Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Snarry] Halloween vui sướng

[Snarry] Halloween vui sướng

- Tác giả: Thập Ý

- Edit: Snitch yêu Vạc Team

- Nơi đăng: duy nhất tại W.att-pad

- Fandom: Harry Potter

- Couple: Snarry

- Thể loại: Đồng nhân - Nam x Nam

- Rating: 15+

- Giới thiệu: Halloween là ngày đi đòi kẹo.

***

"Halloween à?" Harry ngồi trên ghế sofa đỏ sẫm đặc trưng của Gryffindor, trầm ngâm nói: "Năm nay cũng thế nhỉ? Tiệc của Nam tước đẫm máu, vũ hội, bánh bí đỏ và tặng kẹo cho nhau, giống mấy năm trước thôi, có gì khác đâu?"

"Nhưng sẽ rất vui! Năm nay, hiệu trưởng Dumbledore cho phép học sinh xin kẹo từ các giáo sư!" Ron vui vẻ ăn bánh bí đỏ, cậu vừa xin từ các gia tinh trong phòng bếp Hogwarts, haha, cậu dám chắc chắn bọn họ là những người đầu tiên được ăn! Nóng hổi, bên ngoài giòn tan, bên trong ngọt ngào, cậu đã ngồi xổm ở đó cả ngày, chỉ để ăn được những chiếc bánh bí đỏ khiến cậu hạnh phúc đến não bay trên mây.

"Vậy hiệu trưởng Dumbledore chắc hẳn đã chuẩn bị rất nhiều kẹo." Hermione nhìn chuẩn cơ hội, giật lấy miếng bánh bí đỏ cuối cùng, Ron cầm cái dĩa trống trơn của mình đầy cam chịu, nghĩ không biết chút nữa có thể đi xin thêm được không.

"Ờ, chắc vậy," Chúa Cứu Thế nhai bánh bí đỏ, mơ hồ nói: "Hy vọng cụ không chuẩn bị kẹo gián, thật sự không biết cụ lấy cảm hứng từ đâu để có được thứ đó."

Harry ngồi xổm bên lò nướng, lòng rối như tơ vò nhìn chiếc bánh bí đỏ bị cháy, trong khi con gia tinh bên cạnh trông thất vọng và khó hiểu.

Rõ ràng làm theo quy trình bình thường, sao nướng ra khác quá vậy?

Harry thở dài, vứt chiếc bánh bí đỏ đi, che mặt tuyệt vọng.

Chết tiệt, tại sao cậu lại muốn mang cho giáo sư Snape một chiếc bánh bí đỏ, rồi còn bị ám ảnh với việc tự làm nó?!

Người Gryffindor cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng vẫn chiến đầu hăng hái với bánh bí đỏ, Chúa Cứu Thế sắn tay áo, vẻ mặt thấy chết không sờn.

Không, dù có thế nào thì hôm nay cậu cũng phải làm ra một cái bánh có thể thể ăn được!

Snape kiên nhẫn đặt lọ dược trong tay xuống, mở cửa, Chúa Cứu Thế cầm một hộp bánh bí ngô được gói cẩn thận đứng ngoài cửa, mặt ủ rũ, xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ chui vào.

Merlin! Cậu thật sự không ngờ giáo sư sẽ mở cửa á! Cậu đã cố ý chọn thời điểm ông đang nấu ma dược để đến, định ném bánh vào rồi chuồn đi.

"Đây, cho ông..." Harry lấy hết can đảm đưa hộp ra, hồi hộp đến mức lắp bắp, "Giáo sư, Hal...Halloween vui vẻ!"

Trước khi Snape kịp phản ứng, cái hộp đã bị nhét mạnh vào trong lòng, giáo sư Độc dược nhướng mày, kinh ngạc.

Vị Chúa Cứu Thế Gryffindor trẻ tuổi đỏ mặt, chạy trối chết.

Snape cúi đầu nhìn chiếc hộp nóng hổi trong lòng mình, sau một hồi phân vân giữa việc ném đi và giữ lại, vị giáo sư phá lệ cho phép chiếc hộp màu đỏ lẫn vàng đậm chất Gryffindor tiến vào phòng ma dược của mình.

Là bánh bí đỏ, Snape xắn một miếng, do dự trong chốc lát, rồi ngập ngừng cắn một miếng.

