Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 - Chiến dịch S.N.O.R.T (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gõ cửa phòng học Độc Dược dày nặng, Hermione bước vào sau tiếng gầm "Vào đi". Cô cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi bước vào căn phòng. Hầm ngục mát mẻ, nhưng nét cau có khắc nghiệt trên khuôn mặt người đàn ông ngồi sau bàn giáo viên còn lạnh lẽo hơn nhiều. Nếu không tận mắt chứng kiến, cô sẽ không bao giờ tin được rằng chính người đàn ông này, chưa đầy 40 phút trước, đã vừa trêu chọc và vừa bị trêu chọc bởi Giáo sư McGonagall.

Thoáng chốc, cô tự hỏi rằng có phải cái guồng quay ủng hộ Snape mà cô dường như quyết tâm theo đuổi rốt cuộc sẽ nghiền nát cô thay vì nâng cô lên.

Cô dừng lại vài bước cách bàn thầy. Cô phải bắt đầu buổi tối cho đúng cách. "Thưa thầy Snape, trước khi buổi phạt của em bắt đầu, em chỉ muốn thầy biết rằng em... vâng, em muốn xin lỗi vì những điều em đã nói trong Đại Sảnh Đường chiều nay. Những lời đó không chỉ không phù hợp mà còn chẳng được ai yêu cầu." Cô không chắc mình đã mong đợi Giáo sư Snape phản ứng ra sao với lời xin lỗi của cô, nhưng nét mặt thầy ấy không hề thay đổi. Cô cũng không chắc làm thế nào để diễn giải sự im lặng này của thầy.

"Lời xin lỗi của trò, cô Granger," thầy cuối cùng cũng lên tiếng, "vừa không được mong đợi, cũng chẳng được chấp nhận. Những câu sáo rỗng về sự hối hận cũng sẽ không giúp trò thoát khỏi hình phạt giam giữ này hay việc dọn dẹp hậu quả trò gây ra."

Cố gắng bám vào kế hoạch được củng cố của mình để nhìn Giáo sư Snape với ánh sáng khả quan hơn, Hermione chiến đấu để ngăn chặn bản năng giận dữ bùng lên trên khuôn mặt. Dựa vào nụ cười tự mãn nhếch môi thầy, cô khá chắc nỗ lực của mình đã thất bại. Vất vả kiềm chế sự nóng nẩy, cô thầm đếm đến mười trước khi trả lời. "Em không hề nghĩ rằng hình phạt của mình sẽ được giảm nhẹ, thưa thầy. Em có tội. Em chỉ muốn thầy biết rằng em rất tiếc và chuyện này sẽ không xảy ra nữa. Lúc đó em đã để cơn giận lấn át."

Nhướng mày, Giáo sư Snape khẽ càu nhàu thể hiện sự hoài nghi trắng trợn.

Xem ra lời xin lỗi cũng bằng thừa. "Vậy em sẽ bắt đầu công việc cọ rửa vạc ngay ạ, thưa thầy." Nghe thế biểu cảm thầy cuối cùng cũng đổi. Thầy trông khá thích thú với Hermione, điều cô biết chắc không phải là dấu hiệu tốt lành.

"Trò sẽ không cọ rửa vạc tối nay, cô Granger."

"Thưa thầy? Nhưng em nghe nói..." Cô ngập ngừng. Cô chắc chắn không muốn thầy nghĩ rằng mình đang chỉ trích hình phạt của thầy.

Một bên mép của thầy khẽ nhếch lên. Hiển nhiên Giáo sư Snape đang thấy thích thú, mặc dù cô có cảm giác thầy đang khoái chí trên sự khốn khó của cô.

"Cô Granger, chúng ta hãy dùng khối óc nổi tiếng đó của trò trong một thoáng, được chứ? Trước khi đến Hogwarts, nhiệm vụ của trò vào mỗi tối sau bữa ăn với gia đình nhỏ hạnh phúc là gì?"

