Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 101

Buổi huấn luyện diễn ra không quá thuận lợi — hoặc đúng hơn nên nói là, với Harry thì nó quá thuận lợi.

Sau khi trái Quaffle lại một lần hùng hổ vượt qua vòng bảo vệ của Ron, Ron đầy mặt đỏ bừng hạ cánh xuống đất. Harry theo sát sau đó cũng rơi xuống, hoang mang hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Có chuyện gì vậy!" Ron nôn nóng múa may cái chổi một chút, thở phì phì nói, "Cậu dứt khoát đi làm Truy thủ đi, Harry, mình thấy cậu thật là vô địch nếu làm vị trí đó!"

"Nhưng mình thấy cậu phòng thủ thật sự tốt mà?" Harry xấu hổ trả lời, "Nghe này, mình chỉ có kinh nghiệm hơn cậu thôi..."

Ron không chút lưu tình, vạch trần ý định thật của Harry: "Cậu không chỉ đơn giản là nhiều kinh nghiệm hơn, để mình nói đây, cậu căn bản là đang cố ý khoe khoang. Động tác ban nãy của cậu, Angelina đã nhấn mạnh là nó không an toàn, cho dù nó có thể có hiệu quả ngoài dự tính, hơn nữa khi làm động tác ấy thì thật sự sẽ rất oai phong!"

"Này này, mình không sao hết mà? Sao cậu cứ nhấn mạnh chi tiết ấy không buông vậy?" Harry có chút chột dạ gãi gãi tóc.

"Đừng mân mê mớ tóc rối không nghe lời của cậu nữa, có rối tung hơn nữa cũng sẽ không đẹp mắt hơn đâu." Ron không chỉ thẳng thừng nói thật, mà còn chỉ thẳng vào điểm mấu chốt, "Nếu cậu cứ vừa đánh bóng qua vòng thì liền sẽ cố ý vô tình nhìn về phía khán đài, chẳng lẽ còn không phát hiện ra Snape căn bản không chú ý cậu? Ông ta vẫn luôn đang cúi đầu đọc sách."

Đúng là như thế, trong nguyên buổi huấn luyện này, chỉ có mấy lần ngắn ngủi Harry chạm được vào ánh mắt Snape, trong phần lớn thời gian, cậu chỉ có thể nhìn thấy ánh mặt trời rơi rụng trên mái tóc đen xõa xuống của Snape, hiển nhiên là trong mắt giáo sư Độc dược, quyển sách đáng ghét không biết viết gì ấy thú vị hơn nhiều so với mấy trò hề động tác giả hoa mỹ lòe loẹt của Potter.

Harry không thể cãi lại nổi, đành phải đầy thất bại ngồi lên cây chổi, ủ rũ cụp đuôi lẩm bẩm: "Được rồi, được rồi, mình biết rồi... Mình sẽ chú ý."

Tiếp đó, buổi huấn luyện có quy củ và thuận lợi hơn nhiều, Harry hoàn thành trách nhiệm ném bóng, mà trạng thái của Ron cũng càng lúc càng tốt hơn, ba phần tư quả bóng đánh tới đều bị cậu ta cản lại. Hai tiếng sau, bọn họ kết thúc huấn luyện.

Khi rời khỏi phòng thay đồ, Harry thất vọng phát hiện thấy người trên khán đài đã rời đi rồi.

"Cậu đang chờ mong gì chứ?" Ron chế nhạo nói, "Thuận tiện mời Snape cùng ăn cơm trưa à?"

Harry rầu rĩ không vui nói: "Cũng không phải thế. Nhưng mà hai người bọn mình còn chưa nói được gì hết cả, nếu như vậy, chuyện ông ấy đến đây còn có ý nghĩa gì nữa chứ?"

"Ai biết được, có lẽ ông ta vốn đã không có hứng thú... Mà cũng phải nói lại, làm sao cậu mời được ông ta đấy?" Ron tò mò hỏi.

"Không làm sao cả, chỉ dùng chút phương pháp." mặt Harry hơi đỏ lên, lời nói mơ hồ nói cho qua chuyện.

*

Mà điều Harry không biết là, trong thời gian huấn luyện, một cuộc nói chuyện ngắn đã diễn ra trên khán đài.

"Này, luận văn của cậu mới viết được một nửa thôi, đừng nhìn nữa." Một học sinh Ravenclaw nhắc nhở, kéo kéo tay áo người kia, "Cậu đọc hàng này đi, 'Bùa chú xua đuổi những gì không phải động vật'... Ôi!"

"Không tập trung đọc được đúng không? Ánh mặt trời quá chói mắt, nhìn bọn họ tập luyện sẽ vui hơn." Một người khác lười biếng khép sách lại, "Cả chữ cũng không đọc rõ được, một lúc nữa học tiếp đi."

"Bọn mình có thể ngồi chỗ đó... A?" học sinh kia chỉ vào chỗ bóng râm, giật mình phát hiện vị giáo sư vốn đang ngồi chỗ đó đã biến mất không thấy đâu. Cậu buồn bực hỏi, "Còn có người đặc biệt núp tránh ánh mặt trời để đọc sách à?"

"Ngồi chỗ đó tầm nhìn không tốt đâu, bị cột bóng chặn mất rồi." Người kia nhỏ giọng nói, "Đọc sách à? Thôi đi, sách trong tay thầy ấy chưa hề lật sang trang."

Hết chương 101

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top