Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Những món quà nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Snape nhận ra rằng bất kỳ nỗ lực nào để bắt chuyện trực tiếp với Y/n vào lúc này sẽ chỉ làm cô thêm bực mình. Thay vào đó, ông chọn một cách tiếp cận khác. Mỗi buổi sáng, khi Y/n thức dậy, cô thường tìm thấy những món quà nhỏ được Cú giao đến để trên bàn học của mình. Đó có thể là một quyển sách hiếm về Nghệ thuật hắc ám, một lọ thuốc do Snape tự chế với ghi chú rằng nó có thể giúp cô trong các bài học, hoặc đôi khi chỉ là một bông hoa đẹp với tờ ghi chú "Xin lỗi em - S"

Y/n biết rõ những món quà này là từ ai. Dù không nói ra, cô không thể không cảm thấy lòng mình dịu đi phần nào. Nhưng cô vẫn chưa thể hoàn toàn tha thứ cho Snape. Mỗi lần nhìn thấy ông trong lớp học, cô vẫn giữ thái độ lạnh lùng.

Một buổi sáng, khi bước vào phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin, Y/n thấy một chiếc hộp nhỏ để ngay ngắn trên bàn. Cô mở hộp ra và thấy bên trong là một chiếc bút lông mới tinh, được khắc tên cô một cách tinh xảo. Có một tấm thiệp đi kèm, trên đó ghi: "Mong em sẽ tha thứ cho ta. – S"

Y/n mỉm cười nhẹ, lòng cô có chút mềm lại. Cô đặt chiếc bút vào hộp đồ dùng học tập của mình và quyết định sẽ chú ý hơn trong giờ Độc dược.

Ngày hôm sau, trong phòng học độc dược, khi các học sinh đang bận rộn với bài thực hành, Y/n phát hiện một tờ giấy nhỏ được nhét vào giữa trang sách của mình. Cô mở ra và đọc những dòng chữ gọn gàng: "Ta thực sự xin lỗi vì đã làm em buồn. – S"

Y/n thở dài, lòng cô dường như nhẹ đi một chút. Cô biết Snape thật lòng quan tâm và lo lắng cho cô, nhưng cảm giác bị kiểm soát và sự ghen tuông vô lý vẫn khiến cô khó chịu. Cô không muốn cuộc sống của mình bị kiểm soát, cho dù người đó có là Snape.

Thời gian trôi qua, Snape vẫn kiên trì gửi những món quà nhỏ và lời nhắn nhủ xin lỗi đến Y/n. Một buổi chiều, khi Y/n đang ngồi đọc sách trong thư viện, cô thấy một chiếc hộp nhỏ được đặt ngay ngắn trên bàn của mình. Bên trong là một chiếc dây chuyền bạc tinh xảo, với một viên ngọc nhỏ màu xanh lấp lánh. Có một tấm thiệp đi kèm, trên đó ghi: "Mong rằng em sẽ thích nó. – S"

Y/n nhìn sợi dây chuyền một lúc lâu, cảm giác trong lòng cô lẫn lộn. Cô biết Snape đang cố gắng hết sức để làm hòa, và cô cảm thấy mình cũng có phần quá đáng khi đối xử lạnh lùng với ông như vậy. 

Một buổi sáng khác, khi đang ngồi dưới gốc cây trong khuôn viên trường, Y/n lại nhận được một món quà khác. Lần này là một quyển nhật ký nhỏ nhắn, với bìa da màu đen và các trang giấy trắng mịn. Có một tấm ghi chú kèm theo, trên đó ghi: "Hãy viết ra những cảm xúc của em, nếu không muốn chia sẻ với ta. – S"

Y/n mỉm cười nhẹ, cô biết rằng Snape đang thật lòng hối lỗi và muốn làm hòa với cô. Cô quyết định sẽ bắt đầu viết nhật ký, để giải tỏa những cảm xúc trong lòng mình.

Tối hôm đó, khi ngồi trong phòng sinh hoạt chung, Y/n thấy một chiếc hộp nhỏ khác được đặt trên bàn. Bên trong là một chiếc vòng tay bằng bạc, với những hạt đá lấp lánh. Có một tấm note đi kèm, ghi rằng: "Mong em sẽ đeo nó và nhớ rằng ta luôn quan tâm đến em. – S"

Y/n thở dài, cảm nhận dược sự chân thành và tỉ mỉ trong từng món quà mà ông đã cất công chuẩn bị. Cô biết mình đã có hơi quá lời Snape. Y/n đeo chiếc vòng tay lên và quyết định sẽ nói chuyện với Snape vào tiết Độc dược ngày mai. 







