Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Đến và Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Đến và Đi

Lạy Chúa cô đang nghĩ cái gì thế này? Ông ấy đâu phải bác sĩ. Ông không được đào tạo để đối phó với con người theo kiểu đó. Thế mà cô cởi áo như thể ông là một bác sĩ bình thường, như thể cô chỉ đang trong một buổi kiểm tra sức khỏe định kỳ ở St Mungo. Ông đã chấp nhận bất chấp sự dè dặt rõ ràng của mình, và ông cũng thực hiện bài kiểm tra theo yêu cầu. Nhưng cái...cường độ ấy.

Bước chân cô loạng choạng, hơi vấp khi cô vội vã chạy về phía phòng mình, những tia lửa run rẩy vẫn bập bùng trên da thịt, hậu quả của những điểm chạm từ ông.

Ông đã ra lệnh cô rời đi, sự căng thẳng hằn rõ trên tấm lưng rộng của ông trong lúc cô nhanh chóng mặc quần áo và chuồn êm mà không nói một lời. Nhưng cô đã thấy nó trong mắt ông, cái sắc hồng hiếm hoi trên da ông trước khi ông quay mặt đi. Ông cũng bị sốc như cô.

Tuy nhiên, đây chẳng phải khoảnh khắc riêng tư đầu tiên giữa bọn họ. Đành rằng những lần khác ông đều trong trạng thái mơ màng nửa tỉnh nửa mê. Ông đã bảo với cô hồi nãy là ông nhớ–– rõ ràng ông không nhớ mọi thứ.

Cô mở tung cửa rồi bước vào, quăng mình đóng chặt cửa. Mi mắt cô khép lại, đầu ngửa ra sau khi cô hít một hơi, run lên phập phồng. Tay cô ngay lập tức tìm đến núm vú––cái mà đã thức tỉnh chỉ với chạm phớt nhẹ nhàng của ông lên bề mặt vải lụa mỏng. Ngay lúc này, qua bao lớp quần áo, nó vẫn vươn mình––cứng nhắc và tràn đầy hy vọng. Như thể nó có cơ hội. Như thể nó chưa bị bỏ rơi từ lâu, cùng với những phần phụ nữ còn lại bên trong cô, để đổi lấy một sự tỉnh táo mong manh.

Có lẽ cơ thể cô vẫn nhớ được quá khứ. Sau tất cả, ông đã từng có ảnh hưởng này đến cô. Vào rất nhiều năm trước, khi cô chỉ là một cô bé vị thành niên cô độc trong năm cuối cùng sau khi những người bạn đã rời khỏi, cô đã cảm nhận được điều gì đó đối với ông. Sau hàng trăm giờ quan sát ông, lo lắng cho ông, chiến đấu vì ông––cô đã tưởng tượng ra một kết nối nào đó.

Ông từng chối bỏ cô, gào thét trong cơn thịnh nộ đau đớn. Và với sự nhục nhã như nhức nhối, cô đã xem cảm xúc đó chỉ là cơn mê muội buồn bã––nảy sinh từ khao khát được cần đến tuyệt vọng bên trong mình.

Và ông thực sự cần cô––nó thể hiện rõ rệt trong cái siết chặt đến cùng cực của ông, trong tiếng lặp đi lặp lại triền miên lời biết ơn đầy sốt sắng, trong cách ông tìm kiếm bàn tay cô bằng đôi môi mềm khi cô vuốt những cọng tóc ẩm ướt rời khỏi mặt ông.

Trong khi hầu hết thời gian ông không thực sự ở đó, và cô chưa bao giờ dám chắc ông có biết cô là ai không, ông vẫn đã chạm vào cô––và khiến cô chạm vào ông.

Suy nghĩ ấy kích thích cô một lần nữa, khiến cô siết chặt hai đùi ướt đẫm khi cơn đau thắt phát triển.

