Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 102

Có một chuyện làm Harry vừa ngạc nhiên vừa vui, chính là Snape cũng tới xem buổi huấn luyện chính thức buổi chiều.

Nhưng Snape cũng không đi một mình. Trên thực tế, đội viên đội bóng Quidditch Slytherin cùng một số người ủng hộ nọ kia cũng đi cùng, bọn họ cãi cọ ồn ào, tụ tập ở giữa khán đài, sắc màu rực rỡ vây quanh Snape, mà Snape kiên trì cầm quyển sách kia, vẻ mặt hoàn toàn không vui thích gì cả.

"Đừng để ý đến bọn chúng," Angelina an ủi, vỗ vỗ vai Ron, "Đám người đáng ghét ăn không ngồi rồi đó đặc biệt đến để cười nhạo chúng ta, hừm, khi thi đấu chúng ta sẽ cho chúng biết tay..."

"Nhưng nếu bọn chúng muốn cười nhạo thì cứ xông lên luôn đi, sao cứ bao vây đảo quanh chủ nhiệm của mình thế?" Harry tức giận bất bình, mắt thấy Malfoy ngồi xuống gần Snape, còn có hai nữ sinh năm lớp trên, đang vô cùng nóng bỏng trộm nhìn Snape rồi khe khẽ nói nhỏ với nhau (trong đó có một người còn từng mời Snape ở vũ hội Giáng Sinh), "Thật ra bọn chúng đến để làm gì?"

"Ai mà biết được. Chị cũng thật sự không hiểu được, Snape đến đây làm gì chứ? Đám Slytherin bọn chúng, đến xem náo nhiệt mà còn muốn riêng kéo thêm cả chủ nhiệm..." Katie chậc lưỡi lắc đầu, "Nhưng cũng được rồi, để đàn Đào mỏ này ôm đồng vàng của bọn chúng đi, như vậy bọn chúng cũng không rảnh rỗi châm chọc mỉa mai chúng ta."

Lời thì nói như vậy, nhưng Harry lại rất khó thuyết phục bản thân vui vẻ lên. Cậu bắt đầu có chút hối hận vì đã mời Snape, hơn nữa cậu dự cảm được, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu.

*

Sự thật chứng minh, những Slytherin đó còn phiền phức hơn trong tưởng tượng của cậu nhiều.

Việc Snape ở đây không những không thể ngăn cản bọn họ trào phúng khắp nơi, ngược lại còn giống như sự khuyến khích nào đó, làm đám người xem vốn không có lòng tốt này kích động hơn nữa. Khi Ron lại một lần bỏ lỡ trái Quaffle, Malfoy thậm chí còn đứng ở trên ghế, dậm chân cười phá lên, so với bình thường còn công khai hơn gấp trăm lần.

Sau khi đợt chuyền bóng khởi động làm nóng người kết thúc, Harry lo lắng sốt ruột cùng cặp song sinh Weasley đi lấy trái Bludger cùng trái banh Snitch vàng, cặp đôi song sinh không hề ngần ngại nói chuyện với nhau.

"Đồ ngốc đó!" Fred dùng một câu bình luận rất chân thành, khái quát lên toàn bộ câu chuyện, "Nhìn bộ dáng nóng lòng muốn thể hiện của hắn xem, giống như con dơi già kia sẽ bởi vậy mà xem trọng, liếc mắt nhìn hắn một cái ấy."

George linh hoạt tung hứng trái Bludger trong tay: "Ta thật sự muốn ném một quả bóng vào mặt ông ta."

"Ý kiến hay đấy." Fred khen ngợi nói, "Chỉ cần đánh gục Snape xuống đài, thì đám nhãi ranh này tất nhiên sẽ thành đàn rắn mất đầu..."

Hai người vừa nói vừa không có ý tốt liếc mắt nhìn khán đài, giống như đang tính toán góc độ thích hợp để xuống tay.

Harry không thể không biết xấu hổ, cậu lớn tiếng ho khan lên, cách đánh động này làm cậu không thoải mái vì nghĩ đến Umbridge.

"À, em đấy à, ngại quá." George mặt không đổi sắc nói, "Quên mất Snape là giáo sư em thích nhất."

"Em chưa nói —"

"Không sao, bọn anh đều hiểu mà." Fred thấy nhiều rồi nên không cảm thấy lạ, "Bắt lấy cơ hội, đây là lời khuyên của bọn anh dành cho em."

*

"Được rồi, buông tay ra, ngồi lại đi." Snape lười biếng nói, thậm chí không thèm giãy giụa một chút. Sau đó ông giương mắt nhìn về phía Harry, ngữ khí trở nên càng không kiên nhẫn: "Potter, thu lại quả bóng thiếu kiểm soát của các cậu, rồi cút về tiếp tục tập luyện đi."

Harry đã quen với sự đối đãi khác biệt này, nên cũng không vì thế mà bực bội (hoặc ít nhất cậu cũng sẽ ra vẻ như không bực bội), nhưng cậu cứ cố chấp đợi ở chỗ đó, chờ Malfoy buông tay ra: "Nghe thấy không, nhanh buông tay ra! Nếu không tao..."

Thật ra Harry cũng không phải thật sự muốn làm cái gì, cậu chỉ đơn thuần muốn vươn người khỏi cây chổi để lấy trái Bludger đi thôi. Nhưng hiển nhiên Malfoy đã nghĩ nhầm là Harry muốn xông tới đánh hắn, hoặc là nghĩ gì đó kiểu kiểu thế, nên hắn lập tức nhảy dựng lên như lò xo bị bắn ngược, kết quả là động tác quá lớn, không cẩn thận đụng vào hai học sinh còn đang giơ đũa phép lên.

"A không được!" Hai tiếng kêu to kinh hoàng.

Cánh tay vươn ra của Harry không bắt được gì. Cậu còn không kịp phản ứng lại, đã cảm thấy có vật gì đó đột nhiên đánh vào eo mình, trong phút chốc ấy, cậu bị đập ngã về phía trước...

Cách đó không xa, cặp song sinh đang quan sát, liền trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này.

"Oa, Harry thật xứng đôi với hình dung trái Bludger hình người." Fred tấm tắc khen ngợi, "Cậu ta thật sự đập đến vô cùng chuẩn."

"Hơn nữa còn đập ác hơn cả trái Bludger ..." George có chút bất an xoay người, "Chắc hai người bọn họ không đến nỗi cùng bị đưa vào phòng y tế chứ? Tốt nhất chúng ta nên đi qua nhìn xem."

Tất cả chổi bay, dù nhanh hay chậm cũng đều bay về đó.

Hết chương 102

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top