Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Được chú ý (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta thường nói, nhận thức về sau lúc nào cũng chuẩn xác. Nhìn lại, cô nhận ra đây là một ý tưởng cực tồi. Tiếc rằng cô đã không cân nhắc điều đó trước đây. Cô có Bản đồ Kẻ Gian Chiến; cô chỉ cần ở trong phòng của mình cho an toàn. Nhưng không, cô buộc phải nhìn tận mắt, buộc phải tiếp xúc gần gũi và riêng tư.

Hermione ép người thêm một inch nữa vào hốc tường, đảm bảo mép chiếc Áo choàng Tàng hình của Harry che kín chân mình. Đúng thật là tiếp xúc gần gũi và riêng tư. Cô nên đi khám não mới đúng. Từ khi nào cô lại trở thành người phá luật lệ? Cô đã luôn như vậy hay đây là là một quá trình trượt dài, chậm rãi, không thể tránh khỏi vào con đường phạm pháp? Trước đây cô thường làm dịu lương tâm bằng cách biện minh rằng tất cả đều là do Harry và Ron làm. Cô chỉ bị kéo vào những cuộc phiêu lưu của họ -- để giữ cho họ tránh xa rắc rối thêm hơn là vì cô muốn dính líu vào.

Nhưng Harry và Ron có đang ở đây lúc này không? Không. Họ đang ở trên giường an toàn và thoải mái, nơi dành cho những Gryffindor ngoan ngoãn, tuân thủ luật lệ. Còn những Gryffindor hư hỏng, không tuân thủ luật lệ, lại đang bị đè bẹp trong một hốc tường nhỏ bé ở tầng ba, cầu nguyện cho bất kỳ người hay vật nào chịu nghe rằng người đàn ông hiện đang cùng chia sẻ hốc tường với cô sẽ không phát hiện ra sự hiện diện của cô.

Đây chắc chắn không phải một trong những ý tưởng sáng giá hơn của mình.

Sự cám dỗ đã lấn át cô; đúng hơn là sự hiếu kỳ của cô lấn át. Cứ nhìn chằm chằm vào Bản đồ trong sự an toàn và ẩn dật trong giường, cô quan sát Giáo sư Snape đi vòng vòng vô tận trong lâu đài. Cô cảm thấy thôi thúc muốn nhìn thấy vị giáo sư này bằng xương bằng thịt. Việc nhìn thấy bước chân ông đánh dấu trên Bản đồ là không đủ. Cô cần thấy ông ấy. Cô muốn kết nối với ông, muốn hiểu điều thôi thúc ông ấy đi dạo trong lâu đài suốt đêm.

Vứt bỏ hết sự thận trọng, mặc kệ phần bản thân nghe âm vang rất giống Giáo sư Snape chỉ ra cô đang hành xử như Gryffindor đến mức nào, Hermione đã lẻn ra khỏi tháp; chiếc áo choàng và Bản đồ trong tay.

Tìm thấy ông ấy với trợ giúp của Bản đồ thật là dễ dàng. Việc đảm bảo ông ấy không nhận ra sự hiện diện của cô lại khó khăn hơn rất nhiều. Dù đã có bùa chú im lặng và chiếc áo choàng, cũng không mất nhiều thời gian trước khi ông bắt đầu nhìn ra phía sau. Nhận ra rằng ông ấy cảm nhận được sự hiện diện của cô, rất giống lúc cô theo dõi ông trong Đại sảnh đường, Hermione liền lùi lại để theo dõi ông từ khoảng cách xa hơn. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc quay lại căn phòng an toàn của mình.

