Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 10: TRÀ TIẾP THÊM NĂNG LƯỢNG CỦA SNAPE (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn mặc áo choàng ngủ, hắn bước ra ngoài nhặt tờ báo buổi sáng. Cửa vừa mở, một nhóm ninja kiên nhẫn chờ sẵn ngoài cổng khiến hắn giật mình.

Hình như họ đã đứng ở đó một lúc khá lâu.

"Chào buổi sáng Snape-san, chúng tôi đến giao gỗ theo yêu cầu ạ," một trong số những ninja cất tiếng chào.

Vừa mới tám giờ, Severus nguyền rủa tập tính dậy sớm của ninja.

Hắn nheo mắt, cố gắng xác định liệu có nhận ra bất kỳ ai trong nhóm ninja tóc đen, dáng vẻ lười biếng kia không. Và hắn nhận ra, thật ra là rất nhiều, thậm chí vài gương mặt còn thường xuyên lui tới tiệm trà của hắn gần đây.

Hắn thở dài trong tâm trí. Nhờ mấy con nai phiền toái, giờ hắn có thêm cả tá kẻ rình rập bám chân nữa.

Như thể tộc Uchiha chưa đủ vậy.

"Kuro-sensei! Ai ở cửa nhà mình thế ạ?" Naruto lớn tiếng hỏi từ phía bếp, rồi chẳng mấy chốc lao như tên bắn xuống hành lang với tiếng bước chân vang dội. Cậu bé tóc vàng lập tức nhảy xổ vào, ôm chặt thầy mình và tò mò nhìn ra ngoài cửa sau lưng người phù thủy.

"Nhóc con, còn quá sớm cho trò này, mau thả ra," gã đàn ông mặt mày tối sầm quở trách, cố gắng cạy con đỉa tóc vàng khỏi chân mình, nhưng đứa bé chỉ bám chặt hơn. Naruto nghịch ngợm liếc lên, thè lưỡi.

Thở dài lần nữa, Severus quyết định lờ cậu nhóc đi, giơ tay lười biếng về phía các ninja Nara đang chờ sẵn ngoài cổng: "Cửa không khóa, vào đi."

Họ đáp lại bằng vài câu chào hỏi tượng trưng như 'chào buổi sáng' và 'xin lỗi làm phiền', trước khi bắt tay vác vào ối đống Gỗ Bình Minh đỏ thẫm.

Severus quan sát các ninja mang vác những khúc gỗ dày như thể chúng làm từ xốp mút chứ không phải gỗ đặc, và một lần nữa hắn ngưỡng mộ sức khỏe của ninja ở thế giới này. Có lẽ hắn cũng có thể làm vậy nếu uống thuốc tăng lực trước khi thử nâng gỗ, nhưng một mình suông thì hắn còn nghi ngờ khả năng nâng nổi dù chỉ một khúc.

So với các ninja thì thân thể hắn yếu đuối như thỏ con.

Đấy, Washi hay nói với hắn gì nhỉ?

À phải, tốt nhất là hắn nên để việc đánh đấm cho những người có chakra, còn cái mông quý báu của hắn thì tránh chiến trường xa xa vào.

'Ngươi cứ ném ta vào chúng nó rồi nguyền rủa từ xa, còn ta sẽ đập chúng thành cám,' Washi từng đùa.

Sau khi mục kích Washi dễ dàng xẻ đất thành nhiều mảng, Severus nhất trí rằng hắn sẽ không bao giờ đánh nhau với mấy gã cuồng cơ bắp này nếu có thể.

"Này sensei! Có phải đây là gỗ để đóng cái tủ biệt mất thầy sẽ làm không?" Naruto gọi to. Severus dứt khỏi dòng suy nghĩ.

"Là tủ biến mất," hắn nhắc cậu nhóc, và ngay lập tức nghĩ thật đáng tiếc nếu dùng loại Gỗ Bình Minh cao cấp này chỉ để làm trò tủ quậy phá.

Một ý tưởng lóe lên, hắn quyết định sẽ tiếp tục nghiên cứu khắc ấn tối nay.

