Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 19

Tình thế một lần nữa trở nên nghiêm trọng. Xét thấy Riddle nói Hagrid là người 50 năm trước đã mở ra mật thất, Harry quyết định cùng Ron khoác áo khoác tàng hình, đi đến phòng của Hagrid một chuyến, để biết rõ ràng xem thật ra sự việc là như thế nào.

Đường đi cũng không dễ dàng chút nào, tuy mặt trời đã xuống núi, nhưng nơi nơi đều có các giáo viên, Huynh trưởng và hồn ma, đi thành từng đôi từng cặp tuần tra. Khi Ron nhìn thấy Snape cùng Nam tước đẫm máu đi qua, cậu sợ tới mức suýt bị vướng ngã, suýt nữa làm Snape chú ý.

"Ông trời ơi, thật là sự khủng bố nhân đôi ..." Chờ khi cặp đôi hồn ma + người đã đi xa, Ron không nhịn được thấp giọng oán giận, "Mà nói đến thì, cậu cảm thấy Snape có thể biết vài chi tiết nội bộ không?"

Harry nhíu mày: "Vì ông ấy là chủ nhiệm nhà Slytherin à?"

Hình như những lời này làm Ron kinh hãi, cậu ta vội vàng lắc đầu: "Không phải, vì ông ta là một giáo viên ấy. Ý mình là, dưới tình huống như vậy, thì một giáo viên có thể mang đến rất nhiều trợ giúp mà, phải không?"

"Cậu cảm thấy chúng ta đúng ra nên nói với ông ấy chuyện về cuốn nhật ký?"

"Có lẽ là vậy." Ron nhún vai, "Nhưng tốt nhất là đừng làm vậy, vì nếu ông ta nhúng tay vào, thì chúng ta sẽ không thể làm chuyện gì giúp Hagrid được."

*

Vẻ mặt của Snape ôn hòa hơn một chút so với ngày thường, nhưng chắc chắn không thể nói là có nhiệt tình: "Tôi cho rằng anh đã biết rất rõ, rằng tôi không có hứng thú với sôcôla. Nếu nhất định muốn đưa tặng, thì đề nghị anh giống như năm trước vậy, đưa tôi sôcôla đen."

"Cậu cũng biết mỗi năm trong Lễ tình nhân, ta đều phải đưa tặng đi rất nhiều lễ vật, hy vọng mỗi một người bạn của ta đều có thể vui vẻ." Malfoy rất thông minh trả lời, "Nhưng năm nay Draco thành học sinh của cậu rồi — thằng bé vẫn luôn rất yêu thích cậu. Để cảm ơn cậu đã luôn chăm sóc nó, ta muốn có chút thay đổi..."

Hai người bắt đầu đi hướng văn phòng. Malfoy rất tự nhiên kéo eo Snape một chút (Harry không tiếng động mắng một câu), nói đầy quan tâm: "Dường như cậu ngày càng gầy đi rồi, Severus."

"Có lẽ vậy." Snape lơ đãng đáp.

"Ta mang đến một tin tức tốt, có lẽ nó có thể làm cậu có chút vui sướng." Malfoy cuối cùng chạy vào đề tài mà ông cho rằng sẽ làm người nghe vui vẻ, "Dumbledore bị cách chức rồi. Nhưng chức vị hiệu trưởng không thể bị bỏ trống lâu dài, nên nếu cậu có ý muốn..."

Snape cứng đờ một chút, không tiếp tục đi lên phía trước. Dường như ông cần thời gian để tiêu hóa tin tức làm người khiếp sợ này, qua vài giây sau ông mới nói tiếp: "Chuyện xảy ra khi nào?"

"Ngay vừa rồi."

Một hồi lâu sau, không có ai nói gì. Malfoy cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Snape, thân mật kề sát vào ông ấy (động tác này làm Harry liên tưởng đến con rắn độc kề sát dán vào cánh tay, bò hướng về phía trước): "Bạn thân của ta, cậu sao vậy? Nhìn cậu trông như không vui vẻ gì cho lắm. Đương nhiên, nếu cậu cảm thấy tiếc nuối cho Dumbledore, hy vọng một người kế nhiệm khác càng có khát vọng cho vị trí ấy..."