Rồi cô nghe thấy tiếng nói phía sau. Chính xác là những giọng nói trẻ trung. Nhận thấy rằng vài học sinh phá lệ giới nghiêm sắp bị bắt, cô né vào một hốc tường để họ có thể đi qua. Cô chưa bao giờ nghĩ Giáo sư Snape sẽ quay ngược lại về phía cô để né vào cùng một cái hốc nhằm quan sát một cặp đôi Ravenclaw lẻn qua. Tại sao ông ấy lại theo dõi bọn Ravenclaws nhỉ? Chẳng phải nhiệm vụ của ông là bắt học sinh ngay trong lúc họ phạm lỗi và ập xuống sao? Tim Hermione đập thình thịch đến mức cô kinh ngạc rằng sao vị giáo sư không nghe thấy được. Chúa ơi, Chúa ơi, Chúa ơi. Nếu ông ấy lùi thêm một bước nữa, ông ấy sẽ đụng phải cô, và dù có áo choàng Tàng hình hay không, cô vẫn sẽ bị tóm gọn mà thôi.

Ông ấy gần tới mức một chiếc giày ủng thực sự đang đứng trên vạt áo choàng. Hermione quên cách thở.

Rồi ông đi mất mà chỉ chạm nhẹ phần áo choàng dạy học vào người cô. Nỗi sợ hãi dần dần rút đi khi tim cô chậm lại từ trạng thái tràn đầy adrenaline. Suýt chết. Thực sự, rất rất gần. Quá gần rồi.

ssssss

Đi theo một cách ẩn mình đằng sau hai học sinh Ravenclaw, Severus nhận ra rằng người quan sát ông đã biến mất. Cảm giác bị theo dõi xuất hiện rõ dần theo thời gian, phần giữa hai bả vai ngứa ran mỗi khoảnh khắc. Một phù thủy khác hẳn đã bỏ qua cảm giác bị theo dõi khi những cái nhìn lén lút xung quanh không tiết lộ hiện diện lảng vảng hay bức chân dung tọc mạch nào. Mặc dù vậy, Severus không phải là một phù thủy bình thường, và giác quan nhạy bén cùng sự đa nghi đã cứu mạng ông hơn một lần. Ông đã học được từ lâu rồi, hãy nghe theo chúng.

Quyết định thử nghiệm nho nhỏ lúc trước đó, ông chậm rãi băng qua lâu đài, nhịp bước nhẹ nhàng không vội vàng. Hiện diện nọ đã đi theo dọc những hành lang tối tăm, đồng hành cùng ông.

Đây không phải lần đầu tiên một con ma tò mò đi theo ông trong chuyến lang thang về đêm. Những kẻ muốn trò chuyện, ông nhanh chóng gửi họ đi bằng lời đe dọa trục xuất, phương pháp này có tác dụng với ma tương tự như đuổi học với học sinh. Đó là một người bạn đồng hành im lặng. Vì ông không cảm nhận được ác ý nào, chỉ có sự tò mò, ông đã không yêu cầu thứ đó tiết lộ bản thân hay biến đi. Có vẻ là một linh hồn mới. Chúng thường hay nhút nhát về việc lộ diện trước những cư dân còn sống trong lâu đài, một giả định được xác nhận bằng sự biến mất của thứ đó sau cuộc chạm mặt với hai Ravenclaw. Ông đã không cảm thấy thứ kia kể từ khi bắt đầu đi theo chúng.

Nhìn thấy những kẻ ông theo dõi tăng tốc, ông cũng vội vàng hơn. Thu hẹp khoảng cách với con mồi đã chọn, ông bỏ qua ý nghĩ về những con ma nhút nhát vì chúng chẳng đáng lưu tâm. Thay vào đó ông tập trung suy nghĩ vào hai người đàn ông trẻ phía trước mình. Trải qua thời gian, ông thấy khá thú vị khi để chúng đến gần mục tiêu với suy nghĩ đã thành công trước khi ông xuất đầu lộ diện.

Vài bước nữa nào; để chúng nhìn thấy cánh cửa chân dung Ravenclaw. Chờ đợi. Chờ đợi. Bây giờ.