Nếu hắn có thể đạt được mục tiêu của mình, nó sẽ giúp hắn tiết kiệm công sức vẽ đi vẽ lại khắc ấn khi du hành, đặc biệt là giữa các không gian và những khoảng cách dài. Dịch chuyển tức thời sang nước khác tốn khá nhiều năng lượng ma thuật mà.

"Chúng tôi để gỗ ở đây nhé, Snape-san," một ninja Nara thông báo khi họ đặt toàn bộ gỗ xuống, thành một chồng hình tam giác sát cạnh tường vườn.

"Cảm ơn," hắn nói, và ngỏ lời pha trà đãi họ.

Ngay khi từ '...một ít trà' vừa rời khỏi miệng, hắn thấy thêm vài ninja Nara shunshin thẳng vào sân trước nhà mình. Trong số đó có cả tộc trưởng Nara, Shikaku, đang lười biếng gãi sau gáy, cười cảm ơn lời mời mọc.

Severus im lặng hồi lâu trước khi quyết định sẽ rất phí sức nếu tranh cãi với tộc ninja quỷ quyệt này vào lúc sáng sớm.

"Naruto, đưa họ ra sân sau giúp ta nhé," hắn dặn cậu nhóc tóc vàng, đã cảm thấy muốn ngày hôm nay kết thúc luôn.

"Vâng, sensei!" nhóc con đáp lớn, rồi lao đi làm 'phụ tá' chủ tiệc cùng các Nara.

"Đi theo con ạ!" hắn nghe thấy tiếng cậu bé gọi, "Con nghĩ vườn nhà thầy là đẹp nhất cả làng này luôn! Ngay cả mấy con công từ vườn của Suzuno-san nhà kế bên còn sang chơi, không phải là tụi con thích bọn nó đâu, nhưng..." hắn nghe đứa bé lảm nhảm không ngừng với đám Nara, những người đột nhiên trông có vẻ hối hận vì quyết định ở lại uống trà.

Snape cười thầm.

Đáng đời, ai bảo làm phiền hắn vào cái giờ trời đất quỷ thần này.

'Ta nghĩ có lẽ ta nên tăng lương cho thằng nhãi này,' hắn quyết định.

Đóng cửa trước, hắn quay lại hành lang đi xuống bếp, pha trà tiếp cho lũ rình mò phiền toái.

ssssssssssssssssssssssssss

Bước ngoài vườn đến sân sau, Severus nghe thấy giọng đứa nhóc oang oang kể chuyện bài vở trên trường, về việc vài giáo viên ở Học viện cố ý cho điểm thấp, "Con chắc luôn đấy ạ!"

Hắn quan sát những ninja Nara với vẻ mặt chán chường khi ngồi thư giãn quanh sân, có người ngồi ghế, có người dựa cột gỗ.

Shikaku, người bị Naruto độc thoại, có nét mặt nhíu lại rất rõ rệt - thứ biểu cảm mà Severus biết là báo hiệu một cơn đau nửa đầu khủng khiếp. Hắn từng thấy biểu cảm tương tự trên gương mặt của Sarutobi mỗi khi ông bước vào tiệm trà sau một ngày dài xử lý giấy tờ và đối phó với các ninja nghịch ngợm, tóm lại là nhiệm vụ điển hình của một Hokage.

Severus suýt cười toe toét.

Khi hắn tiến đến gần, không ai trong các ninja Nara quay lại nhìn. 'Thính lực ninja, chắc họ nghe thấy ta đi về phía này từ cái lúc ta bước ra cửa sau rồi,' hắn nhận định.

Vừa đặt khay trà chứa ấm thủy tinh và vài tách sứ xuống bàn, Shikaku liền ngước lên với biểu cảm cam chịu, như thể đang nói 'Ta chỉ còn vài giây nữa trước khi bóp chết thằng nhóc hoặc tự tử'.

Thương xót cho một linh hồn bị tra tấn, Severus nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Naruto, xoa mớ tóc rối bù. "Còn không chịu chuẩn bị đi học? Muốn muộn giờ phải không?" hắn nói với thằng nhóc.

Mắt Naruto mở to ngạc nhiên, cậu bé gần như hét lên: "Hôm nay phải đến sớm kẻo Mizuki-sensei phạt trễ nữa!" rồi vội vàng tháo chạy vào nhà.

Severus chỉ lắc đầu cười thầm, rồi ngồi xuống cạnh tộc trưởng Nara.

