Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 118

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 118

"Trên thực tế ta đã điều tra qua bối cảnh cùng các đánh giá về ông, phát hiện ra —— à —— có sự tranh cãi lớn trong chức vụ dạy học của ông ở Hogwarts. Ông cảm thấy thế nào?"

"Ta không nhìn ra được chuyện này có gì đáng tranh luận." Giáo sư Mcgonagall lạnh lùng mở miệng, "Dolores, chắc chắn bà đã nghĩ sai rồi."

"Có lẽ vậy." hiển nhiên Umbridge rất vừa lòng với sự im lặng của Snape, nên bà ta nhẹ nhàng giải quyết dứt khoát, "Nếu không có ai còn phản đối, ta muốn tiếp tục tuyên bố quyết định hình phạt."

Dường như Snape còn muốn nói gì đó, nhưng giáo sư Mcgonagall đã mang dáng vẻ chân thật đáng tin nói: "Nếu đã tới đây rồi, Severus, ăn một chút bánh bích quy nhé, được không?" Bà vươn tay muốn đi lấy hộp bánh bích quy trên bàn, sau đó mới phát hiện rằng trước đây, dưới cơn thịnh nộ bà đã đập cái bàn một cái, nên cái hộp kia đã bị đập bay xuống đất.

Tất cả mọi người nhìn bánh bích quy cá cóc rơi rụng đầy đất. Môi giáo sư Mcgonagall run rẩy một chút, rồi mặt không biểu cảm chuyển hướng về Umbridge: "Bà tiếp tục nói đi."

*

Cậu sẽ không để ý những hành động luôn bị phê phán của Snape, dù sao cậu có thể tự mình chiến thắng thi đấu, tự mình giành được điểm Nhà, cũng có thể nỗ lực học giỏi môn Độc dược để vượt qua Malfoy, thậm chí có thể thông qua ảnh hưởng lên bầu không khí lớp học để trợ giúp các bạn học cùng nhà Gryffindor ... Nhưng cậu không thể tiếp tục nỗ lực thay đổi rất nhiều, mà vẫn như cũ đang truy đuổi một bóng lưng.

"Em không biết đây là vì cái gì nữa. Thầy luôn lảng tránh câu hỏi của em, cự tuyệt em đến gần, không muốn làm em phát hiện ra thầy đang bảo vệ cùng quan tâm em, càng không muốn nhìn thấy cơ hội để quan hệ giữa chúng ta có thể càng tiến thêm một bước ... Thầy đang sợ hãi cái gì?"

Thời gian Harry tạm dừng càng dài hơn, nhưng Snape như cũ không biểu lộ gì. Vì thế cậu tiếp tục nói: "Trừ khi em hoàn toàn nhầm rồi, thầy chưa bao giờ yêu thích em, dù chỉ thích một chút."

Snape không hề phản bác. Ông hạ mắt xuống, nhìn chằm chằm những sợi tua màu bạc đang rũ xuống dưới chiếc khăn quàng cổ màu xanh lục, dường như căn bản khinh thường trả lời.

"Nếu thầy không thể đáp lại em, vậy dứt khoát cách xa em ra một chút! Vì sao thầy lại đưa em quà Giáng Sinh? Vì sao muốn chúc em sinh nhật vui sướng? Vì sao lại đến xem em tập luyện? Vì sao phải cho em nụ hôn ngủ ngon, sao lại khiêu vũ cùng với em?" Harry nắm cái khăn quàng cổ kia, kéo mặt Snape lại gần, muốn từ trong thần sắc lãnh đạm của đối phương tìm kiếm ra mỗi một tia vết rách. Cậu không ý thức được chính mình đang bắt đầu hét to với Snape: "Nếu không thể trả lời em, vậy đừng lại quản lý em nữa! Cứ để em xông lên đánh Malfoy, để mặc em trái với quy định đi! Dù sao em sẽ tự chịu trách nhiệm cho hành vi của chính mình!"

Cậu thở hồng hộc, tàn nhẫn trừng mắt với Snape, sau đó nghe thấy tiếng cửa lại mở ra.

"Potter, cậu ở nơi này —" ngữ điệu kinh ngạc của giáo sư Mcgonagall thoáng thay đổi, "— hai người cãi cọ nhau gì vậy?"