"Cậu Hedge, cậu Wunderlich. Thật đáng thất vọng." Nhìn bả vai họ cứng lại rồi sụp xuống khi ông bước ra từ bóng tối, Severus chậm rãi để một bên miệng nhếch lên.

sssssss

Hermione đi tới đi lui dọc bức tường phía sau căn phòng, bước chân được giảm nhẹ bởi một tấm thảm dày có màu xanh dương và xanh lá dễ chịu. Ron đã triệu tập Phòng Cần Thiết với ý tưởng rằng họ cần một nơi an toàn, thoải mái để có một cuộc đối thoại nghiêm túc. Hermione đã thêm yêu cầu của mình rằng căn phòng cần được gắn phép chống lại bất kỳ thiết bị do thám nào, dù từ bên trong hay bên ngoài, như cô vẫn thực hiện mỗi lần cô tạo phòng học Độc dược cho bản thân. Cô sẽ không làm cho hoạt động của họ trở nên dễ theo dõi đối với ngài hiệu trưởng. Cô cảm thấy biết ơn vì Phòng hoạt động theo yêu cầu về tinh thần hơn là lời lẽ. Cô không muốn phải giải thích yêu cầu phòng chống do thám của mình. Cô vẫn còn mối nghi ngại trong lòng liệu cô có đúng khi không kể cho hai cậu bạn kia về các thiết bị nghe lén hay không.

Đáp ứng yêu cầu kết hợp của họ, Phòng Đần Thiết đã cung cấp phòng học nhỏ, ốp gỗ óc chó này. Một lò sưởi rực lửa, những chiếc ghế bành nhồi nệm, và màu sắc nhẹ nhàng mang lại cho căn phòng cảm giác ấm cúng, dễ chịu.

Tuy nhiên, cảm giác thoải mái này không giúp gì cho sự bồn chồn của cô. Cô từ chối gọi những rung động trong bụng là hồi hộp căng thẳng. Sau tình huống thót tim, chỉ cách Professor Snape một gang tay tối qua, cô nghĩ cô nên phát triển được dây thần kinh bằng thép mới đúng. Cô vẫn không thể tin được cô chưa bị tóm.

Lắc đầu, cô dứt khoát gạt bỏ những suy nghĩ về giáo sư của mình. Bây giờ là lúc để tập trung vào các bạn của cô. Harry, dù cậu có thừa nhận hay không, cần tới họ. Cô chỉ hy vọng họ có thể phá vỡ bức tường giận dữ mà Harry xây dựng quanh mình.

Nghe thấy tiếng cửa mở sau lưng, Hermione quay người.

Khi cánh cửa đóng lại phía sau lưng kèm theo một tiếng thịch nặng nề, Harry nhận ra cậu đã lọt vào bẫy. Một lượt nhìn nhanh quanh căn phòng cho thấy không có lối thoát nào khác, và trong một giây điên rồ, cậu nghĩ đến việc rút cây đũa phép và bỏ chạy. Tuy nhiên, một cái liếc nhanh ra sau lưng xác nhận rằng một thân hình vững chãi với vẻ mặt ương bướng quyết liệt, đang chắn cửa.

Bắt gặp ánh nhìn của Ron nơi cậu bạn đang canh giữ ở cửa, Harry nói, "Et tu, Ron?" Dù biểu cảm bối rối của Ron lấy đi chút trớ trêu của tình huống, tiếng thở dài nhẹ của kẻ giam giữ còn lại mang lại cho cậu chút thỏa mãn rằng ít nhất cô ấy đã bắt kịp và hiểu ý ám chỉ của cậu.

Hermione thở dài. Cô đã biết chuyện này sẽ không dễ dàng, nhưng đã hy vọng rằng ít nhất họ có thể bắt đầu buổi tối một cách dễ chịu.

