Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 127

Sau kỳ nghỉ Giáng Sinh, mở màn của cuộc sống Hogwarts không phải là quá mức vui sướng, bởi vì buổi sáng ngày hôm sau đã chính là lớp học Độc dược. Nhưng việc này không thể phân tán tâm trí của Harry đối với việc ngay trong buổi tối ấy, cậu sẽ phải đi xuống hầm học tập Bế quan bí thuật, cậu không biết mình nên cảm thấy chờ mong, hay là nên cảm thấy thống khổ.

Điều tồi tệ hơn chính là dường như tất cả những chuyện ấy đều không có bất cứ ảnh hưởng gì đối với Snape cả, ông ta sẽ không bối rối vì chút chuyện linh tinh của một Harry · Potter hèn mọn, trên thực tế, ông ta hoàn toàn làm bộ như thể cậu căn bản không hề tồn tại.

Đây là kỹ xảo Snape quen dùng, hơn nữa nếu không phải Harry tự có ảo giác, thì Snape đã vận dụng cách này đến mức càng ngày càng quen thuộc, nhắm mắt cũng biết làm. Đối với điều này, Ron vui mừng phát biểu đánh giá của cậu ta: "Ngẫm lại xem, trước kia ông ta luôn đối đãi khác biệt với cậu, là bởi vì ông ta đặc biệt chán ghét cậu, cái đó gọi là bới lông tìm vết. Bây giờ ông ta đối xử bình đẳng, chứng minh hảo cảm có tăng lên đấy nha!"

Vừa nghe vậy, thế nhưng lại cảm thấy khá hợp lý, Harry đang định suy nghĩ sâu xa, thì có thành viên D. A. đến hỏi tối nay có học không.

"Đêm nay không được, cậu ta có hẹn hò." Ron giành trước trả lời.

"Mình sẽ thông báo cho các cậu," Harry trừng mắt nhìn Ron, vừa buồn bực vừa chột dạ nói, "Nhưng đêm nay đúng là không được, mình muốn —— học bổ túc Độc dược..."

"Như nhau thôi." Ron nói.

Thành viên D. A. nửa tin nửa ngờ bỏ đi rồi. Harry trừng mắt với Ron.

"Mình nói đúng mà, đây là cuộc hẹn cậu đã hẹn trước với Snape, không gọi nó là hẹn hò thì là gì?" Ron kì quái cùng Harry mắt to trừng mắt nhỏ, rồi một lát sau bừng tỉnh nhận ra, nói, "Không phải cậu vẫn còn đang suy nghĩ đề nghị của 'Harry' đấy chứ?"

Đúng thế, Harry đã mang cái đầu bí đỏ kia về Hogwarts. Buổi sáng hôm nay, cậu đột nhiên nhanh trí chọc cái đầu nghe nói rất có ích này một chút, nó lập tức nhắc nhở: "Người yêu ơi, tháng sau có Lễ tình nhân!"

Hơn nữa ngày đó còn vừa vặn là ngày đi làng Hogsmeade.

Không thể nói Harry có ý tưởng gì với ngày này... Nên nói là, ngày ấy làm cậu nhớ đến một ít ký ức xa xăm.

*

Sau khi ăn cơm xong, Harry bị nhóm ba người Slytherin chặn ngay tại cửa.

"Potter, nghe nói mày muốn học bổ túc?" Malfoy vênh váo tự đắc cười nhạo, "Tao thật không dám tưởng tượng kiến thức Độc dược của mày tồi tệ đến tình trạng gì, có lẽ mày có một bộ óc heo trăm năm khó gặp ..."

"Snape tự mình dạy bù cho tao." Harry nói.

Tươi cười của Malfoy biến mất.

"Một thầy một trò." Harry lại nói.

Sắc mặt Malfoy âm trầm, không nói một lời.

"Như vậy là Snape không thường xuyên dạy bù cho người khác, phải hông?" Harry thừa thắng xông lên.

"Đương nhiên, nhưng không bao gồm tao trong số đó." Malfoy nói.

Tươi cười của Harry biến mất.

"Có lẽ tao đã quên nói cho mày, ông ấy đã từng là gia sư của tao." Malfoy lại nói tiếp.

