Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Harry hiểu rằng đây là cơ hội cuối cùng.

Vào ban đêm, Hogwarts như một tòa lâu đài không có người ở, đi lang thang với những hồn ma, rồi dựa vào trí nhớ để đến phòng học trống ở lầu hai. Cậu không dám sử dụng Lumos hay đèn - lão Filch đã biết cậu bị giáo sư McGonagall cấm đi thăm Snape.

Sau khi bước vào lớp học tối tăm, điều đầu tiên cậu làm là sử dụng một vài phép thuật lên cánh cửa, để người khác không thể quấy rầy, cậu cần phải hoàn toàn bình tĩnh để làm điều này.

Chưa từng có tiền lệ về việc thu hồi linh hồn trong giới phù thủy, Harry không biết có ai từng thử chưa, nhưng rõ ràng là từ trước đến nay không có ai thành công.

Ánh sáng yếu ớt từ 'Lumos' phản chiếu lên khuôn mặt của Snape, anh vẫn còn thở. Harry đặt tay lên lòng ngực giáo sư của mình, cậu có thể cảm nhận sự nhấp nhô nhè nhẹ ấy.

Nếu cậu không làm gì, ngày mai Snape sẽ ngừng thở.

-".... Hình như em bắt đầu ghét anh rồi, Snape. Anh luôn đưa em vào thế khó." Harry thì thầm, chắc nhầm rằng sẽ không ai nghe thấy những lời này.

Tại sao Snape không xuất hiện? Sao anh ta không quay về cơ thể của mình?

Có thể anh ấy thật sự muốn chết, cho dù không phải anh ấy, nhưng cậu có thể cảm nhận được của sống của Snape chưa từng có chút vui vẻ nào.

Harry chưa từng thấy Severus cười- nụ cười thật lòng, thứ trên môi đại sư độc dược mãi mãi là nụ cười châm chọc, trào phúng. Giống như người ta thiếu nợ anh, cả thế giới đều thiếu nợ anh. Nhưng trên cơ bản thì cũng chẳng có ai yêu thích anh, có lẽ cụ Dumbledore từng có, nhưng giờ cụ đã không còn.

Voldemort đã biến mất, những gì Snape làm ngần ấy năm nay đã đủ chuộc lại những lỗi lầm năm xưa, phải không?

-"... Không, anh làm em mất đi cha mẹ, để lại một mình em..." Harry tựa đầu vào tay Snape - ngón tay nhợt nhạt và khô ráo, nhưng ấm áp.

Cuộc sống đôi khi thật kỳ lạ. Snape như vậy nhưng còn sống, cậu từng cực kỳ chán ghét người đàn ông này, giờ đây lại hy vọng anh đừng bao giờ rời khỏi cậu.

Harry dựa vào bàn tay Snape một lúc lâu, mới chậm rãi lấy một tờ giấy da trong túi ra. Trong đó là một đoạn cậu cẩn thận sao chép lại.

-"Em không tìm được anh, giáo sư." Harry cười nói, rõ ràng không ai nhìn thấy, nghe thấy, nhưng tại sao cậu lại lẩm bẩm? Không biết nữa... " Nên em dự định sẽ dùng một phương áp ... Tương đối kịch liệt, em đích thực từ đầu đến chân đều là Gryffindor mà." Cậu cười lớn, rất nhiều người cảm thấy Harry Potter đã điên rồi. Cậu cũng cho là như vậy, nếu không sao cậu lại thấy có người ôm lấy hai vai mình chứ? ... Đúng thật là điên rồi.

Harry đọc tờ giấy một lần nữa, điều này rất quan trọng. Bởi vì những gì xảy ra sau đó vô cùng nguy hiểm.

Đáng giá không?

Có lẽ mọi thứ đều không quan trọng, bởi vì cậu đã phát điên.

Thầm niệm trong lòng một lần, sau đó dùng phép thuật cắt một vết thương trên cổ tay. Dòng máu đỏ tươi tuôn ra, Harry đưa tay lên mặt Snape, để máu nhỏ xuống mặt người đàn ông. Dưới ánh sáng, sự tương phản của trắng và đỏ thập phần chói mắt.

Harry dùng tay mở miệng của Snape, theo cách thức ban nãy mà khiến cho trong miệng của Snape có một vết thương, lại nhiễu máu vào vết thương ấy, để hỗn hợp máu tiến vào thân thể.