"Xin đừng như vậy, Harry." Cô đưa tay ra hiệu về phía Ron, "Chúng ta là bạn của cậu đấy. Cậu biết mà. Chúng ta lo lắng cho cậu. Cậu không chịu nói chuyện với chúng ta, nên chúng ta quyết định phải nói chuyện với cậu."

Thái độ hòa dịu biến mất khi, dù ở bên kia căn phòng, cô vẫn có thể cảm thấy ma thuật của Harry đẩy ngược lại cảm giác của cô khi cơn giận dữ trong cậu bùng cháy. Ngay cả khi không có những đợt ma thuật nhìn không thấy đó, cô vẫn có thể hiểu tâm trạng cậu từ sắc đỏ xỉn loang lổ trên má và đôi tay nắm chặt đặt cứng nhắc bên hông.

Dũng cảm đối mặt với cơn giận dữ đó, cô bước lên một bước. "Harry, có chuyện đang xảy ra với cậu. Cho bọn tớ biết đi. Để bọn tớ giúp cậu."

"Không có chuyện gì cả," Harry nhổ toẹt.

"Trò hề!" Ron nói, "Chúng tớ không tin cậu, Harry."

Trước những lời của Ron, Harry quay ngoắt lại đối mặt với cậu bạn kia. Hy vọng ngăn cản một cuộc đấu tay đôi, Hermione lao tới, trượt người vào giữa Harry và Ron.

"Ý của Ron là," Hermione nói, kèm theo ánh nhìn giận dữ qua vai về phía Ron, "là có chuyện gì khác đang xảy ra với cậu, Harry. Và chúng tớ có thể nhìn ra điều đó. Chúng tớ biết cậu rất suy sụp khi Sirius mất. Và có thể mọi người khác nghĩ tâm trạng của cậu là vì Sirius, nhưng chúng tớ biết không phải vậy. Cậu bùng nổ vì những lý do khác. Vài ngày trước, cậu chơi đuổi bắt với Ron trên bãi cỏ. Còn nhìn cậu bây giờ xem, cậu gần như mất kiểm soát cảm xúc của mình. Cậu sẵn sàng nguyền rủa bạn thân nhất của mình. "

Tuy nhiên Harry lại phủ nhận hoàn toàn. "Tớ không bị gì cả." Cậu vặn vẹo lời nói của mình để bắt chước ngữ điệu và nhấn nhá của Hermione.

"Không thật à? Ron hỏi, mắt lướt qua cơ thể căng thẳng của cậu bạn kia, nán lại có chủ ý trên những nắm tay đang siết chặt bên hông Harry. "Cậu có thể lừa được tớ đấy."

Ánh mắt xanh lục của Harry nheo lại. "Tớ không phải làm cái quái gì để lừa cậu cả. Dù sao cũng không phải việc của cậu. Cậu không cần phải biết."

"Chúng tớ không cần phải biết?" Ron nhắc lại, giọng dâng cao đầy hoài nghi. "Ồ, sao lại nghe quen thế nhỉ?" Cậu đặt tay lên vai Hermione và nhẹ nhàng kéo cô sang một bên để có thể bước lại gần Harry hơn."Ô kìa, tớ nhớ ra rồi, hình như Dumbledore đã nói thế với cậu. Và tớ tin, sửa tớ nếu tớ sai nhé, anh bạn, nhưng cậu đã gây ra một mớ rắc rối hỗn loạn vì bị đối xử như trẻ con và không được thông báo những việc liên quan đến cậu." Tới cuối cùng, Ron đang đứng ngực chạm ngực với Harry trong khi hét lên, gương mặt loang lổ những vệt xấu xí đỏ và trắng.

Harry, dù có dáng người mảnh và thấp hơn, không hề lùi lại mà hét trả. "Không phải việc của cậu. Chuyện này chẳng liên quan gì tới hai cậu." Harry xô mạnh qua Ron, tiến về phía cánh cửa. "Chuyện này liên quan đến cuộc chiến với Voldemort, và các cậu không liên quan."


