Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 4

Hogwarts đã khôi phục lại.

Những tàn tích của quá khứ đã bị cuốn trôi, trở thành những tòa nhà và lớp học mới tinh. Những hồn ma biến mất sau chiến tranh được hồi sinh, những bức tranh mất đi phép thuật đã chuyển động trở lại.

Các học sinh năm nhất mới bước vào khuôn viên trường, lấp đầy chỗ trống của năm thứ bảy. Một lần nữa, phép thuật lại bao trùm lên trường Hogwarts, và cuộc chiến dường như đã đi vào quên lãng, mãi mãi là ký ức của thế hệ trước.

Tuy nhiên, sự im lặng chỉ kéo dài hai giờ.

Ngay cả khi không nhìn lên, Severus cũng biết đó là tiếng chổi. Ông nghe thấy tiếng ai đó đáp xuống sau lưng ông, đứng cách đó vài thước.

Ông mặc kệ người phía sau, đi thẳng đến nơi tiếp theo mà ông quen thuộc, tiếng bước chân cũng đi theo ông.

Trong một giờ tiếp theo, cả hai đều không nói một lời nào.

Sau khi hái xong cây cuối cùng, Severus rốt cuộc xoay người nhìn về phía người cách đó không xa. "Potter."

Potter đang mặc đồng phục Gryffindor, cà vạt đỏ hơi nới lỏng. Tóc tai bù xù. Lúc này, cậu ta đáng lẽ phải trở về từ sân Quidditch của bọn trẻ.

"Giáo sư Snape," Potter nói. "Từ trên sân tôi nhìn thấy ông tiến vào Rừng Cấm, cho nên tôi muốn tới xem một chút."

"Giờ thì thấy rồi," Severus đi lướt qua cậu. "Trở về đi."

"Giáo sư!"

Giọng của Potter to hơn trước một chút, khi thấy Severus quay lại, âm thanh giảm xuống. "Tôi ... ngày mai tốt nghiệp."

"Mới mẻ đấy."

"Tôi muốn nói với ông vài câu."

Chuông cảnh báo vang lên trong tâm trí Severus. Ông muốn xoay người đi, nhưng bên kia đã nói trước ông một giây.

"Tôi đã luôn hiểu lầm ông, nghĩ rằng ông theo phe Voldemort, nghĩ rằng ông đã giết Dumbledore ... nhưng sau khi nhìn thấy những ký ức của ông, sau khi ... ở bên ông một thời gian dài, tôi nhận ra không phải vậy -"

"Potter—"

"Tôi thấy ông không lạnh lùng như bề ngoài, ông có lúc vui buồn chỉ là không nói ra, cũng có những lúc ông khó chịu mất bình tĩnh ... Tôi rất trân trọng cơ hội ông đã trao cho tôi để hiểu điều này. Vì vậy, tôi nghĩ, có điều gì đó tôi phải nói với ông -"

"Không -"

"Tôi xin lỗi."

Severus chớp mắt.

Potter dừng lại, rồi cúi đầu xuống. "Xin lỗi, thưa ông, tôi thành thật xin lỗi vì sự liều lĩnh trước đây của mình."

......

À.

Severus lặp đi lặp lại những lời này trong đầu. Ông gật đầu. "Ta biết rồi."

Potter nhìn lên. "Điều này có nghĩa là ... ông tha thứ?"

"À, Potter, không có gì ngạc nhiên khi cậu luôn hỏi những câu không cần thiết." Severus nhìn cậu, và tiếp tục. "Ừm, ta cũng muốn cảm ơn cậu. Tuy rằng chính là con phượng hoàng tọc mạch đã kéo ta trở về từ Địa ngục, nhưng ta cũng biết rất rõ những ngày đó cậu đã chăm sóc ta, mặc dù không cần thiết."

Không có phản hồi, Severus cuối cùng thở dài. "Đúng, Potter, ta tha thứ cho cậu."

Potter cười. "Ông không biết sự tha thứ này có ý nghĩa như thế nào đối với tôi đâu."

Severus chỉ nhìn cậu một cái, liền bước lên phía trước.

"Về sau tôi còn có thể tới trường học tìm ông không?"

Severus lại nhìn cậu. "Ta e là không," ông nói thêm, để ý đến khóe miệng người kia đang rũ xuống. "Ta sẽ không dạy ở đây nữa."

Potter mở to mắt. "Ông định đi đâu?"

"Giáo sư là công việc tồi tệ nhất đối với ta, Potter." Đôi mắt ông nhìn xa xăm nhưng không mất đi ánh sáng. "Ta nghĩ ta xứng đáng được hưởng mấy năm tự do."

Yên lặng một lúc. Sau đó Potter gật đầu.

Severus muốn tới vỗ vai cậu bé, nhưng ông kìm lại. Ông chỉ nói với giọng điệu bình thản: "Tuy nói con người không thể sống một mình, nhưng ta không tin loại chuyện vô nghĩa này. Thường thì nên quen tự lập. Không phụ thuộc là phẩm chất cơ bản của một người trưởng thành, Potter. Cậu nên học cách tìm thấy những gì cậu muốn. Quá khứ của cậu cần cậu đối mặt với nó một mình, nhưng đó không bao giờ là cái cớ để cậu không tiến về phía trước. Hãy tự nhủ phải mạnh mẽ khi cần thiết."

Nói xong, ông không đợi Potter trả lời, xoay người đi về phía lối ra của Rừng Cấm.

Sau vài bước, ông nghe thấy giọng nói không ổn định của Potter.

"Ông sẽ đi đâu?"

Severus không nhìn lại.

"Potter, hãy mạnh mẽ lên."

Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top