‘Ma thuật Linh hồn thuộc về pháp thuật cao cấp nhất, nếu thực hiện thì cái giá phải trả cực cao. Vì đa số đều sẽ ảnh hưởng đến linh hồn người sử dụng, nếu phạm một sai lầm nhỏ thì cái chết là kết cục nhẹ nhàng nhất. Nhiều trường hợp sẽ gây ra một tác động phức tạp và đau đớn – như linh hồn bị thiếu hụt hoặc biến thành ‘hoạt tử nhân’.

Đúng vậy, ma thuật linh hồn vô cùng nguy hiểm, nhưng cậu không còn cách nào khác.

Harry từ từ đọc lại câu thần chú cổ xưa từ cuốn sách, rất ít người biết đến nó. Nếu cậu không thể tìm thấy linh hồn của anh, vậy thì cố gắng liên kết hai linh hồn của họ lại đi.

Nếu thành công, Snape tỉnh dậy; thất bài, cậu chết.

Khó trách chưa từng có ai thành công, vì căn bản nào có ai dám thử?

Harry cảm thấy trong một giây, cậu bị kéo ra khỏi cơ thể. Và tâm trí cậu hiện tại chỉ luẩn quẩn một việc : Tôi sẽ chết?  Nhưng Harry không dừng việc đọc thần chú, rất nhanh cậu đã tập trung lại.

Khi đọc xong, cậu thấy trên người bản thân và Snape đều loé sáng nhè nhẹ. Harry cúi người dựa vào thân thể Snape, khẽ hôn lên đôi môi bị dính máu đỏ của bản thân, những giọt máu khiến cậu cảm thấy dinh dính.

-".... Trở về..."Harry đặt nụ hôn lên trán Snape, khép mắt lại, giọng nói nhỏ nhẹ như thể đây chỉ là hy vọng.

-".... Quay lại....làm ơn..." Cậu đã không khống chế được nước mắt, từng giọt chậm rãi rơi xuống.

Trở về... Làm ơn trở về đi..

-"Nhích người em ra một bên." Đó là một giọng nói đã lâu không nghe thấy, Harry mở mắt, những giọt lệ vẫn đang rơi.

“...... Anh... Trở lại." Harry nói không thành tiếng.

“...... Phải, đã an toàn trở về."Giọng nói của Snape vừa xa lạ vừa quen thuộc, nhưng Harry không nghe thấy một chút châm chọc nào, anh ấy đang cười.

"Anh có thấy em không?" Harry nhớ lại lời cuối cùng của Snape - "Nhìn vào anh."

Cậu không thể giải thích được biểu cảm của Snape, chỉ thấy người đàn ông này khép mắt lại, rồi chậm rãi mở ra, anh hít sâu một hơi, thấp giọng nói: " Anh đã thấy em."

Harry không biết Snape đến tột cùng là đã nhìn thấy gì, nhưng cậu biết rằng cậu đang mỉm cười rất hạnh phúc.

-" Em cũng nhìn thấy anh." Harry nhìn vào đôi mắt đen quen thuộc, không hề bỏ lỡ việc khoé miệng Snape khẽ nhếch lên.

"Bây giờ, nhích người của em, cậu bé ngu ngốc."

Được rồi, cậu phải thừa nhận, Snape mãi mãi là Snape.

" Muốn sử dụng ma thuật ' Linh hồn bạn lữ' để thu hồi linh hồn là một hành động rất nguy hiểm, bởi vì nếu tình cảm của hai phía không giống nhau, phép thuật sẽ thất bại. Những người thực hiện cũng sẽ nhận lấy hậu quả không lường trước được." Dòng chữ lặng lẽ nằm trên tờ giấy da.

Harry biết những gì đang xảy ra không phải phép lạ của Merlin, tất cả đều là thật, họ đã làm cho nó xảy ra.

Họ tạo ra cơ hội thuộc về chính mình.

Hoàn

-------------------------
Một sơ sót nhỏ khi phân chương nên chương cuối khá ngắn so với tổng thể, xin lỗi mọi người nha.

Ai đọc đến đây có thể ghé lại cho mình xin chút nhận xét về việc Edit của mình với, vì kinh nghiệm của mình còn rất rất ít ấy. 🥰🥰🥰

Sẽ có một phiên ngoại nho nhỏ nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top