Chẳng liên quan gì tới cô? Sao cậu ấy có thể nghĩ nó không liên quan đến cô hay Ron? Với ý nghĩ đó, Hermione mất hết kiềm chế. "Khoan đã, cuộc trò chuyện này chưa kết thúc." Hermione tiến về phía Harry cho đến khi mũi chạm mũi với cậu ấy. "Không liên quan đến tớ? Không có dính líu?" Hermione bước thêm một bước, ép Harry lùi lại. "Cậu nói cái chuyện ích kỷ, và TÍCH CỰC NGU NGỐC ấy thật hay sao?" Một ngón tay chọc vào ngực Harry ép cậu ấy phải lùi lại thêm một bước."

Chuyện này là cuộc chiến của tớ bởi vì tớ sinh ra từ Muggle. Đây là cuộc chiến của tớ bởi vì Voldemort đã biến tớ thành mục tiêu."

Những tia năng lượng tí tách chạy dọc các lọn tóc xoắn của cô, làm điện hóa phần đuôi tóc khiến chúng dựng đứng, rời ra xa tạo thành một vầng hào quang rậm rạp quanh đầu cô. Một tia lửa vọt từ đuôi tóc và rơi xuống xèo xèo trên tay Harry, khiến cậu bật lại và lùi thêm một bước nữa. Đáng tiếc rằng, bước cuối này đẩy lưng cậu ép sát vào tường. Hermione, chẳng nhận thức gì khác ngoại trừ cơn giận dữ vẫn tiếp tục tiến tới, bám sát từng bước cậu ấy lùi. "Đây là cuộc chiến của tớ không phải vì tớ là bạn của Harry Potter, mà bởi vì, xét về mặt học thuật, tớ là học sinh có thứ hạng học tập đứng đầu trong năm học của chúng ta hơn tất cả những tên Pureblood ngu xuẩn, hợm hĩnh, kiêu căng kia. Chuyện này có liên quan đến tớ vì tớ chọn đứng lên chống lại một kẻ điên loạn dùng sự khủng bố và đe dọa để cố cướp đi những thứ không thuộc về hắn."

Hermione cuối cùng dừng lại, thở hổn hển, dường như nhìn xuyên thấu qua cậu trai trước mặt mình.

"Ừm, Hermione..."

Hermione chớp mắt, lấy lại ý thức. Cơn giận dữ cô vừa cảm thấy rút cạn nhanh chóng chỉ để bị thế chỗ còn nhanh hơn nữa bởi sự xấu hổ khi nhận ra điều cô vừa làm.

Harry, mắt mở to, trông sững sờ, mặc dù Hermione không thể quyết định đó là do lời nói của cô, những tia lửa nhỏ màu xanh dương lách tách mà cô cảm nhận nhảy múa giữa tóc mình, hay là do cô đã ép cậu vào góc trong căn phòng với một ngón tay vẫn đang đặt thẳng thừng vào ngực cậu.

"Xin lỗi." Cô vội vàng hạ tay xuống, má chuyển sang màu đỏ thẫm trong sự ngượng ngùng. Bước ra xa khỏi Harry, cô nhìn lướt qua Ron chỉ để buông đầu vào tay và rên rỉ trước vẻ mặt sửng sốt của cậu bạn.

Harry vẫn ở yên trong góc, chớp mắt nhanh đằng sau cặp kính. Cậu mở miệng nhưng không có tiếng nào phát ra. Đóng sập miệng lại, cậu hắng giọng và thử lại. Lần này cậu thành công nói ra lời. "Tớ mừng VÌ cậu ở phe của bọn tớ, Hermione."

Ron trao đổi ánh mắt với Harry qua cái đầu cúi gằm của Hermione. "Tớ đã nói rồi, tớ sẽ nói lại: tài giỏi nhưng đáng sợ. Rất, rất đáng sợ."

