Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 112

"Đối với học sinh mà nói, quan tâm đến giáo viên của mình cũng vẫn có thể coi là một chuyện đúng đắn." ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Harry lướt qua trên môi Snape, "... Thầy đã uống trà mật ong của em rồi chứ?"

Snape bắt đầu đi về phía cửa.

Harry bước vài bước đuổi theo, kéo tay Snape.

"Potter —"

"Rất xin lỗi, giáo sư, lần này em không muốn nói 'Chậm đã'." Harry nắm chặt, không cho người kia có khả năng thoát thân. Cậu không chớp mắt nhìn Snape, dường như muốn bù lại tất cả những lần nhìn chăm chú bị thiếu hụt: "Trước kia thầy đã nói với em, là nên học được việc giữ một ít vấn đề ở trong đáy lòng. Nhưng nếu em không lên tiếng hỏi, làm sao thầy biết được có người đang nghĩ về những vấn đề đó?"

Cậu không cho Snape cơ hội phản bác.

"Em để ý chuyện này, với em, cùng thầy đi dạo trên đường làng Hogsmeade là một điều đáng để chờ mong, nếu thầy từ chối em, em sẽ cảm thấy buồn. Chỉ đơn giản như vậy." Harry thản nhiên nói, "Bây giờ thầy có thể chính thức trả lời em: Thầy sẽ đi dạo làng Hogsmeade với em chứ?"

Thời gian giằng co ngắn ngủi cùng sự im lặng mơ hồ. Bộ dáng của Snape rất giống như là tầm mắt của Harry có nhiệt độ, dường như ông sợ chính mình sẽ bị bỏng rát. Harry bắt đầu mơ hồ cảm thấy hình như mình còn có cơ hội.

Sau đó Snape giơ đũa phép lên.

Harry: "..." Tính sai rồi.

"Nghe qua ngược lại cũng khá tốt đấy." Snape xoa xoa cổ tay vừa mới bị Harry bắt lấy, cúi đầu vuốt lại nếp nhăn trên cổ tay áo, bình đạm nói ra đánh giá, "Nhưng bản thân ta sẽ không đồng ý đi dạo phố với một học sinh thậm chí còn chưa thông qua cuộc thi O. W. L."

Harry rất muốn hỏi, ông nói vậy ý là nếu em thông qua thì sẽ có thể đi dạo sao, nhưng cậu không nói được ra lời.

Cuối cùng Snape để lại cho cậu một nụ cười giả tạo, nụ cười đáng ghét mà nếu Sirius ở đây, có tám phần sẽ không nhịn được xông lên đánh nhau, và ông cứ như vậy rời khỏi phòng học, khi đi còn đe dọa Ron đang tránh ở ngoài cửa canh chừng.

"Ông ta trừng mắt nhìn mình một cái! Quá khủng bố, không hổ danh con dơi già." Ron trong lòng còn sợ hãi, vừa nói vừa vội vàng giải bùa chú giúp Harry, "Cho dù như thế nào, một bùa Hóa đá thay vì bị trừ 10 điểm — hoặc là 20 điểm, kệ nó đi, dù bao nhiêu điểm thì vẫn rất có lời. Ít nhất ông ta không biến cậu thành một con sên, nếu thế thì mình chưa chắc biết nên làm sao để biến cậu trở về như cũ."

*

Tuy Harry không thể thành công hẹn được Snape, nhưng hành trình đi làng Hogsmeade lúc cuối tuần vẫn như cũ tràn đầy thành công, lần họp đầu tiên của nhóm tự học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đã kết thúc thuận lợi.

Sau khi rời khỏi quán Đầu Heo, ba người rẽ ra đường chính, Hermione nói muốn đi cửa tiệm mua một cái bút mới.

"Ừm, vậy đi chỗ đó xong, mình muốn đi tiệm trang phục Twilfitt & Tatting nhìn xem." Harry nhìn từng hàng bút lông chim được cắm trong những cái lọ, không xác định hỏi, "Hẳn nó có chi nhánh ở Hogsmeade chứ?"