Nhưng đó là chuyện ngày xưa. Hiện tại, mọi thứ giữa họ đã rất khác. Ông từng thẳng tay tàn nhẫn và cô căm ghét ông vì điều đó...ít nhất thì cô đáng lẽ nên như vậy. Nhưng có những lúc––như khi đó trong rừng, khi bức tường phòng thủ của ông hạ xuống, khi sự mỏng manh quay trở lại và cô lại nhìn ông như đã từng.

Và rồi còn có cả cuộc 'kiểm tra' hồi nãy. Cô không hề hoa mắt. Chuyện đó gần gũi đến choáng ngợp––quá mức cần thiết. Nhưng có lẽ đó là do bản thân cô––một sự trao đổi bình thường của con người, được bóp méo và khuếch đại điên cuồng bởi nhu cầu được chăm sóc, được nhận lấy sự dịu dàng mà cô hằng khao khát. Có lẽ cô lại đang nhồi nhét hy vọng héo mòn của mình vào một thùng chứa khác, mong chờ một kết quả khả quan cho dù khả năng thành công là thấp đến mức nào, đang tạo ra thêm một mối gắn kết lầm lạc nữa.

Thật vậy, sau hôm nay, nhiều khả năng sẽ chẳng còn tiếp xúc nào nữa. Ông đã ra lệnh cho cô. Lại một lần nữa. Có lẽ ông đã thừa nhận rằng cô không thể cứu chữa, ông không thể làm gì cho cô, rằng cô được định sẵn sẽ mục rữa trong cái phòng ngủ chật hẹp này, tự sụp đổ vào bản thân cho đến khi vỡ vụn thành hư không.

~~~

Severus quay lại bám lấy thành bàn thật chặt. Ông cần sự vững tin, sự quen thuộc với đường vân gỗ mịn màng mà không khoan nhượng bên dưới những đầu ngón tay. Gục đầu xuống, lấy thêm sức từ nền đá vữa chắc chắn dưới chân, ông cố gắng dung hòa những cảm xúc mạnh mẽ đang dâng lên sâu thẳm và nặng nề như một nhịp tim.

Ông không nhớ lần cuối cùng chuyện này xảy ra là khi nào. Ít nhất thì không phải kể từ lần va chạm dữ dội và chết chóc với con rắn độc ác kia. Ông có lẽ là một trong số ít người từng sống sót sau vết cắn của nó nhưng cái giá phải trả là rất cao.

Bàn tay rảnh của ông trượt xuống đũng quần, nắm lấy nơi đã tồn tại trong hàng bao năm dài ở một trạng thái buồn rầu và chết lặng. Cứng như đá––và đau phát hoảng. Không chỉ vậy, nó còn cong ngược trở lại trong tay ông, như để chế nhạo những gì ông tưởng tượng. Ông lăn ngón tay xuống dọc những đường nét vạm vỡ, sốc và mê mệt trước sự ngoi lên không thể giải thích từ cõi chết.

Nhưng nó có thực sự không thể giải thích?

"Có phản ứng" là chưa đủ để diễn tả cô. Làn da mịn màng như đồ sứ khẽ run lên, rùng mình chờ đợi cái chạm của ông, xù xì và sần sần khi có chút tiếp xúc nhẹ nhất. Nhưng chính tiếng kêu nhỏ bật ra từ lồng ngực đã khuấy động ông sâu nhất. Đó, cộng với nếp nhăn giữa trán đang phản bội sự khuấy động đang tăng cao bên trong cô, kể cả vượt xa khỏi mức cực đoan của những giác quan cô rõ ràng đang phải chịu đựng. Và bây giờ ký ức lại làm ông giật mình, bơm thêm máu vào dương vật đang căng cứng đến mức ông không còn lựa chọn nào khác ngoài thả nó ra.

Đẩy bản thân ra khỏi bàn, ông vụng về cởi chiếc cúc, sức nặng căng nhức đòi hỏi của dương vật khiến thao tác trở nên khó khăn hơn nhiều. Với một tiếng gầm bực bội, ông phẩy tay, mở bung cả cúc quần lẫn cạp quần bằng phép thuật, trước khi hất chiếc quần đùi xuống và cuối cùng nhấn một dải da ấm áp lên thứ vừa được giải phóng.

Ông run rẩy trước khi bản thân chạm vào và bị buộc phải tì một tay lên bàn thêm lần nữa để giữ vững. Như thể hệ thống tim mạch của ông chưa từng lường trước trường hợp này. Như thể nó không còn đủ khả năng để cung cấp máu cho cả dương vật cùng não bộ cùng lúc. Khịt mũi, ông nhận ra mình chỉ đang thừa nhận mình là một thằng đàn ông.