Hermione ngẩng đầu lên lườm Ron một cái, mặc dù nó chẳng có chút nhiệt lượng thực sự nào. Ánh nhìn cô chuyển sang Harry lại trở nên ăn năn và tha thiết. "Xin lỗi vì màn biểu diễn tính khí nho nhỏ đó, không hẳn đấy là điều chúng ta định làm." Ít nhất cơn tam bành của cô cũng khiến Harry bất ngờ đủ để ngăn cậu xông ra ngoài. Thái độ thư thả hơn của cậu mang lại cho cô can đảm để tiếp tục. "Chúng ta là bạn của cậu, đồ ngốc. Chúng ta luôn đứng về phía cậu. Hãy để bọn tớ giúp cậu."

Harry dựa đầu mệt mỏi vào tường. "Không ai có thể giúp được tớ."

"Cậu không biết chuyện đó cho đến khi kể hết cho chúng tớ nghe, anh bạn."

Harry nhìn lại hai người bạn thân nhất của mình trên thế giới. "Có một lời tiên tri. Nó nói về sự thất bại của Voldemort."

Hermione, nhanh chóng kết nối các sự kiện, thực hiện bước nhảy logic. "Thế chính là cái ở Cục huyền bí đằng sau cánh cửa mà cậu cứ nhìn thấy trong mơ."

Harry gật đầu. "Họ giữ toàn bộ những lời tiên tri thật sự trong căn phòng đó." Ánh mắt cậu xa xăm khi nhớ lại ký ức. "Có hàng nghìn cái ở đó, tất cả những quả cầu nhỏ phủ bụi, đợi đến khi đúng người đến lấy chúng." Harry lấy lại tập trung nhìn các bạn mình. "Dumbledore nói rằng chỉ người mà lời tiên tri nói tới mới có thể mở khóa. Voldemort không thể vào phòng nên hắn đã dẫn tớ qua giấc mơ vào căn phòng đó để tớ có thể mở lời tiên tri cho hắn."

"Dừng lại đi," Ron nói, khiến cả Hermione và Harry quay về phía cậu. "Nếu chúng ta đang bàn về lời tiên tri và Voldemort, thế thì mình ngồi xuống thôi." Cậu chỉ tay về phía mà Phòng Cần Thiết đã tạo nên những chiếc ghế tựa ấm cúng. "Ngồi."

Sau khi họ ổn định, Ron ra hiệu cho Harry tiếp tục. "Vậy lời tiên tri này nói gì?"

Harry, trông cam chịu và mệt mỏi, nhắm mắt lại và bắt đầu lặp lại những từ ngữ ám ảnh mình. "Kẻ mang sức mạnh đánh bại Chúa tể hắc ám đang tới gần... Sinh ra từ những ai đã ba lần thách thức hắn, sinh ra khi tháng bảy tàn lụi... và Chúa tể hắc ám sẽ đánh dấu hắn như kẻ ngang hàng, nhưng hắn sẽ có quyền năng mà Chúa tể không biết... và kẻ này phải chết dưới tay kẻ kia bởi vì chẳng ai có thể sống sót khi kẻ còn lại tồn tại... Kẻ mang sức mạnh đánh bại Chúa tể hắc ám sẽ sinh ra khi tháng bảy tàn lụi."

"Không ngạc nhiên tại sao hắn dường như lúc nào cũng nhằm vào cậu. Chết tiệt Harry, cậu phải đấu với và giết Voldemort."

Harry mở mắt và nở nụ cười với Ron, mặc dù có chút hài hước trong biểu cảm của cậu. "Hoặc hắn giết tớ."

Ba người họ trở nên im lặng, thông tin mới có sức nặng đè lên họ giống như những gì Harry đã chịu đựng trong những tháng qua. Hermione là người phá vỡ sự im lặng. "Cậu vẫn không đơn độc mà, cậu biết đấy."

"Không lẽ sao?" Harry hỏi lại.