"Cậu muốn mua áo choàng mới à?" Hermione nhẹ nhàng nói, "Đương nhiên nó có chi nhánh ở đây, nó cách cửa hàng quần áo Gladrags Wizardwear không xa. Nhưng giá cả của cửa hàng đó không bình dân như vậy, kiểu dáng cũng tương đối truyền thống, thông thường chỉ có một số đơn đặt hàng của các gia tộc phù thủy cổ xưa, hoặc là đặt riêng làm quà... À," động tác kiểm tra bút lông chim trong tay của cô nàng hơi chững lại một chút, tỏ ra thấu hiểu nhìn Harry một cái, "Sắp đến lễ Giáng Sinh, phải không?"

Harry ngượng ngùng cười cười, cũng không định che giấu ý định của mình. Cậu tuyệt đối chắc chắn, là ở phương diện quần áo, Hermione sẽ chuyên nghiệp hơn hai nam sinh, cô ấy nhất định sẽ có đề nghị thích hợp.

"Cho nên cậu đã thăm dò được số đo rồi?" Hermione dò hỏi, thẳng chỉ vào trọng tâm vấn đề.

"Đại khái biết rồi." Harry mang biểu tình hồi tưởng, trầm ngâm nói, "Đúng ra thì hẳn là mình đã 'Sờ' được rồi."

Tuy nói như thế, nhưng để đề phòng, cậu vẫn chọn một cây bút lông chim có công năng thú vị làm quà tặng dự bị.

*

Phong cách trang hoàng của tiệm trang phục Twilfitt & Tatting hoàn toàn khác với những cửa tiệm quần áo Harry từng đi, trên thực tế, trang trí bày biện của cửa hàng này rất dễ làm người khác nghĩ nhầm, tưởng họ vừa bước vào phòng giữ quần áo của vị quý tộc nào đó, nhưng thái độ của nhân viên cửa hàng lại ngoài dự đoán, hòa nhã dễ gần.

"Quý khách, ngài cần giúp đỡ gì không?" Nhân viên cửa hàng tươi cười chào đón, không lộ dấu vết đánh giá đồng phục của ba người.

Hermione tiếp nhận được ánh mắt nhờ vả của Harry, rất nhanh mang thần thái tự nhiên, vừa trò chuyện với nhân viên cửa hàng, vừa đi dọc theo một loạt giá áo, đi tới chỗ sâu trong.

Harry và Ron chậm chạp theo phía sau, đánh giá những bức chân dung phù thủy được treo trên tường. Trong đó có rất nhiều người đều mặc trang phục cực kỳ sang trọng, thái độ cũng khá kiêu căng ngạo mạn, chỉ có một số ít người dường như chỉ là khách hàng bình thường, có chút xấu hổ mỉm cười sau khung ảnh.

"Nhìn có vẻ rất đắt đấy." Ron bình luận đúng trọng tâm, rồi đột nhiên dừng chân, ngạc nhiên chỉ vào một bức chân dung, "Oa, đây chính là một Malfoy đúng không?"

"Hả?" Harry nghe tiếng quay đầu nhìn lại, khóe mắt dường như bắt giữ được một bóng người quen thuộc. Cậu đột nhiên đông cứng tại chỗ, khiếp sợ trừng mắt với bức chân dung trên tường.

Trong ảnh chụp là một thanh niên có mũi ưng, sắc mặt tái nhợt, tóc đen thẳng rũ xuống hai bên má, như không quen được vậy, dường như tránh mắt khỏi khung ảnh, tư thế đứng vô cùng cứng đờ. Hiển nhiên bên cạnh cậu ta còn có một người khác, cái tay kia đang quen thuộc thả lỏng, đặt trên vai thanh niên.

"Đây là..." Ron cũng nhìn hướng bên này, cậu dùng sức xoa xoa mắt, giống như muốn xác nhận mình có ảo giác không, "Snape?"

Harry không nói một lời, gần như không cách nào chuyển được ánh mắt rời khỏi bức chân dung. Khiếp sợ lúc ban đầu đã qua đi, cảm giác hoang mang cùng một loại cảm giác kỳ dị khác cùng nhau lao lên — cậu không ngờ chính mình sẽ dưới tình huống như vậy, không hề chuẩn bị gặp được giáo sư Độc dược ở thời kỳ thanh niên.

Snape trong này thoạt nhìn cũng không lớn hơn nhiều so với Harry hiện tại, bộ dáng ông khi mặc lễ phục nghiêm chỉnh cũng không khác với những nam sinh lớp lớn nhẹ nhàng di chuyển trong vũ hội Giáng Sinh, nếu không phải ảo giác, thì Harry thậm chí còn có thể từ nét mặt mất tự nhiên của cậu ta, nhìn ra vài phần khí chất ngây ngô của học sinh... Thật hiếm có cỡ nào chứ, một Severus Snape phiên bản tuổi trẻ!