Sắc mặt Harry âm trầm, không nói một lời, xoay người rời đi.

*

"Thành tích Độc dược của em không thể nào kém hơn Malfoy." Harry lập tức cãi lại, hơn nữa tự nhận là cách nói này đã xem như khá khiêm tốn rồi.

"Không được tùy tiện chen ngang." Snape thô bạo trả lời, "Bản thân ta trước nay cũng chưa từng nói là Draco rất thông minh."

"Thầy đã nói rồi. Lúc năm nhất ấy, thầy đã ở trước cả lớp lớn tiếng khen hắn, nói hắn hoàn mỹ cỡ nào."

Snape không dễ bị nhận ra hít sâu một hơi, giống như đang nhịn xuống xúc động, không muốn ngay lúc này ném văng Potter đi: "Cái ta khen hiển nhiên là, ma dược cậu ta chế tác." Có lẽ vì đề phòng Harry lại cãi lại, ông nhanh chóng nói tiếp về chương trình học đêm nay, "Có lẽ đây không phải là tiết học bình thường, Potter," Snape nhấn mạnh, "Nhưng ta vẫn là giáo viên của cậu, ở bất cứ lúc nào, cậu cũng đều phải gọi ta là 'Giáo sư' hoặc là 'Thưa thầy'."

"Vậy em có thể giả thiết rằng, nguyên bản còn có lựa chọn xưng hô khác mà khi không đi học, em có thể chọn?" Harry cố ý chui vào khe hở trong lời nói của đối phương, cậu hơi vươn người về phía trước, cách chậu tưởng ký nhìn chằm chằm mặt Snape, "Ví dụ như, Severus? Sev?"

Snape ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm khắc ấy lập tức gọi dậy bản năng sợ hãi của học sinh Harry.

"Ừm, rất xin lỗi, giáo sư. Chỉ là đùa một chút." Harry nhỏ giọng lẩm bẩm, rụt lui về chỗ cũ.

"Bế quan bí thuật," Snape tiếp tục nói, "Lúc ở trong phòng bếp ấy, ta đã nói với cậu, là nó có thể bảo vệ đầu óc cậu, không để đầu óc cậu bị ma pháp bên ngoài xâm nhập và ảnh hưởng."

"Vì sao giáo sư Dumbledore lại cho rằng em cần nó, thưa giáo sư?" Harry thật sự muốn có được đáp án, cậu nhìn chằm chằm Snape, lại phát hiện người kia đã lại bắt đầu hạ mắt xuống, nhìn tấm da dê.

Snape lật lật tấm da dê, khinh miệt nói: "Cho dù là cậu thì đến bây giờ cũng nên nghĩ thông suốt rồi chứ, Potter? Chúa tể Hắc Ám cực kỳ am hiểu Chiết tâm trí thuật —— "

"Nghĩa là gì vậy, giáo sư?"

"Tức là hắn có thể rút ra cảm giác cùng ký ức từ trong đầu óc một người khác —— "

"Hắn có thể đọc suy nghĩ sao?" Harry truy hỏi.

Vì thế Snape đành phải giải thích cụ thể hơn. Harry nghiêm túc nghe, không nhịn được lại chú ý tới tờ giấy bị lăn qua lộn lại kia, cậu không cảm thấy Snape là đang nhìn nó để đọc lên giảng bài, trừ khi ông ta đã đánh dấu rõ mỗi một câu châm chọc trên đó.

"... Ví dụ như, Chúa tể Hắc Ám gần như luôn có thể nhìn ra người khác có đang nói dối với hắn không. Chỉ có người am hiểu Bế quan bí thuật mới có thể phong bế cảm giác cùng ký ức mâu thuẫn giữa sự thật và lời nói dối, nói dối trước mặt hắn mà không bị — cậu làm sao vậy?"

Snape dừng giảng bài, nhíu mày trừng mắt nhìn Harry. Nét mặt cậu thả lỏng, hơi căng thẳng trả lời: "Không, em chỉ là —— à, nghĩ đến một số thứ. Xin thầy tiếp tục, giáo sư."

"Nghĩ đến cái gì?" Snape lại ngoài dự đoán, không dễ dàng chấp nhận giải thích này.

Hết chương 127

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top