Chắc mới ra lò không lâu, còn nóng hổi, chân mày Snape nhíu lại, cố hết sức bình sinh để chống lại ý định nhổ nó ra. Ngọt quá! Cá chắc nó không phải do gia tinh làm.

Sẽ không có con gia tinh ngu ngốc nào bỏ nhiều đường như vậy.

Snape nuốt miếng bánh xuống, có chút sững sờ, nhớ tới vẻ mặt ủ rũ của Harry, không khó để hình dung cái bộ não giống quỷ khổng lồ của cậu đang suy nghĩ nên bỏ bao nhiêu đường.

Khó ăn quá.

Giáo sư nghĩ bụng, từ từ ăn hết miếng bánh, rồi dùng pháp thuật bảo quản phần còn lại, đặt lên kệ ma dược quý giá của mình, tông màu đỏ xen lẫn vàng của Gryffindor trông rất nổi bật.

*

Tối Halloween, toàn bộ Hogwarts sáng rực, Harry ngồi bên sàn nhảy, ngẩng đầu nhìn Hermione và Ron đang nhảy bên trong, thở dài, quyết định rời khỏi nơi đầy cơm chó này.

Chúa Cứu Thế gõ cửa phòng ma dược, trong khi nơi các giáo sư khác đều chật ních học sinh đến xin kẹo, thì có lẽ vì danh tiếng của Snape quá tệ nên chỉ có một mình Harry trước cửa phòng ma dược.

Cậu đã định đến gặp cụ Dumbledore để xin một ít kẹo chanh tuyết trước, nhưng số người quá đông khiến cậu hoảng sợ, quay người chuồn êm, lại như quỷ ám đi đến phòng ma dược.

Thôi đi, lão dơi già sẽ không chuẩn bị kẹo đâu, Harry thầm oán trách, cậu mới không thèm mấy viên kẹo của Snape nhé, cậu chỉ tới xác nhận xem bánh bí đỏ của mình đã bị ném đi hay chưa thôi.

Cửa mở, giáo sư lạnh mặt nhét một đống kẹo chanh tuyết vào tay Harry, cậu chớp mắt, nhanh mắt thấy hộp bánh vô cùng chói mắt trên kệ ma dược quý giá của giáo sư.

Ngạc nhiên thật! Nó không bị vứt đi.

Cánh cửa đóng ầm lại, gió lạnh thổi qua gương mặt đang ngây ngốc của Harry, cậu cất kẹo chanh tuyết vào trong túi, cảm giác chân mình như đang đi trên mây, lâng lâng, cậu xoay người đi về phòng sinh hoạt chung Gryffindor, lúc xuống cầu thang, một chân giẫm vào khoảng không, rầm một tiếng, cậu ngã lăn xuống dưới.

Tiếng vật nặng đập xuống đất xen lẫn tiếng kêu đau đớn ngu ngốc, Snape nhìn đống kẹo chanh tuyết đã mất đi một nửa — Dumbledore đưa cho ông, nói có thể dùng được.

Dùng để tống cổ vị Chúa Cứu Thế Gryffindor ngu ngốc, hả? Giáo sư nghĩ thầm, ông đặt lọ kẹo lên kệ ma dược, cạnh hộp bánh màu đỏ xen lẫn vàng kia.

Ngốc chết đi được.

*

"Không có ai dám xin kẹo, là vì ta đã nói trước rằng ta phải nấu ma dược, không được quấy rầy." Giáo sư chuyển ánh mắt từ nồi ma dược sang gương mặt của Chúa Cứu Thế, "Chắc lúc đó cậu không ở lễ đường nên không nghe được?"

Lúc đó cậu đã bị Hermione kéo lại để xem cô hóa trang rồi, Harry cúi đầu cọ cọ mặt giáo sư, cười nói: "Vậy là ông đã chuẩn bị kẹo chanh tuyết cho em?"

"Của Dumbledore cho ta, để tống cổ cậu."

"Thế còn năm sau, cũng là tống cổ em?"

"...Im đi, Harry."

*

Trên thực tế, toàn bộ Hogwarts, chỉ có Chúa Cứu Thế là từng được nhận kẹo từ giáo sư Snape.

Chỉ có một phần thôi đấy.

- Hết truyện -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top