Mãi đến khi bị Ron nhẹ nhàng đẩy một chút, Harry mới hồi phục tinh thần lại, vừa lúc nghe thấy Ron chậc chậc lưỡi cảm khái: "Thật không thể tin nổi, hóa ra Snape cũng không phải từ lúc mới sinh ra đã là sắc mặt âm trầm như thể Gryffindor nợ ông ta năm trăm điểm, nhìn Snape này đi, mình thậm chí dám trừ điểm cậu ta —"

Snape trong ảnh chụp giống như lơ đãng nâng mắt lên, trong đôi mắt đen nhánh lộ ra vẻ lạnh băng mười phần.

"Chỉ đùa một chút." Ron lập tức sửa miệng, lén dùng khuỷu tay chọc chọc Harry, "Cậu nói xem bức ảnh này được chụp lúc nào? Không ngờ Snape sẽ đến nơi này mua quần áo, mình không biết trước kia ông ta sẽ chú ý trang phục như vậy."

Harry lắc đầu, ánh mắt như suy tư gì, dừng trên bàn tay đang đặt trên vai Snape. Đây hẳn là một người bạn, hoặc một người lớn tuổi, đang đứng ngoài khung ảnh, vì Harry chú ý thấy tầm mắt Snape khi tránh đi khung ảnh, luôn sẽ nhìn hướng về bên đó, giống như đang tìm kiếm ý kiến hoặc ủng hộ nào đó.

Lúc này Hermione đã nói chuyện xong với nhân viên cửa hàng, cô chạy tới chỗ bọn họ, bất mãn oán giận: "Thật là, thật ra ai muốn mua đồ đây hả — mà các cậu đang nhìn gì vậy?"

Ron rất vui vẻ khi thấy trên mặt Hermione cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc giống như bọn họ.

"Những cái này đều là khách hàng của chúng tôi, trang phục bọn họ mặc đều xuất phát từ cửa tiệm." Nhân viên cửa hàng giải thích, "Bộ lễ phục các ngài hiện đang xem vẫn luôn rất được hoan nghênh, nó là một bộ lễ phục dạ hội của phái nam có kiểu dáng truyền thống chính quy ..."

"Xin hỏi, chị có biết đây là ảnh của ai không? Mấy bức ảnh này được chụp lúc nào vậy?" Harry dứt khoát cắt đứt bài giới thiệu của nhân viên.

Ba đôi mắt đều rất ăn ý, đồng loạt nhìn về phía nhân viên cửa hàng.

"À, cái này sao," cô gái xin lỗi, hơi mỉm cười một chút, "Thực sự xin lỗi, tôi không rõ lắm. Nhưng trong này có mấy người tôi biết." Cô nhanh bổ sung một câu, tùy tay chỉ chỉ mấy bức ảnh, "Ví dụ như một vị này, là thành viên của gia tộc Malfoy cao quý, ảnh bên này là giáo sư Parkinson ..."

Harry chỉ thoáng nhìn qua cho có, rồi trực tiếp bày tỏ ý định của mình.

"Tôi có thể lấy bức ảnh này được không? Hoặc là, mua nó đi?" tầm mắt cậu lại quay về bức chân dung của Snape, mang vẻ mặt rất có hứng thú, "Nếu tôi mua một bộ lễ phục, thì cái này có thể xem như hàng tặng kèm, đưa cho tôi được chứ?"

Hermione nhẹ giọng nói: "Harry..."

"Xin cứ tự nhiên." tươi cười trên mặt nhân viên càng sâu hơn nữa, cô rất dễ dàng lấy bức chân dung khỏi bức tường, không để bụng nói, "Chúng tôi lưu giữ rất nhiều chân dung của các khách hàng, đều nhận được sự cho phép hợp pháp để sử dụng chúng cho mục đích quảng cáo, đây chỉ là việc rất nhỏ."

Cô cẩn thận bọc bức chân dung lại, rồi đưa cho Harry, dường như vì hiếu kỳ nên thuận miệng hỏi một câu: "Người này là bạn của ngài sao?"

"Chính xác hơn thì," Harry trả lời, "Ông ấy là giáo sư của tôi."

Hết chương 112

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top