Trán Hermione nhăn lại vì bối rối. "Em rửa bát đĩa sạch bong và dọn dẹp nhà bếp. Đó là việc của em."

Giáo sư ngả người ra sau ghế, đan các ngón tay trên bụng. "Bây giờ, cô Granger, liệu một đứa trẻ lớn lên trong thế giới phù thủy có phải đảm nhận việc vặt như vậy không?"

Hermione chỉ có thể lắc đầu kinh ngạc khi cô nhận ra sự kết nối. Thực sự có phương pháp ẩn sau sự điên rồ của thầy. "Dạ không, thưa thầy," cô trả lời. "Trong một gia đình phù thủy, hoặc bùa vệ sinh sẽ được sử dụng hoặc yêu tinh gia dụng sẽ đảm nhận việc lau dọn thủ công."

"Chính xác. Đưa cho trò một nhiệm vụ không gây khó khăn gì sẽ đánh mất mục đích của hình phạt giam giữ. Chỉ những người lớn lên trong thế giới phù thủy mới có vinh dự đáng ngờ là cọ rửa mấy cái vạc. Ta còn một việc cực nhọc hơn nhiều dành cho trò tối nay."

Đột ngột nghiêng người về phía trước, thầy đứng dậy, chiếc áo chùng tối màu buông những nếp gấp chuẩn xác quanh người thầy. "Đi theo ta."

Dẫn cô đến một cái bàn làm việc dọc theo bức tường phía sau, Giáo sư Snape chỉ vào một cái thùng gỗ chứa đầy những con bọ cánh cứng màu đen bóng loáng - tạ ơn trời là đã chết. "Trò, cô Granger, sẽ lột lớp cánh mai (vỏ bọc sừng bên ngoài) của từng con bọ cánh cứng và đặt chúng vào trong lọ này." Thầy chỉ vào một lọ màu xanh có miệng rộng đặt trên bàn. Chỉ vào một lọ khác cũng có miệng rộng nhưng nhuộm màu nâu đậm - Hermione biết màu ấy sẽ bảo vệ vật đựng bên trong khỏi ánh sáng mặt trời - thầy nói thêm, "Đây, trò sẽ đặt mắt của các con bọ vào lọ này. Hãy cẩn thận và cố gắng đừng làm hỏng mắt khi trò lấy chúng ra khỏi hốc nhỏ đó. Trò sẽ cho phần còn lại của mấy con bọ trở lại thùng. Khi buổi phạt kết thúc, trò sẽ mang thùng xuống cho Hagrid. Ta đã đưa ra hướng dẫn đủ đơn giản chưa hay trò còn thắc mắc nào?"

Hermione nhìn vào thùng bọ cánh cứng và cau mày kinh tởm. "Dạ không, thưa thầy, em không có câu hỏi nào ạ."

"Ồ, ngày tuyệt vời," thầy đáp khi quay trở lại bàn. "Không có câu hỏi nào từ cô nàng với những thắc mắc không bao giờ cạn. Vậy thì ta đề nghị trò mau bắt đầu đi."

Cầm con bọ cánh cứng dài gần bằng ngón tay đầu tiên, Hermione nhăn mũi trước lớp vỏ có kết cấu trơn gần như nhờn dính dưới mấy ngón tay. Nuốt nước bọt đánh ực, cô bắt đầu công việc của mình. Sau khi làm tầm bốn mươi con, cơ thể cô đã rơi vào một nhịp điệu đều đặn: nhặt một con bọ lên, luồn móng tay cái vào giữa đầu và ngực, gỡ lớp vỏ cánh, xoay ngược con bọ, cẩn thận gỡ mắt ra, thả mắt và cánh vào các lọ thích hợp và nhặt con bọ tiếp theo. Sau vài con đầu tiên, cô thậm chí còn hết rùng mình trước nội tạng của những con bọ kẹt bên dưới móng tay được cắt ngắn gọn gàng. Đây chắc chắn là động lực mạnh mẽ để không cắn móng tay trong vài tuần tới; hiệu quả hơn nhiều so với lọ sơn móng tay có vị kinh khủng mà mẹ cô từng sơn lên móng tay để cai chứng cắn của cô hồi còn bé.

Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, những chuyển động lặp đi lặp lại của ngón tay khiến tâm trí cô đi lan man. Lơ đãng ngước lên nhìn Giáo sư Snape. Mái tóc sẫm màu của thầy cúi xuống bàn, một nếp nhăn tập trung làm sâu thêm vệt hằn nhỏ giữa hai lông mày. Cuộn giấy da bên khuỷu tay cho cô biết thầy đang chấm bài luận. Cô co rúm người đồng cảm khi thấy cây bút lông ngỗng đầu đỏ loé lên trên một cuộn giấy. Một học sinh xui xẻo nào đó rõ ràng đã bị nhận xét gay gắt nếu nếp nhăn của thầy và lượng mực sử dụng có ý nghĩa gì đó.

Cố gắng để những lần quan sát thầy chỉ diễn ra trong thoáng chốc, Hermione thay phiên nhìn vị giáo sư của mình và cả việc mổ xẻ mấy con bọ cánh cứng. Cuối cùng, ngay cả việc nhìn Snape cũng trở nên tẻ nhạt, không đủ ngăn cô cảm thấy buồn chán. Và một Hermione buồn chán, mẹ cô vẫn thường bảo, không bao giờ là điều tốt đẹp cả.

"Giáo sư, em có thể hỏi thầy một câu về sáng nay được không ạ?" Câu hỏi của cô vang lên nặng nề trong sự tĩnh lặng của căn phòng.

Thầy không ngẩng đầu lên, nhưng cây bút lông ngỗng trong tay đã ngừng chuyển động. "Không, cô Granger, ta sẽ không, với trò, hay bất kỳ ai khác, giải thích hành động của ta trong tiết học sáng nay."

Cắn nhẹ môi dưới, cô cân nhắc... liệu cô có dám thách thức sự khó chịu của thầy? "Dạ không, thưa thầy, đó không phải là điều em muốn hỏi."

Điều đó đã thu hút sự chú ý của thầy. Đôi mắt đen sắc bén nhìn cô với chút tò mò. "Được một câu hỏi thôi, cô Granger." Thầy đưa một bàn tay lên trong tư thế cảnh báo trước khi cô kịp mở lời. "Chỉ một câu hỏi duy nhất. Ta khuyên trò nên chọn một câu thật hay ho. Nếu trò làm phiền ta với thứ vớ vẩn nào đó, à, ta còn nguyên một thùng bọ cánh cứng khác trong kho nữa đấy."

Cô biết lời đe dọa thêm thời gian phạt giam giữ không hề hão huyền, thế nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hàng ngàn câu hỏi thảy đều khao khát câu trả lời xoay vòng trong tâm trí cô - Điều gì khiến thầy quay lưng lại với Voldemort? Sao thầy lại giúp đỡ Dumbledore? Vì sao thầy dường như ghét Harry, Ron và cả bản thân cô đến vậy? Vì sao? Vì sao? Vì sao? Bằng nỗ lực, cô kiềm chế chúng lại. Một câu hỏi. Cô có thể làm được. Đâu là điều cô thật sự muốn hỏi mà đáng để mạo hiểm lĩnh thêm hình phạt? Ngay sau đó, cô đã biết. "Khi thầy dùng đũa phép của em sáng nay, ma thuật của em đã đáp lời hiệu triệu của thầy. Em không hiểu vì sao chuyện đó lại xảy ra ạ."

Giáo sư Snape nhìn cô chăm chú lâu đến mức cô nghĩ thầy sẽ không trả lời. Vừa khi cô đành chấp nhận thêm một tối vật lộn với mấy con bọ thì thầy khiến cô ngạc nhiên. "Là phù thủy gốc Muggle, việc trò không hiểu cũng chẳng có gì lạ."

Trước cụm từ "gốc Muggle", Hermione cứng người như tượng, sẵn sàng chịu đựng sự nhạo báng mà cô biết chắc đang đến.

