Nâng cao năm thứ sáu của mình thay vì đơn giản trừ nhiều điểm của nhà Gryffindor giống cách cậu thường làm hay không?" McGonagall nhướn mày và thêm vào vẻ tinh quái, "Dĩ nhiên, tôi đang giả định rằng chính nhà Gryffindor đã đẩy cậu vào con đường hủy diệt học sinh?"

"Longbottom." Chỉ cái tên đó thôi cũng đã ngập tràn sự căm ghét và bực tức đến nỗi ngay cả từ vị trí quan sát thuận lợi phía cuối hành lang, Hermione cũng không khỏi rùng mình, thương cảm cho Neville.

Giáo sư Biến hình lắc đầu, nhưng Hermione có thể thấy vẻ cảm thông trên khuôn mặt bà, ngay cả khi bà trách móc người đồng nghiệp của mình. "Ngay cả Mr. Longbottom cũng không phải là cái cớ để gây án mạng."

"Ôi, thôi đi cái kiểu cường điệu quá mức của bà. Điển hình của một Gryffindor," ông hừ lạnh. "Tôi hoàn toàn nhận thức được những gì mình đang làm. Hơn nữa, ngộ độc lá cỏ Fluxweed khá phổ biến. Đó là một trong 20 lý do hàng đầu gây tử vong cho phù thủy mà Văn phòng Tai nạn Phép thuật thống kê được. Tôi có thể đảm bảo với bà rằng sau buổi thực hành hôm nay, sẽ không ai trong lớp đó tự giết mình vì nhầm lẫn hạt cỏ Fluxweed so với lá của nó. Họ sẽ không bao giờ quên mùi khí cỏ Fluxweed."

"Dù sao thì, Severus, cậu đã thấy hứng thú quá đà với tình huống đó. Cậu thừa biết mà."

Vị giáo sư hơi nghiêng đầu như một kiểu cúi chào chế giễu, nhưng lời nói của ông lại ẩn chứa một chút trêu chọc nhẹ nhàng. "Bà đang định tước đi một trong số ít niềm vui trong cuộc sống vốn đã khốn khổ của tôi sao?"

McGonagall phát ra một âm thanh tặc lưỡi. "Phải, đúng vậy. Và nói về niềm vui, cậu còn trói Mr. Potter vào bàn của cậu ta."

"Ah, lý do thực sự khiến bà nổi giận đã lộ ra. Bà không quan tâm đến việc tôi cố hạ thủ học sinh, bà chỉ quan tâm đến việc tôi làm tổn thương cái tôi của cậu Potter trẻ tuổi. Thằng nhóc đó đã cố tấn công tôi. Tôi hoàn toàn có quyền khống chế nó. Thậm chí tôi còn làm việc đó một cách nhẹ nhàng."

"Cậu ta tấn công cậu bởi vì cậu đã đầu độc mọi người."

Snape vẫy một bàn tay xương xẩu với điệu bộ gạt đi. "Đó là vì lợi ích của chúng. Một chút ngộ độc tạo nên tính cách." Đột ngột, Snape thở dài và nụ cười nhẹ thoáng xuất hiện trong cuộc trò chuyện đã biến mất, trở lại thành cái cau có thường thấy. "Bây giờ, nếu bà thứ lỗi, tôi phải đi đây."

Giáo sư McGonagall vươn tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay ông, ngăn ông lại. " Cậu luôn làm thế."

"Bà làm tôi bối rối rồi, Minerva. Tôi luôn làm gì cơ?"

Hermione nghĩ Giáo sư McGonagall trông buồn bã khi bà trả lời. "Cậu luôn rút lui hay quay mặt đi. Severus, cậu ổn chứ?"

Vẻ cau có trên mặt ông càng sâu hơn nhưng giọng điệu vẫn lịch sự khi ông trả lời. "Tôi ổn."

"Cậu chắc chứ?"

"Minerva."

"Hãy tha thứ cho tôi, Severus. Đôi khi tôi quên, cậu biết đấy."

"Quên gì?"

"Rằng cậu là một người bạn. Và đừng gầm gừ với tôi. Tôi đã biết cậu phần lớn cuộc đời và tôi coi mình là bạn của cậu. Chính từ cách cậu đóng vai diễn quá nhập tâm mà đôi khi làm tôi quên mất điều đó. Tôi lo lắng cho cậu."

Đôi vai vốn căng thẳng khi nghe những lời đầu tiên của bà từ từ thả lỏng. "Sự quan tâm của bà... được trân trọng nhưng không cần thiết. Tôi ổn và thừa khả năng tự chăm sóc bản thân."

Ngay cả Hermione cũng có thể nhận ra rằng Giáo sư McGonagall không tin ông, nhưng bà vẫn cho phép lời nói dối đó trôi qua. "Được rồi, Severus. Ít nhất cậu có thể cùng tôi uống một tách trà không?"

"Tôi rất muốn; tuy nhiên, tôi đang trên đường đến giám sát buổi cấm túc của một Gryffindor của bà."

"Học trò của tôi? Ai vậy?"

"Hermione Granger."

"Cô Granger? Severus, thật khó tin. Tôi luôn thấy cô bé là một học sinh gương mẫu. Con bé đã làm gì?"

"Cứ nói rằng cuối cùng cô bé cũng khuất phục trước áp lực từ bạn bè liên quan đến tính cách của tôi." Với một nụ cười chế giễu nhẹ, ông nói thêm, "Tôi khá ngạc nhiên khi phải mất sáu năm cô bé mới sa vào ảnh hưởng của Potter và Weasley. Bây giờ, nếu cô thứ lỗi, tôi phải đến lớp học của mình trước khi cô Granger đến."

Giáo sư McGonagall đứng ở hành lang nhìn theo vị giáo sư Độc dược vài phút, khuôn mặt nghiêm nghị. Hermione không gặp khó khăn gì để nhận ra nỗi lo lắng hiện rõ trên mặt bà.

Bây giờ Hermione cảm thấy tội lỗi.

Giáo sư Snape đúng là một tên khốn nhưng ông làm vậy vì lợi ích cuối cùng của họ. À thì, vì lợi ích của họ và cho ông vui vẻ, nhưng dù sao cũng vẫn chủ yếu là vì họ.

Những lúc thế này, cô ước gì mình thuộc tuýp người thích văng tục. Giống như lần đầu tiên nghe lén, bây giờ Hermione hoàn toàn bối rối. Mỗi lần tương tác với Giáo sư Snape, cô lại có một cái nhìn khác về người đàn ông này. Cô bắt đầu cảm thấy mình như một cái yo-yo của con người.

Vậy điều đó dẫn cô đến đâu? Hermione thở dài. Cô biết chính xác điều đó đã dẫn cô đến đâu – quay trở lại hội-người-ủng-hộ-Giáo-sư-Snape mà cô vừa mới rời khỏi, đơn giản vì rõ ràng là chẳng ai trông chừng ông ấy. Giáo sư McGonagall thì đồng cảm nhưng cuối cùng bà cũng chỉ đứng sang một bên và tỏ vẻ lo lắng. Trên thực tế, có vẻ như người đàn ông ấy tích cực ngăn cản mọi người đứng lên bênh vực mình.

Nếu cô có thể đan cả trăm chiếc mũ cho những yêu tinh không hề muốn chúng, thì chắc chắn cô có thể giương cao ngọn cờ của Giáo sư Snape, một người chắc chắn sẽ không cảm ơn cô vì những nỗ lực đó. Còn về Harry và Ron, cô sẽ phải giữ kín cảm xúc của mình. Cô chỉ hy vọng rằng mình sẽ không hối hận về điều này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top