Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 122

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 122

"Giáo sư Snape đang trong phòng bếp, ông ấy muốn nói chuyện với con."

Quân cờ Harry trong tay "Bang" một tiếng rơi xuống trên bàn, rồi bị Crookshanks vừa trốn khỏi lòng Hermione chạy ra ngậm đi mất. Ba người họ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn lẫn nhau, giống như đều muốn từ trên mặt đối phương xác nhận được điều gì đó.

"Snape - Giáo sư?" Harry gian nan bổ sung thêm chức vị phía sau, "Chuyên môn đến tìm con?"

"Đúng vậy." Bà Weasley thúc giục, "Mau đi đi, ông ấy nói sẽ không ở đây lâu đâu."

Bà nói xong liền vội vã xoay người muốn đi xuống lầu. Harry sững sờ một chút, rồi đột nhiên nhảy dựng lên lớn tiếng nói: "Nói với ông ấy là con không đi!"

Có lẽ thanh âm quá lớn rồi. Thân ảnh vừa biến mất bên khung cửa của bà Weasley đã quay trở lại, trên mặt mang theo biểu tình bị giật mình: "Thân ái, con vừa nói gì vậy?"

"Con không gặp ông ta đâu." Harry cứng rắn trả lời, "Bây giờ còn là kỳ nghỉ Giáng Sinh, sao nhất định phải đến quấy rầy con trong lúc này?"

*

Sau khi đẩy cửa phòng bếp ra, Harry cảm giác đám mây đen phủ trên đầu cậu lại đen hơn vài phần. Nếu nói việc ứng phó Snape cũng khó khăn ngang với việc bị ép phải ăn hết một bát đồ hầm theo công thức riêng của bà Weasley, thì việc ứng phó với cảnh tượng Sirius và Snape đang cùng tồn tại trong một phòng, hơn nữa hai người hiển nhiên đã cãi nhau một trận, không khác gì phải ăn sạch nguyên cả một nồi món hầm.

"Chào." Harry phát ra tiếng động, báo cáo rằng cậu đang tồn tại.

Snape quay đầu, đôi mắt đen sâu không lường được nhìn thẳng vào Harry.

"Ngồi xuống, Potter."

"Ta nói đây," Sirius dựa người về phía sau, ghế dựa nhếch lên, lớn tiếng nói với trần nhà, "Ta hy vọng ngươi không cần ra lệnh ở chỗ này, Snape, nơi này là nhà của ta."

Harry im lặng ngồi xuống cạnh Sirius, nhìn Snape ở đầu bàn bên kia, làm bộ như không nhìn thấy màu đỏ khó chịu dâng lên trên gương mặt tái nhợt của giáo sư Độc dược.

"Ta vốn nên nói chuyện với mình cậu, Potter — "

"Nhưng em không muốn đơn độc nói chuyện với thầy." Harry đông cứng nói, giống như Sirius dựa vào lưng ghế, làm ghế dựa nhếch lên, không hề che giấu thái độ chống đối của mình, "Người đang ngồi ở đây chính là cha đỡ đầu của em, cho nên nếu có việc quan trọng gì thì thầy cứ việc nói đi."

Kết quả Snape ngược lại không vội vàng làm việc. Tầm mắt âm trầm của ông đảo qua phía đối diện, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh thông thường: "Một kì nghỉ ngắn không gặp, Potter, không thấy được cậu có tiến bộ tốt đẹp gì, nhưng đặc điểm không coi ai ra gì thật ra lại phát triển khá tốt."

"Chỉ sợ còn không đến phiên ngươi quản lý dạy bảo Harry." Sirius cao giọng lên, "Nếu ngươi đến đây chỉ để nói mấy câu này, thì hiện tại có thể cút đi, những chuyện còn lại ta sẽ chuyển lời cho Harry."

"Ta đến đây theo mệnh lệnh của cụ Dumbledore," vẻ mặt Snape đầy phiền chán, giống như hận không thể dán chình ình dòng chữ "Con mẹ nhà ngươi, ngươi tưởng ta thích đến" vào ngay trên khuôn mặt, thanh âm của ông cũng càng ngày càng để lộ ra sự âm độc khó chịu, muốn gây sự với người khác để mình được thoải mái, "Nhưng ngươi ở lại đây cũng không sao, Black, ta biết ngươi yêu thích có... cảm giác được tham dự."

Vừa nghe được ngữ khí này, Harry đã biết ngay Snape muốn bắt đầu phun độc, nên vội vàng ra tay trước để áp chế, cậu cao giọng lên: "Có liên quan gì đến thầy sao? Giáo sư, đừng xen vào việc của người khác." Cậu nặng nề chỉnh chân ghế trở lại mặt đất, thân thể hơi cúi xuống, trừng mắt với Snape, "Đây chính là điều chính thầy đã dạy em, 'Tự quản lý tốt chuyện của chính cậu'."

Hai đầu bàn dài đều rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.

Snape dẫn đầu dời tầm mắt đi, nhìn lá thư đã mở ra đang đặt trên bàn, giọng điệu cực kỳ công việc: "Hiệu trưởng phái ta tới thông báo với cậu, Potter, cụ ấy hy vọng trong học kỳ này, cậu sẽ học tập Bế quan bí thuật."

"Học tập cái gì cơ?" Harry sửng sốt.

"Bế quan bí thuật, Potter." Snape có chút không kiên nhẫn, nhẹ nhàng tặc lưỡi một tiếng, "Canh giữ đầu óc, không để nó bị thế lực bên ngoài xâm nhập. Là một chi nhánh ma pháp ít người lưu ý, nhưng lại vô cùng hữu dụng."

"Nhưng sao em lại phải học cái — cái thứ ấy?"

"Bởi vì hiệu trưởng cho rằng cần thiết," dường như Snape sợ người khác không nhìn ra ông ấy đang không kiên nhẫn cỡ nào, "Cậu sẽ được đơn độc phụ đạo, một tuần một buổi, nhưng không thể nói cho bất cứ kẻ nào, đặc biệt là Dolores Umbridge. Hiểu không?"

Ai sẽ chạy đến nói cho con cóc kia chứ? Harry cảm thấy hơi buồn cười với giọng điệu cấp trên này của Snape, nhưng ở mặt ngoài, cậu vẫn phối hợp nghiêm trang gật đầu: "Đã hiểu." Cậu nhìn Snape, nghĩ đến vấn đề quan trọng nhất, "Ai sẽ dạy em?"

Snape không nói một lời, giống như chữ sắp phun ra là một khối bánh vỏ nham thạch bị mắc lại trong cổ họng.

Vì thế Harry lập tức biết đáp án. Nhưng cậu vẫn không nói ra, nhất định phải chờ người kia, dù không tình nguyện nhưng vẫn chính miệng trả lời.

"Là chính ta." cuối cùng, Snape tuy sắc mặt khó coi nhưng vẫn nhả chữ ra.

Hết chương 122

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top