Nếu ngạc nhiên khi thầy trả lời thì cô còn bàng hoàng hơn với lời nói tiếp theo của thầy. "Đừng hất mặt lên với ta, cô Granger. Ta không hề lên án nguồn gốc của trò, đó chỉ đơn thuần là một sự thật. Không được nuôi dạy trong thế giới phù thủy, trò thiếu vắng sự uốn nắn bởi các lễ nghi xã hội - điều tạo nên nền tảng văn hóa của chúng ta. Cho dù trò có tiếp nhận thế giới phù thủy đến mấy, học về nó nhiều thế nào, thì vẫn luôn tồn tại những điển tích văn hóa, lịch sử, truyền thuyết và quan điểm mà trò sẽ chẳng bao giờ hiểu cho đến khi chúng được giải thích tường tận."

Hermione phần nào dịu lại khi cô hiểu ý thầy. Suốt bao năm băn khoăn tìm chỗ đứng của mình trong thế giới phù thủy, cô bé cũng từng có suy nghĩ tương tự. "Dù em có muốn đến thế nào để trở thành một phần của thế giới này, em sẽ chẳng bao giờ là một... người bản xứ, nếu có thể gọi thế."

Cô cảm thấy một niềm kiêu hãnh nho nhỏ dâng lên khi thầy nhướng một hàng lông mày đen nhìn lời mình nói. Cô đã gây ngạc nhiên cho thầy, có lẽ thậm chí còn gây ấn tượng nữa. Nhận ra cơ hội đó, cô mạnh dạn nói thêm điều mình lưỡng lự cả năm trời qua, điều cô chưa bao giờ thoải mái nói cùng Harry hay Ron. "Chính điều đó biến em và những phù thủy gốc Muggle khác thành mối đe dọa với thế giới phép thuật, cũng là động lực tập hợp đám Voldemort và đám Tử thần Thực tử Thuần chủng. Theo cách giải thích nghiêm ngặt nhất, em CHÍNH LÀ mối đe dọa đến lối sống phù thủy. 11 năm đầu tiên đời em sống trong một nền văn hóa khác. Em làm mọi thứ khác biệt. Em nhìn nhận mọi thứ bằng cách riêng. Tư tưởng Thuần chủng là sai trái, nhưng một vài nỗi sợ hãi của họ dễ hiểu thôi. Sự thay đổi khó khăn với bất kỳ xã hội nào, nhưng đặc biệt khó khăn với một xã hội khép kín và phát triển chậm như thế giới phù thủy. Em nghĩ việc này một phần liên quan đến tuổi thọ dài hơn mà người dùng phép thuật có được. Nó-"

"Trừ năm điểm vì lan man, cô Granger," Giáo sư Snape ngắt lời.

Lời thầy khiến dòng suy nghĩ của cô dừng lại giữa chừng. Cảm thấy sức nóng lan trên gò má, cô lẩm bẩm rất nhanh, "Em xin lỗi ạ, thưa thầy."

"Phải, trước khi trò lạc đề thêm nữa..."

Hermione đỏ mặt lần nữa vì giọng điệu gay gắt của thầy, nhưng đủ khôn ngoan để kiềm chế bản thân phản ứng, đặc biệt khi Giáo sư Snape đứng dậy khỏi ghế để chuyển sang tư thế giảng bài tiêu chuẩn trước bàn. Thầy sắp đưa ra câu trả lời chi tiết cho thắc mắc của cô và cô không muốn làm bất cứ điều gì khiến thầy nản lòng.

