Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 14

Chương trình học lúc sau vẫn y như cũ. Dù sao sau khi học xong lớp Độc dược, Harry luôn muốn dây dưa ở lại thêm một lúc, vậy nên Snape dứt khoát yên tâm thoải mái giao nhiệm vụ cho cậu ta — dù sao cũng ở lại đây, vậy thì nhân tiện lau vết sâu lông trên bàn đi, ông thậm chí không cần bận tâm lấy cớ để giao việc nữa.

Không thể nói rằng Harry không hề oán hận. Các món quà cậu vơ vét từ thế giới Muggle không được ông ấy quan tâm chút nào, hơn nữa thực ra cũng không hề ngạc nhiên, khi cậu còn vì chúng mà càng bị trào phúng khắc nghiệt hơn lúc trước.

Có một lần cậu thử nhắc tới thanh âm kỳ quái kia: "Thưa thầy, thầy còn nhớ rõ chuyện tối hôm Halloween không? Thật ra em đến đó vì em đã nghe thấy một thanh âm kỳ quái, một thanh âm chỉ duy nhất em có thể nghe được..."

Snape nghi ngờ nhìn cậu: "Đây là chuyện xưa cậu vừa mới bịa ra xong? Có thể hiểu được, Potter luôn hy vọng bản thân mình không giống người bình thường."

Không dự đoán sai chút nào, điều cậu nhận được chỉ là mấy câu chế nhạo. Nhưng tâm trạng Harry lại rất tốt, vì cậu vốn cũng không mong đợi được thấu hiểu, cậu chỉ muốn nói ra sự thật với Snape thôi.

*

*

Sau khi học xong lớp Độc dược.

Harry giống bình thường, cọ tới cọ lui không chịu bỏ đi, cứ như vậy đi theo sau Snape. Nhưng Snape vẫn ra vẻ như cậu không tồn tại, trong vòng một phút ông đã thu dọn xong, sau đó ông cầm sách giáo khoa quay về văn phòng.

Nhưng dựa theo dặn dò của Hermione, thì cậu ít nhất phải giữ chân Snape được 5 phút. Harry vội vàng đuổi theo, muốn tìm đề tài có thể làm Snape dừng lại: "Từ từ đã! Thưa thầy, có lẽ thầy còn không biết, trong trận thi đấu Quidditch đó em đã cực kỳ mạo hiểm ..."

Bước chân Snape càng nhanh hơn.

"Em bị trái Bludger đâm cho gãy tay — nó rõ ràng là đã bị mất khống chế — lúc đó em đã nghĩ, nếu thầy ở đây như năm trước, thì em căn bản sẽ không bị thương..."

Snape đã đi tới cầu thang.

"Sau đó giáo sư Lockhart xung phong nhận việc, trị liệu vết thương cho em, kết quả là rút mất xương của em đi..."

Bước chân Snape chợt dừng lại, khinh miệt hừ lạnh một tiếng.

"Đương nhiên rồi, giáo sư Lockhart hiển nhiên không gì không làm được, ông ta không chỉ nắm vững kỹ năng phòng chống Pháp thuật Hắc ám, mà còn có thể pha chế tất cả các loại ma dược có thể pha chế trên đời, nói về thuật trị liệu thì ông ta còn vượt xa bà Pomfrey ..."

Với giọng điệu như vậy, thì sợ rằng chỉ có bản thân Lockhart mới có dũng khí đánh giá cho rằng đây là lời khen thật lòng. Vấn đề là Snape chỉ bình luận một câu rồi đã tiếp tục tiến lên phía trước, một chân ông đã đặt trên cầu thang rồi. Lòng Harry nóng như lửa đốt, cậu đành phải lải nhải nói tiếp.

"Bà Pomfrey cho em uống thuốc Mọc-xương, sau đó bảo em nằm trên giường bệnh chờ xương cốt mọc lại ..."

Snape đã đi tới giữa cầu thang.

"Một mình em nằm ở đó, cánh tay đau như bị dao cắt ..."

Snape sắp đi hết đoạn cầu thang này rồi. Huyệt Thái Dương của Harry có cảm giác như đang thình thịch nhảy lên, đầu óc cậu trống rỗng. Nếu Snape phát hiện bọn họ đang trộm nguyên liệu ma dược —

Cậu lao mạnh lên, ôm chặt eo Snape, không cho ông ấy đi tiếp nữa.

"Potter!"

"Em vẫn luôn chờ ông tới thăm em!" Harry chỉ cố tình lớn tiếng ồn ào, gần như không biết bản thân mình đang nói chuyện quái quỷ gì, "Ông cố ý viết giấy để huấn luyện cho Malfoy, lại không đến xem thi đấu của em! Trong trận đấu mà gần như là thầy trò cả trường đều ở đấy!"

Harry có thể cảm thấy Snape đang giãy giụa rất mạnh, sách giáo khoa đã rời khỏi tay ông, đã rơi xuống lăn vài bậc trên bậc cầu thang. Bây giờ điều duy nhất để cậu có thể ăn mừng là, cậu đang ôm Snape từ sau lưng, nên không cần trực diện đối mặt với ánh mắt khủng bố của giáo sư Độc dược.

"Potter, bỏ tay ra — "

"Em không bỏ!" Harry dùng âm lượng lớn hơn nữa át đi tiếng rít gào của Snape, "Ông vẫn luôn bất công! Thành tích Độc dược của em không đời nào kém hơn Malfoy, nhưng ông chỉ khen ngợi hắn ta! Ông còn luôn trừ điểm nhà Gryffindor..."

Harry đột nhiên cảm thấy dưới chân không đúng. Cậu lập tức biết sắp có chuyện gì. Nhưng khi hai người sắp chật vật ngã xuống, Snape đã vẫy đũa phép hô: "Trơn tuột!"

Cầu thang dưới chân lập tức biến thành trơn nhẵn nghiêng xuống, hai người họ nhanh tuột xuống cuối cùng, cùng lảo đảo một lúc rồi mới lại đứng vững được. Harry vội buông tay ra, cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt của Snape.

"Rất xin lỗi, thưa thầy, em..."

"Potter."

Harry hơi run run. Cậu chưa từng nghe Snape dùng thanh âm đáng sợ như vậy để gọi tên của cậu. Cậu không chút nghi ngờ, rằng nếu có thể, thì ngay lúc này Snape rất muốn giết quách cậu đi.

Snape không nói gì suốt một lúc lâu. Harry như con gà con, ngoan ngoãn cúi đầu, vì quá sợ hãi nên lại bắt đầu tưởng tượng linh tinh. Không thể có tai họa nào lớn hơn so với việc bị phát hiện trộm nguyên liệu ma dược được, nhưng nhìn tình huống trước mắt thì có thể thấy, có thể hiểu được nếu Gryffindor bị trừ một phát 50 điểm ...

Chờ khi Snape lại mở miệng, thì ông đã khôi phục thái độ lạnh băng thường ngày.

"Không thể tin được, Potter, dám tấn công một giáo sư. Vì để cậu không sớm quên sai phạm này, ta không chỉ trừ 10 điểm của nhà Gryffindor, mà còn phạt cậu bị cấm túc trong văn phòng của ta."

Harry suýt chút nữa đã khiếp sợ ngẩng đầu lên. Trừng phạt này đã nhẹ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cậu. Nhưng câu nói tiếp đó rất nhanh làm cậu hiểu được, Snape vĩnh viễn sẽ không cho cậu sống thoải mái dễ dàng.

"Nhớ kỹ thời gian cấm túc: là trong mỗi lần huấn luyện của đội Quidditch nhà Gryffindor."

Hết chương 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top