"Tôi nghĩ, bây giờ nói chuyện này là hơi sớm." Snape chậm rãi nói, "Ông ta chỉ bị tạm thời cách chức, lúc nào cũng có thể quay về."

"Cậu không yên tâm sao? Hay là, Dumbledore đã sớm đoán trước được, có lẽ trước đó hắn đã có một cuộc trò chuyện vừa thân mật vừa đầy tin tưởng với cậu, nhắc nhở cậu một ít việc —"

"Không có."

Snape không chút do dự phủ nhận. Trên mặt ông lộ ra tươi cười nhàn nhạt: "Thân mật và tin tưởng? Dumbledore cũng không phải anh đâu, Lucius."

Xưng hô này làm Malfoy thả lỏng lại, ông ta ôm lấy bả vai Snape, đi vào trong văn phòng: "Ta biết. Đã lâu rồi không gặp, chúng ta cần vui sướng trò chuyện với nhau..."

*

Hai học sinh năm lớp hai còn khoác áo khoác tàng hình bị ngăn tại ngoài cửa, chẳng nghe được một tí tẹo thanh âm gì hết.

Sau khi ngồi xổm suốt 5 phút, Ron thử đưa ra đề nghị: "Hay là chúng ta về ký túc xá trước đi đã."

"Quay về?" Harry không quá cam lòng, "Chúng ta còn chưa nghe lén được bất cứ tin tức gì có giá trị thực tế ..."

"Nhưng chúng ta có ở lại đây thì cũng có nghe được gì đâu. Hơn nữa, biết đâu đến tối muộn Malfoy mới ra ngoài?"

"Sao ông ta phải tối muộn mới ra ngoài? Chỉ nói chuyện mà tốn thời gian thế sao?"

Đối diện với đôi mắt xanh tràn ngập nghi hoặc của Harry, Ron nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Chắc vậy đấy, mỗi lần tới nhà mình thì dì Muriel đều sẽ nói nói rất lâu, tuy cuối cùng mẹ mình luôn hết kiên nhẫn ..."

Cuối cùng Harry không tình nguyện nhấc chân bước đi: "Vậy cũng được rồi. Mình đoán Snape nhất định cũng rất không kiên nhẫn với ông ta, nhưng ông ấy chắc vì lễ phép nên không ghét bỏ ra mặt được."

*

Kết quả Harry rất nhanh lật đổ ý nghĩ của chính mình. Trong tiết học Độc dược, cậu rất bực bội nghĩ, chắc chắn Snape cùng phe với tên Malfoy, đều ước gì Dumbledore nhanh biến mất, ông ta sẽ không để ý mọi người trong lâu đài có sợ hãi và hỗn loạn hay không đâu.

Chỗ ngồi cùng cái vạc trống trơn của Hermione không làm Snape có bất cứ lưu ý gì. Ông ta chỉ như bình thường, âm trầm đi tới đi lui, sau khi Malfoy lớn tiếng hỏi, "Thầy ơi, sao thầy không xin chức vị hiệu trưởng", thậm chí ông ta còn lộ ra không ít tươi cười đắc ý.

Malfoy ngây ngô cười nói: "Con sẽ nói cho cha con, thầy là giáo sư tốt nhất cái trường này..."

Nghe nói như thế, tay Harry run lên chọc nát một con sên: "Chẳng lẽ hắn nghiêm túc sao?"

" 'Hắn' cậu đang nói là người nào?" Ron giơ lên đũa phép đang kề cận gãy làm đôi của mình, nghĩ nghĩ một hồi rồi cậu rất sáng suốt bỏ nó ra, dùng khăn tay lau khô chất nhầy trên bàn, "Nói thật ra, cậu không cảm thấy Snape cười như vậy rất khủng bố à?"

"Xem chừng ông ta rất vui vẻ, " Dường như Harry muốn học Snape trước kia, biểu lộ một tươi cười châm chọc như vậy, nhưng cậu thất bại, biểu lộ cậu làm được chỉ là tức giận bất bình, "Nhảy từ chủ nhiệm Slytherin biến thành Hiệu trưởng à. Ông ta kém xa cụ Dumbledore!"

Nhưng lực chú ý của Ron cũng không ở điểm này: "Cậu thật sự không cảm thấy, ông ta cười đến thật giả tạo à?"