Hắn nhấc ấm thủy tinh lên, chuẩn bị rót thứ trà nóng hổi vào các tách nhỏ. Nhưng chưa kịp nghiêng ấm, một bàn tay vươn ra ngăn cản.

Hắn nhìn Shikaku đầy nghi vấn.

"Có lẽ chúng ta nên chuyển đến nơi kín đáo hơn chút?" ninja tóc đen gợi ý, liếc quanh khu vườn trống, nơi có vô vàn cặp mắt có thể nhìn vào.

Severus cười khẩy: "Ta đã bao phủ toàn bộ khu nhà bằng ma thuật, ngăn cấm mọi loại hoạt động do thám hoặc xâm nhập trái phép. Nếu ai đó cố gắng quan sát chúng ta từ các tòa nhà hoặc cây cối bên ngoài khu vực, tất cả họ sẽ chỉ thấy một khu vườn trống mà thôi. Vậy nên, không sai khi nói rằng ông hiện đang ở một trong những địa điểm an toàn nhất toàn Konoha."

'Hoặc thậm chí, toàn bộ lục địa Nhẫn Giả,' hắn thầm nghĩ, nhớ lại bao công sức mình đã bỏ ra để đảm bảo căn nhà là một pháo đài ma thuật thực thụ.

"Vậy à?" Shikaku hỏi, nhướng mày. "Nhưng hồi nãy chúng tôi đã bước vào nhà mà không gặp trở ngại gì."

"Các ông được ta cho phép khi ta đồng ý cho phép phần còn lại của gia tộc mang gỗ vào," hắn giải thích. "Muốn tự mình xác nhận không?"

Shikaku gật đầu, ra hiệu cho hai ninja Nara ngồi bên phải. Họ lập tức chạy ra khỏi hàng rào khu vườn. Vừa đặt chân ra ngoài, hai người tỏ vẻ hoang mang khi cố nhìn về phía nhóm người tụ tập trong sân, nhưng chỉ thấy khu vườn trống rỗng.

Sau một lúc, Shikaku gọi họ quay trở lại, nhưng cả hai hành động như thể không nghe thấy, cứ lởn vởn ngoài khu nhà, cố vào mà không tài nào bước được dù chỉ một chân qua hàng rào.

"Họ cần được mời vào," Severus nhẹ nhàng lên tiếng. Hắn khẽ phẩy cổ tay, và bất ngờ, hai ninja đó có thể dễ dàng nhảy qua hàng rào cao đến thắt lưng để gia nhập nhóm trong sân lần nữa.

"Kỳ diệu nhỉ," Shikaku nhận xét. 'Phù thủy này có sức mạnh vượt quá kỳ vọng của ta. Chắc chắn hắn còn nhiều tuyệt chiêu lợi hại hơn nữa,' vị chỉ huy Jounin suy tính.

"Trà?" vị phù thủy hỏi, đẩy một tách trà đầy về phía trước.

"Cảm ơn," ông lịch sự đáp. Ông nâng tách trà lên mũi và hít một hơi. Mùi bạc hà thanh mát đột ngột tràn ngập khoang mũi và lặn sâu vào phổi. Trong chốc lát, ông cảm thấy như được hồi sinh và tràn đầy sinh lực.

Ông quay sang định hỏi, nhưng vị phù thủy đã đáp: "Phiên bản trà tiếp thêm năng lượng của ta."

"Ta nhận thấy Nara nói chung thường có vẻ khá uể oải, ta nghĩ loại này có thể giúp chút ít," vị phù thủy nhún vai.

Shikaku tiếp tục hít hà mùi trà bạc hà rồi nhấp một ngụm nhỏ. Gần như ngay lập tức, ông không chỉ cảm thấy tràn trề năng lượng mà còn rất an tĩnh, như thể vừa trải qua một giấc ngủ dài yên bình và đang hưởng thụ cảm giác khoan khoái tuyệt vời.

'Giờ ta hiểu vì sao văn phòng Hokage-sama lúc nào cũng vương vãi ly trà giảm đau đầu mua mang về từ tiệm trà Snape,' Shikaku tự bảo mình, rồi tiếp tục ngụm ngụm thứ trà thần hiệu này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top