Nhẹ nhàng, ông đưa nắm tay dọc theo chiều dài, một tiếng rên ngắt quãng bật ra khi ông bất ngờ bị nhấn chìm bởi dòng chảy khoái cảm tinh túy gần như quật ông ngã quỵ. Ông đã quên mất cảm giác này. Hoặc đã đè nén nó...để có thể chấp nhận nỗi khốn khổ mà ông chẳng thể thay đổi.

Tăng lực hơn một chút, ông xoa phần gốc, massage đường nối trên mặt dưới trong khi trượt lớp da căng ra sau ra trước. Nhắm mắt, ông ngay lập tức tìm thấy cô––trong tâm trí mình. Ngón cái ông dừng lại trước núm vú của cô. Ông không biết mình có nên chạm vào đó hay không. Nhưng hình thù nó bất chợt săn cứng qua lớp vải mềm mỏng, thậm chí trước cả khi ông tiếp xúc. Và ông chấm nhẹ, chỉ chạm một cái. Nhưng cô oằn mình như bị đánh dấu bằng lửa. Ông bị nhấn chìm bởi hỗn hợp hương say đắm của cặp môi đang mở hé, sắc đỏ ửng cao trên gò má, và mùi hương của cô...thậm chí ông cũng có thể ngửi thấy ...hương thơm ngọt ngào và có xạ hương, cái mùi gợi tình của nữ giới. Một lần nữa, đây là một thứ ông đã không được tận hưởng trong một khoảng thời gian dài.

Dương vật của ông đang rỉ nước. Ông cảm nhận dịch tiết dính chảy dọc các ngón tay khi lăn chúng trên bề mặt căng cứng. Ông dừng tay ở đó, xoa và bóp nhịp nhàng, và đột nhiên nó trở thành môi, thành cái miệng của cô, kéo vào, hút ông vào sâu hơn. Đầu ông đổ gục về phía trước, bàn tay bỗng phải giật mạnh hơn, nhanh hơn, cứng hơn.

Trượt nắm tay xuống để lòng bàn tay bao lấy phần gốc, các ngón tay dài quấn quanh phần trên của dương vật, ông bắt đầu vuốt ve mãnh liệt. Hơi thở vang lên thành tiếng khò khè nặng nề khi ông cảm thấy hai viên bi, sau nhiều năm nằm im, bắt đầu cuộc hồi sinh đầy kích động.

Gần như mê sảng với nhu cầu giải tỏa dục vọng chất chứa bấy lâu, với sự tái khởi ngòi nổ sức mạnh đàn ông bên trong, ông gầm lên một tiếng đầy dục tính khi sau một đợt cuồng loạn co giật cuối cùng, hai hòn bi của ông phun trào, rung lên và co thắt trong lúc phóng ra thành từng đợt dữ dội cả một lượng tinh dịch nhớt đặc tích tụ bao nhiêu năm qua––một cơn lũ ồ ạt tuôn trào khắp bàn. Hông ông nảy lên khi nắm đấm tiếp tục giật nhịp điệu, thúc giục những tia sữa kem bọt đến khi ông kiệt quệ hoàn toàn, các khớp tay đẫm trong lớp trắng đục đặc sánh.

Thở hổn hển, ông nhìn thành quả lao động trong kinh ngạc. Cả cái bàn bắn tung tóe chữ ký óng ánh của ông, thứ mà ông từng tin chắc rằng mình sẽ không thể tái tạo thêm lần nào nữa. Có lẽ nó là một mớ hỗn độn khốn kiếp, nhưng ông không thể bớt nhẹ lòng hơn.

Ngoại trừ việc ông giờ phải đối mặt với sự thật rằng bản thân vừa mới tự đánh mông một cách điên cuồng vì tình trạng thần kinh suy nhược của một cô gái trẻ. Và đó không phải một cô gái nào đó, mà chính là cô gái ông đã đuổi đi mấy năm trước...và người mà ông đã làm hết sức để khiến cô cảm thấy thật khó chịu kể từ khi cô trở lại.

Hai tay nắm chặt chiếc bàn, ông chống người trên cánh tay duỗi thẳng, cằm hạ xuống ngực trong lúc ông cố gắng điều hòa hơi thở.

Ông thực sự muốn giúp cô. Dù những hành động gần đây có vẻ không phản ánh điều đó, nhưng chúng đã cho ông một cái nhìn thông suốt. Ông đã có một ý tưởng.