"Chúng ta, những người sử dụng phép thuật, không phải lúc nào cũng dùng đũa phép để tăng cường sức mạnh," thầy bắt đầu. "Tổ tiên của chúng ta sử dụng cái mà ngày nay thường được biết đến là ma thuật cổ xưa. Đó là một loại ma thuật dựa nhiều hơn vào cảm xúc, sức mạnh nguyên thủy và nghi lễ thay vì lời thần chú. Tuy nhiên, ma thuật cổ xưa cực kỳ tiêu hao sinh lực của người dùng phép thuật vì nó sử dụng năng lượng cá nhân làm nền tảng để hút lấy nguyên tố ma thuật bên ngoài. Đũa phép, tất nhiên, tập trung ma lực của chúng ta và gia tăng nó, cho phép chúng ta thực hiện những kỳ tích kỳ diệu hơn nữa mà lại đỡ tốn sức. Mặt trái của điều này là chúng ta không còn tiếp xúc với các phép thuật nguyên tố cơ bản nữa."

Những ngón tay của Hermione vặn vào con bọ cánh cứng trong tay, lớp vỏ kêu răng rắc dưới áp lực. Cô muốn có bút lông ngỗng và giấy da để có thể ghi chép. Dù thế nào chăng nữa, tiết học của Giáo sư Snape luôn cung cấp kiến thức khiến Hermione say mê suốt thời gian ở Hogwarts.

Tuy nhiên, Giáo sư Snape lại hiểu nhầm sự cựa quậy của cô là một lời phê phán nào đó, bởi thầy nhận xét khô khốc, "Ta đang vào đúng câu hỏi của trò. Kiên nhẫn đi, cô Granger. Trò phải nắm chắc lịch sử trước để hiểu được hiện tại."

Mặt cô lại đỏ bừng. Vẻ khó chịu của cô dường như làm thầy hài lòng, và thầy tiếp tục bài giảng ngẫu hứng. "Ngày xưa, trước khi có đũa phép, tổ tiên chúng ta liên kết thành những vòng tròn để thực hiện các kỳ tích ma thuật vĩ đại hơn. Và họ phát hiện ra phép thuật của một số người kết hợp với nhau tốt hơn những người khác. Họ gọi đó là Sự cộng hưởng (Affinity). Dù thời nay việc biết ai Cộng hưởng với phép thuật của mình không hề phổ biến, nó cũng không quá hiếm. Lý do duy nhất khiến khái niệm này ít được biết đến hơn là hiện tại chúng ta hầu như chỉ sử dụng đũa phép. Chẳng còn nhu cầu hợp nhất sức mạnh để tạo nên phép thuật lớn hơn, nếu không thì nhiều người hẳn sẽ biết ai là người mang Sự cộng hưởng với mình. Và trước khi trò nảy ra bất kỳ ý tưởng vớ vẩn nào về bản chất của Sự cộng hưởng, hãy hiểu là chúng ta không có bất kỳ sợi dây liên kết phép thuật nào hết. Cảm nghĩ của ta về trò sẽ không thay đổi. Chúng ta sẽ không trở thành bạn bè ngay tắp lự đâu. Trò có hiểu không?"

"Dạ, thưa thầy," cô vâng lời. Sự căm ghét tột độ trong cách thầy nói ra từ "bạn bè" khiến Hermione không còn nghi ngờ gì nữa về cảm xúc của thầy về chuyện đó.

"Tốt. Sự cộng hưởng có nghĩa là phép thuật của ta và trò kết hợp tốt với nhau, rằng sức mạnh phép thuật của chúng ta sẽ không xung đột hoặc triệt tiêu nhau khi phối hợp trong một phép thuật quy mô lớn hơn. Đó là lý do vì sao phép thuật của trò đã đáp lại ta khi dùng đũa phép của trò để thi triển."

"Vậy có nghĩa..."

Thầy giơ một bàn tay lên ra hiệu cho cô im lặng. "Ta nhớ rõ đã bảo trò chỉ được hỏi một câu." Ánh mắt thầy hướng về cái thùng bên khuỷu tay cô. "Và hình như trò vẫn còn phải chiến đấu với vài trăm con bọ nữa."

Hermione nhìn theo ánh mắt thầy xuống chiếc thùng. Đúng thế. Bọ. "Dạ vâng, thưa thầy."

Căn phòng lớp học nhanh chóng chìm trở lại trong tĩnh lặng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top