Harry hít sâu một hơi, thất vọng chú ý thấy Snape có vẻ như đã hạ quyết tâm, không muốn đáp lại dù chỉ một chữ.

"Thực sự xin lỗi." Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, rồi cúi đầu xoay người rời đi.

*

"Đây là... Làm sao vậy?" Giáo sư Mcgonagall kinh dị hỏi.

"Uống nhiều nước uống gây mê sảng."

Snape khắc nghiệt trả lời, tiện tay rửa sạch tàn tích của trái Snitch trên mặt đất.

*

Sau khi trở lại tháp Gryffindor với tinh thần hoảng hốt, Harry không kể với bất cứ ai về trận cãi vã đã diễn ra ở cửa văn phòng — có lẽ thậm chí đấy không thể tính là trận cãi vã được, nhiều lắm chỉ coi là đơn phương gây rối thôi. Bầu không khí trong phòng nghỉ công cộng hiện tại đã quá đủ nặng nề rồi, Harry không thể nghĩ ra được, sau này còn có thể có chuyện nào kinh khủng hơn chuyện bị cấm thi đấu cả đời không.

Nhưng tóm lại vẫn có một tin tức tốt: bác Hagrid đã trở lại.

Việc đi thăm bác Hagrid đã đánh lạc hướng sức chú ý của nhóm ba người họ, đến khi đang đi trên đường trở về lâu đài, Harry vẫn còn hoàn toàn đắm chìm trong lời kể của bác Hagrid, trong lòng tràn đầy lo lắng rằng mụ Umbridge muốn lên kế hoạch đuổi bác ấy đi. Nhưng khi nằm xoài ra trên giường phòng ngủ, những phiền não đã cố tình bỏ qua ấy lại nhảy dựng lên trong đầu Harry.

Nếu nhiệm vụ của Hagrid là điều tra đám người khổng lồ, vậy nhiệm vụ của Snape là gì? Ông đang làm chuyện gì vì Hội Phượng Hoàng?

Trên thực tế, Harry không có nhiều hiểu biết với phần lớn thành viên Hội Phượng Hoàng, cũng như không rõ được công việc của họ, nhưng điều làm cậu không hiểu được là, ngoại trừ Dumbledore ra, thì hình như những người khác đều không biết Snape cụ thể đang làm cái gì.

"Nếu đúng như lời ông ấy, rất nhiều công việc của Hội Phượng Hoàng đều quay chung quanh mình ..." Cho dù trước mặt cậu chỉ là một bức chân dung, không thể nào đáp lại cậu, thì Harry vẫn như cũ nhanh chóng sửa lại ngôn từ, "Được rồi, em biết ông không thích cách nói này. Nhưng làm người tiếc nuối nhất là, ông sẽ phát hiện thấy thế giới đúng là sẽ không xoay vòng quanh em đâu, ngược lại chính em lại thường xuyên giống như con quay, chuyển động xoay tròn quanh ông..." Tạm dừng một hồi lâu, rồi cậu mới tiếp tục nói, "Về sau sẽ không đâu, suy xét đến việc em chạy quanh ông, sẽ làm cả hai người chúng ta đều không vui sướng."

Thanh niên Snape trong ảnh chụp không thèm nâng mí mắt lên, chỉ lạnh nhạt kiểm tra nút tay áo. Harry phát hiện ra loại biểu tình này thế nhưng cực kỳ quen thuộc, cứ như lúc buổi chiều, khi cậu chất vấn Snape, thì đối phương chỉ hạ mắt nhìn chằm chằm những sợi tua màu bạc ở khăn quàng cổ, dường như trên đời này, tùy tiện bất cứ thứ gì cũng thú vị hơn Potter đang ở ngay trước mắt ông nhiều.

"Giáo sư, nhìn em đi!"

Harry nghiêm túc hạ mệnh lệnh, đầy uy hiếp chỉ đũa phép vào bức chân dung. Ảnh chụp đương nhiên sẽ không phản ứng, cho nên hai giây sau cậu lại chán nản buông đũa phép xuống. Ai cũng biết không nên tranh giành hơn thua với một đoạn hình ảnh quá khứ, nhưng bi ai nhất là cậu chỉ có thể làm được cái này thôi.