Ron đáp lại, giọng cậu nhấn mạnh và dứt khoát. "Không, cậu không đơn độc."

Harry kéo một đầu gối lên ghế và đặt khuỷu tay lên đó. "Tớ không thấy ai trong số họ đối mặt với Voldemort."

Giận dữ quay trở lại trong giọng nói của Harry, đang sôi sục mãnh liệt ngay bên dưới bề mặt. Ít nhất bây giờ, Ron và Hermione đã biết điều gì gây ra những tâm trạng và cơn giận không thể lý giải dường như hành hạ người bạn của họ mấy tháng qua.

Hermione nhìn Ron, nét mặt cô lo lắng. Cô giỏi về tư duy logic và mổ xẻ thẳng đến cốt lõi của vấn đề. Nhưng Harry không cần logic lạnh lẽo lúc này. Cậu cần điều gì đó khác, và cô bị hụt hẫng chẳng biết phải nói gì để làm mọi thứ tốt hơn. Cô thậm chí không chắc có gì bạn có thể nói để làm cho điều này tốt hơn. Harry cần niềm tin ngay bây giờ, nhưng rõ ràng là cậu ấy đã mất đi bất kỳ niềm tin nào từng có.

Chính Ron là người tìm ra những lời cần nói. "Chỉ vì cậu không nhìn thấy họ, không có nghĩa là họ không đối diện với hắn. Hắn có thể là một kẻ khốn lớn, nhưng Snape đối mặt với hắn mỗi khi ra ngoài làm gián điệp. Dumbledore đối mặt với hắn trong Bộ Pháp thuật năm ngoái. Toàn bộ gia đình tớ, ngoại trừ gã ngốc Percy, đều đối mặt với hắn với tư cách thành viên Hội Phượng Hoàng. Ngay cả Ginny cũng đối mặt với hắn thông qua cuốn sách chết tiệt của Malfoy. Được rồi, tớ thừa nhận rằng cậu là người phải đánh bại hắn, theo lời tiên tri đó, nhưng có rất nhiều người khác, Harry Potter ạ, đang đặt mình vào vòng nguy hiểm để đảm bảo cậu sống đủ lâu mà ném Voldemort xuống đất."

"Bao nhiêu người đã hy sinh để giữ cậu được an toàn? Bao nhiêu người đã nỗ lực đảm bảo rằng cậu có một cuộc sống như bình thường? Cậu có thực sự nghĩ rằng tất cả mọi người -- Hội, các Thần sáng, Hermione, Dumbledore, tớ -- sẽ đẩy cậu ra cửa với một cái vỗ đầu và một lời chúc may mắn đánh bại phù thủy hắc ám? Mọi người đều đang cố gắng làm những gì là tốt nhất."

Harry lắc đầu, gạt bỏ lời của Ron, vẫn còn quá kẹt trong cơn giận để thực sự lắng nghe những gì bạn mình nói. "Dumbledore giấu tớ rất nhiều việc," cậu nói, như thể điều đó giải thích tất cả.

Ron đảo mắt. "Ồ, và cậu đã làm rất tuyệt với những kiến thức năm vừa rồi khi ông ấy nói cho cậu biết rồi đấy. Thật lòng mà nói Harry à, cậu có thực sự nghĩ rằng hiệu trưởng phải nói cho cậu biết khi cậu vừa nhập học Hogwarts rằng cậu được định mệnh giết tên phù thủy ác độc nhất thời đại của chúng ta? Thật là một món quà sinh nhật năm 11 tuổi tuyệt vời. Nếu cậu định ôm hận, thì ít nhất hãy ôm hận một cách chính đáng. Và rồi khi cậu đã xong việc, hãy tiếp thu vào cái đầu cục súc này rằng cậu không đơn độc." Ron đưa tay chỉ giữa Hermione và bản thân, "Bọn tớ sẽ không biến đâu cả."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top