Trong tiết Độc dược, Y/n đã quyết định sẽ nói chuyện và tha thứ cho Snape sau khi buổi học kết thúc. Cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn và đã sẵn sàng để gạt bỏ những giận hờn và tha thứ cho Snape. Tuy nhiên, đôi khi cuộc sống không diễn ra như kế hoạch.

Trong lớp học, Snape đang hướng dẫn cả lớp chế biến Shrinking Potion, một loại thuốc giúp người uống trở nên nhỏ lại. Y/n cẩn thận lắng nghe và ghi chú kỹ lưỡng, hy vọng có thể hoàn thành tốt bài thực hành. Nhưng không may, Pansy vô tình làm đổ lọ thuốc và dung dịch ấy đã dính vào người của Y/n.

Ngay lập tức, hiệu quả của Shrinking Potion phát huy, và Y/n bắt đầu nhỏ lại trước sự kinh ngạc của cả lớp. Trong vài giây, từ một thiếu nữ duyên dáng, Y/n giờ đây trở thành một đứa trẻ tầm 5-6 tuổi, ngồi trên sàn lớp học với đôi mắt tròn xoe và vẻ mặt ngơ ngác/

"Mọi người giải tán ngay!" Snape lập tức hốt hoảng, chạy lại kiểm tra tình hình của Y/n. Ông ra lệnh, giọng nói đầy uy lực khiến các học sinh không dám chần chừ. "Buổi học kết thúc. Tất cả ra ngoài ngay lập tức!"

Các học sinh nhanh chóng thu dọn và rời khỏi lớp, để lại Y/n và Snape trong căn phòng yên tĩnh. Dù thân hình đã nhỏ lại, Y/n vẫn giữ trí nhớ hiện tại của mình. Cô ngước nhìn Snape với đôi mắt to tròn, ánh lên sự ngạc nhiên và bối rối.

Snape cúi xuống, ánh mắt lo lắng và dịu dàng. "Y/n, em có ổn không?" Ông hỏi, giọng nói đầy quan tâm.

Y/n khẽ lắc đầu. "Em ổn, giáo sư. Chỉ là... mọi thứ đột nhiên quá lớn."

Snape thở phào nhẹ nhõm. "Ta sẽ đưa em đến văn phòng để chế thuốc giải. Nhưng việc này có thể mất khá nhiều thời gian."

Y/n gật đầu, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng Snape. Cô để Snape bế lên, vì với thân hình nhỏ bé này, việc đi lại trở nên vô cùng khó khăn. Snape nhẹ nhàng bế Y/n trên tay, cảm nhận sự mềm mại và nhẹ bẫng của bé con, ông mỉm cười. 

"Em thật đáng yêu" Snape thầm nghĩ, cảm giác có chút ích kỷ trỗi dậy trong lòng. Ông biết mình không nên trì hoãn việc chế thuốc giải, nhưng đồng thời, ông cũng muốn giữ Y/n trong hình dáng nhỏ bé này thêm một chút nữa.

Khi đã tới văn phòng, Snape nhẹ nhàng đặt Y/n ngồi lên bàn. "Ngồi đây chờ ta một chút." Ông nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Y/n ngồi đó, chân đung đưa và nhìn Snape bận rộn với các loại nguyên liệu. Cô cảm thấy mình như một đứa trẻ nhỏ thật sự, không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi.

Snape tiếp tục pha chế thuốc, nhưng trong lòng ông không ngừng đấu tranh với ý nghĩ ích kỷ của mình. Ông biết mình nên nhanh chóng chế thuốc giải để đưa Y/n trở lại bình thường, nhưng cảm giác được bảo vệ và chăm sóc cô trong hình dáng nhỏ bé này khiến ông không muốn rời xa cô. 

"Thuốc giải này cần thêm một chút thời gian để chuẩn bị. Ta e rằng em sẽ phải sống trong hình dạng nhỏ bé này một thời gian ngắn" Snape nói, mặc dù ông đã chế xong thuốc giải.

"Vậy sao? Sẽ thật bất tiện với cái thân hình nhỏ xíu này." Y/n thở dài, vẻ mặt đầy sự ngán ngẩm.

"Nếu em không phiền, ta có thể chăm sóc em cho đến khi nào em trở lại bình thường không?" Snape hỏi, nhìn thấy Y/n với ánh mắt to tròn và dáng vẻ đáng yêu, lòng ông lại cảm thấy mềm nhũn.

Y/n không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý. Cô chỉ còn cách tin tưởng Snape và hy vọng mọi thứ sẽ ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top