"Nếu ông đã bắt đầu bảo vệ em ngay từ khi em vào năm nhất, thì hiện tại ông càng nên làm như vậy, bởi vì tình thế đang vô cùng nguy hiểm mà, em thấy tốt nhất khi đến kì nghỉ thì ông cũng chạy tới ở cùng em đi, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó." Harry làm như có thật nói, "Nhưng mà! Ông thậm chí không đến đường Privet Drive để nhìn qua em một cái! Em bị giám ngục tấn công, kết quả những người khác chỉ nói với em là nên trách mắng một kẻ xấu xa ham mua vạc giá rẻ! Em bị Umbridge phạt cấm túc, kết quả là ngay cả lời thỉnh cầu bé nhỏ, muốn mời người nào đó đi làng Hogsmeade, mà cũng không được thỏa mãn!"

Bức chân dung bắt đầu kiểm tra nút tay áo bên kia. Ở cái giường bên cạnh, Ron đang nặng nề lẩm bẩm một câu gì đó.

Harry ép thanh âm xuống thấp hơn nữa: "Ông không nên cho em hy vọng, giáo sư ạ, có hy vọng thì em sẽ muốn càng nhiều. Em vốn không để ý xem có người nào đó ngầm theo dõi bảo vệ em không, cũng căn bản không muốn gây thêm phiền phức cho người khác... Nhưng sự thật lại là, sau một lần ông cướp em đi từ trong tay mụ Umbridge, thì lần sau khi bị cấm túc, em sẽ bắt đầu cảm thấy tủi thân. Ông từng xem qua một lần huấn luyện của em, thì lần sau khi ông không đến em sẽ cảm thấy buồn bực. Ông cho phép em trải nghiệm qua một việc, và lần sau khi bị cự tuyệt em sẽ có cảm giác không cam lòng.

Hoặc là tiến về phía trước, hoặc là bất động tại chỗ, giống như quân Tốt trong cờ phù thủy ấy, nếu ông lựa chọn đứng ở tại chỗ, thì tự nhiên sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ông sẽ bị em ăn luôn."

Phát biểu xong bài văn hợp tình hợp lý, khí thế mười phần này, Harry ngược lại cảm thấy càng uể oải. Cậu có thể hòa bình nói chuyện với bức chân dung, nhưng đối với chính Snape thì lại kêu to mấy câu kiểu như "Cứ để em xông lên đánh Malfoy đi", mấy câu nói linh tinh lỗ mãng chỉ toàn bắp thịt, giống như sợ hai người sẽ không cãi nhau ầm ĩ ngay tại chỗ vậy.

Harry im lặng tự hỏi một lát, rồi nghe thấy nhịp điệu có tiết tấu từ cổ họng Neville. Cậu bắt đầu cảm thấy hơi mệt nhọc, cùng lúc đó cũng không tự chủ được nghĩ đến, sự im lặng này cũng giống như sự im lặng sau khi cậu nói ra câu nói kia — "Trừ khi em hoàn toàn nhầm rồi, thầy chưa bao giờ yêu thích em, dù chỉ thích một chút."

Snape không hề phủ nhận câu nói ấy. Mà cũng đúng là trước nay ông ấy chưa từng nói về loại tình cảm này, Harry nghĩ, yêu thích không giống với quan tâm. Khi học lớp thảo dược, các học sinh cũng rất quan tâm cỏ đuôi chuột đấy, nhưng đấy chỉ là vì sợ sẽ làm chết cây thực vật mình cần chăm sóc, chứ không thể nói bọn họ yêu thích nó nhiều cỡ nào.

Trước khi chìm vào mộng đẹp, Harry còn nắm lấy một góc của khung kính ngoài bức ảnh, lấy âm lượng gần như không thể nghe thấy, đặt câu hỏi về phía bức chân dung.

"Đối với ông, thật ra em có ý nghĩa gì, giáo sư?"

Sau đó không còn những câu nói ngắt quãng nữa. Một đường ánh sáng vượt qua khe hở của màn che, chiếu tiến vào trong phòng, hơi hơi phản xạ trên mắt kính Harry quên gỡ xuống. Người trong bức chân dung đặt tay ra sau người, một lần nữa nhìn về phía màn ảnh, dường như đang nhìn chăm chú vào thế giới bên ngoài ảnh chụp.

Hết chương 118

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top