~~~~

Túi đựng đồ vệ sinh cá nhân trong tay, cô khẽ mở cửa và thò đầu ra. Không có ai xung quanh. Âm thầm đóng lại cửa, cô bắt đầu bước đi êm nhẹ trên hành lang. Bản thân cô hầu như không nghe thấy tiếng động mình tạo ra, nên chắc hắn không thể—

"Cô Granger?"

Quay ngoắt lại, cô đập lưng vào tường, rít lên một tiếng. Ông đang đứng ở cửa phòng mình, sẫm màu và lạnh lùng, tay đang nắm lấy tay nắm cửa.

"Ôi, Giáo sư...Giáo sư lại cần dùng nhà vệ sinh nữa sao ạ? Em chờ được." Cô ấn lòng bàn tay lạnh cóng vào bức tường đá khi ông dò xét cô với cái liếc mắt ngày một khó chịu.

"Không. Ống nước tôi đã được sửa rồi."

Cô gật đầu chậm chạp nhưng nhận ra mắt ông vừa mới liếc xuống một cái ngắn gọn trước khi ông quay đầu đi. Nếu không quá tự tin, cô sẽ bảo đó là...sự xấu hổ.

Rồi cô ngửi được nó. Mùi hương...rất nhạt. Ông rõ ràng đã dùng phép Scourgify để rửa, có lẽ cả tắm nữa, nhưng nó chắc chắn vẫn còn. Ông mới xuất tinh...gần đây. Có phải đó là ý của ông khi bảo ống nước đã được—

"Cô sẽ không ăn tối cùng chúng tôi sao?" ông hỏi, kéo cửa đóng lại sau lưng.

"Không...em không thể." Cô trả lời lắp bắp, vẫn không chắc nên nghĩ gì về phát hiện của mình.

"Cũng phải thôi." Ông gật đầu. "Xem ra chúng ta có nhiều việc phải làm rồi nhỉ."

"Thật sao ạ?"

Ông nhíu mày. "Tôi chắc chắn như vậy. Tình trạng của cô khá nghiêm trọng. Giải pháp rõ ràng rất khó tìm ra chứ không thì cô đã tìm được gì đó từ trước đến giờ. Và khả năng cao là mọi liệu pháp sẽ cần có cường độ hoặc thời gian tương ứng để chống lại bản chất dai dẳng của chứng rối loạn cô đang mắc."

Cảm giác nhẹ nhõm ngập tràn trong cô đến mức làm cô thấy ứa nước mắt. Vậy ra ông vẫn chưa bỏ cuộc.

"Chúng ta bắt đầu từ đâu ạ?" Cô hỏi thều thào.

"Tôi có vài...ý tưởng."

Cô ngước nhìn khi ông bước tới, phải vươn cao cổ để giữ tập trung vào gương mặt ông. Mùi hương giới tính nam giới quen thuộc lấn át cô khiến cơ thể cô lại đáp ứng một lần nữa...Rời mắt xuống, cô trách mắng bản thân, ước gì mình có thể kiểm soát nó phần nào.

"Chẳng hạn như?" cô thì thầm.

"Canxi."

Canxi? Nhưng ông cứ để câu trả lời lửng lơ ở đó, nhanh chóng sải bước đi trước khi biến khuất vào bóng đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top