Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 10

Có lẽ đúng là có may mắn. Tóm lại ba người bọn họ dùng hết trí tuệ và dũng khí, một đường đi đến đâu đánh đến đấy, làm Harry có thể vào trong căn phòng cuối cùng.

Dường như bây giờ Quirrell mới nhớ tới chuyện này: "À, ngươi đang nói tới lá thư kia. Ngươi quá xem trọng ta rồi, ta vẫn còn rất kém rất kém với việc nắm bắt lòng người. Là một tồn tại khác viết lá thư đó, một tồn tại vĩ đại, trí tuệ, hiểu rõ nhân tính loài người... Vị chủ nhân cao quý của ta..."

— Voldemort.

*

Mọi chuyện tiếp đó cực kỳ nguy hiểm. Cũng may, ở thời khắc cuối cùng, Dumbledore kịp thời chạy tới, bảo vệ được mạng nhỏ của Harry.

Khi Harry tỉnh lại trong bệnh xá, cậu vẫn còn nghĩ tới Hòn đá phù thủy, nhưng sau khi biết sự việc đã được giải quyết xong, Dumbledore lại rất thân thiết trả lời những thắc mắc của cậu, thì cậu bắt đầu cảm thấy đây là cơ hội tốt.

"Vậy còn giáo sư Snape thì sao? Ông ấy có an toàn quay về không?" Harry không quên món quà lớn kia.

"Cậu có thể yên tâm, cậu ấy không sao cả — chỉ bị chút thương nhẹ thôi. Từ trước tới nay Rừng Cấm đã luôn không an toàn, hơn nữa còn có cái bẫy Voldemort cố ý đặt ra." Dumbledore đùa giỡn cười, "Không ai ngờ lá thư kia có thể lừa gạt được Snape. Nhưng tư tưởng của con người vốn đã luôn vô cùng kỳ diệu, có lúc bản thân một người cũng không nắm chắc được chính mình ..."

"Quirrell còn nói Snape chưa bao giờ hy vọng em chết —"

"Đúng vậy." Dumbledore như suy tư gì đó, nói ra, "Ta nghĩ cậu cũng đã biết, Snape và cha của cậu đều không ưa người kia, cũng như cậu và Malfoy bây giờ vậy. Nhưng về sau, cha cậu đã làm một việc mà Snape vĩnh viễn không thể nào tha thứ."

Harry không nhịn được ngừng thở: "Việc gì?"

"Cha cậu đã cứu mạng Snape. Thật là khó xử thế nào chứ, nợ một ân huệ lớn với kẻ thù... Snape không thể chịu đựng được điều đó, thầy ấy tìm mọi cách bảo hộ cậu, là bởi vì thầy ấy hy vọng như vậy thì có thể trả lại món nợ này với cha cậu, không ai nợ ai nữa cả. Sau đó thầy ấy sẽ có thể yên tâm thoải mái tiếp tục ghi nhớ mối thù hận này với kẻ thù..."

Tạm thời lúc này, cả hai người đều im lặng.

Một lát sau, Dumbledore bình tĩnh hỏi: "Harry, nhìn cậu có vẻ rất thất vọng?"

"Không ạ." Harry sụt sùi nhưng cố gắng không để bị nhận ra, "Em còn tưởng rằng —"

"Còn tưởng rằng vì thành tích Độc dược của cậu không tệ, còn không ngừng tặng quà cho Snape, làm cái đuôi nhỏ của thầy ấy, cho nên Snape bắt đầu thích cậu một chút?" Dumbledore hình như đang cố nhịn cười, "Vậy để ta nói cho cậu nhé, cậu nghĩ không sai chút nào đâu."

"Em đã biết... Cái gì?"

Harry vừa kinh ngạc vừa vui sướng ngẩng đầu lên. Dumbledore cười một cách gian xảo: "Chỉ đùa một chút thôi. Thoải mái đi nào, có lẽ sự thật đúng là như ta vừa nói? Sợ rằng chỉ có giáo sư Snape mới có thể nói cho cậu đáp án cho chuyện này, nhưng ta nghĩ thầy ấy sẽ không thẳng thắn trung thực đâu. Nếu mọi chuyện đã như vậy, thì vì sao cậu không dứt khoát nghĩ lạc quan lên?"

Nhưng niềm vui sướng của Harry cũng không dâng cao lên được. Sự coi trọng của Snape với cậu hóa ra là vì chuyện ngày xưa dây dưa với cha cậu — ý nghĩ này đúng là một đòn đánh nặng nề lên cậu bé.

"Khuôn mặt nhỏ đừng nhăn nhó như thế, Harry, ta khuyên cậu ăn thử mấy viên Đậu đủ vị xem." Dumbledore lật mở bao giấy, nhặt ra một viên hạt đậu màu nâu vàng, "Ta nghĩ chọn một viên màu này là cẩn thận nhất... Phì phì, quá xui xẻo rồi! Là vị ráy tai!"

*

Hai người tiếp theo đến thăm chính là Hermione và Ron. Ba người họ tụ họp bên nhau, cùng vui vẻ trao đổi thông tin, mãi đến khi hai người bị bà Pomfrey đuổi đi, Harry còn cảm thấy chưa nói đủ.

Cho dù đã hơi buồn ngủ rồi thì Harry vẫn cố tình chịu đựng không chịu đi ngủ. Cậu không phải là đang ôm hy vọng chờ ai đó đến thăm cậu đâu. Có lẽ người đó căn bản sẽ không tới đâu mà — rất có thể là như vậy.

Khi bà Pomfrey đi vào kiểm tra thân thể, Harry nhân cơ hội hỏi: "Bà có biết giáo sư Snape —"

"A, giáo sư Snape!" dường như bà Pomfrey ôm cả một đống tức giận với ông ấy, "Ông ta ở ngay sát vách với cậu! Trên thế giới này sẽ không có người nào vừa cứng đầu, vừa không theo lời dặn của người chữa bệnh như ông ta nữa! Nhưng Dumbledore đã hạ lệnh rồi, bảo ông ta phải nằm đủ ba ngày. Đã bị nói như vậy nên ông ta mới không có cách nào trốn viện được!"

"Ông ấy bị thương rất nặng à?" Harry hoảng sợ, "Em có thể đi thăm ông ấy không?"

Bà Pomfrey nghiêm khắc trừng mắt nhìn cậu một cái: "Không được! Cả hai người các cậu đều cần tĩnh dưỡng, sao có thể quấy rầy lẫn nhau được? Ông ta rất khỏe, khỏe như chính ông ta nói ấy, ngay bây giờ có thể xuất viện rồi!"

Nhưng lời nói bén nhọn của bà đột nhiên bị nghẹn một chút. Harry đang mở to đôi mắt tròn long lanh, nhìn bà, rất giống một con mèo Xiêm vô cùng đáng thương.

"Vậy được rồi, ta có thể đẩy giường cậu qua bên đó, chỉ cho phép nói chuyện 5 phút thôi..."

Harry lập tức ôm hết chỗ kẹo trên cái bàn bên cạnh lên trên giường, động tác rất nhanh nhẹn, cảm xúc rất cao hứng phấn khởi. Bà Pomfrey lại bị nghẹn một chút chẳng biết nên bình luận gì, nhưng bà vẫn thực hiện lời mình vừa nói.

Hết chương 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top