Harry không thèm liếc mắt chút gì, chỉ phẫn nộ đáp lại một câu.

"Ông ta muốn cười thì cứ cười đi!"

*

Căn cứ nhắc nhở của Hagrid, thì bọn họ cần đi theo những con nhện — nói cách khác, bọn họ cần đi vào trong Rừng Cấm.

Ron thấp thỏm bất an: "Chuyện này quá nguy hiểm! Có lẽ bọn mình nên nói manh mối này cho Snape. Không phải Dumbledore đã nói rồi sao, 'Ở Hogwarts, những người tìm kiếm sự giúp đỡ sẽ luôn nhận được giúp đỡ'. Có lẽ ý cụ ấy là bọn mình có thể nhờ các giáo viên trợ giúp ..."

Nhưng sắc mặt Harry rất cứng rắn, có vẻ cậu không đồng ý với đề nghị này.

"Ngẫm nghĩ lại đi, Dumbledore tin tưởng Snape. Năm học trước cụ ấy còn cố ý nhắc nhở Snape chú ý Quirrell, chứng tỏ cụ ấy yên tâm giao một số nhiệm vụ đặc biệt cho ông ta." Ron tiếp tục nói. Cậu thật hy vọng có Hermione ở đây, cô nàng nhất định có thể nói một cách mạch lạc, càng có sức thuyết phục hơn cậu.

"Có lẽ cụ ấy đã tin sai người." Harry như suy tư điều gì đó, "Hơn nữa lúc này không giống với ngày xưa, biết đâu Snape nguyên bản đúng là trung thành với cụ Dumbledore, nhưng dưới ông bạn cũ Malfoy thuyết phục, dưới dụ dỗ của việc khống chế toàn Hogwarts ..."

Ron do dự một lúc, không xác định hỏi lại: "Người anh em, cậu thật sự cho rằng Snape ưa thích chức vị hiệu trưởng?"

Lúc này đến lượt Harry do dự. Cậu một lần nữa nói ra chứng cứ có sức thuyết phục: "Nhưng ông ta có quan hệ rất tốt với nhà Malfoy! Có quỷ mới biết Malfoy tặng bao nhiêu lễ vật cho ông ta, có lẽ ông ta ngại với vấn đề tình cảm, không thể không làm theo bố trí của Malfoy."

Kết quả Ron lộ ra vẻ mặt bị bất ngờ.

"Mình còn tưởng cậu đã sớm nhận ra rồi. Nếu là ông bạn cũ thật sự thân thiết, thì trực tiếp gửi lễ vật qua là được, không phải sao, cần gì lúc nào cũng nhờ con trai chuyển qua?"

Điều này chỉ có thể chứng tỏ rằng Snape căn bản không nhận lễ vật, cho nên Malfoy đành phải lợi dụng học sinh Snape thiên vị làm người môi giới.

Harry há miệng thở dốc, lại không nói nên lời. Cậu rất muốn tìm chỗ nào đó để phản bác, ví dụ như Snape hà khắc đến gần như tàn khốc đối với các học sinh, thích trừ điểm, ác ý cấm túc, tính tình thật xấu muốn chết...

Nhưng mà vô số từ ngữ ngay ngắn hữu lực lại tan đi giống như sương khói, cậu chỉ nhớ được ánh nắng tươi sáng trong ngày thi đấu Quidditch ấy, cậu thấy Snape ngồi trên ghế khán giả, sau đó cậu hạ quyết tâm phải nhanh chóng chiến thắng thật xinh đẹp.

Cậu nghĩ ra một lý do cuối cùng.

"Manh mối của chúng ta còn chưa đủ, chẳng lẽ cứ đi tìm Snape, gây phiền toái cho ông ấy với cục diện rối rắm bây giờ? Cậu nhớ không, học kỳ trước ông ấy còn gây ầm ĩ một hồi trong Rừng Cấm, nhất định đã gây thù với không ít sinh vật trong đó rồi." Harry nhếch miệng cười với Ron, "Hay chẳng qua là, cậu sợ gặp phải con nhện to?"

Ron cảm thấy bị xúc phạm.

"Ai sợ hãi chứ! Học sinh nhà Gryffindor sẽ không sợ hãi, sẽ đòi lại công bằng."

"A, Ron, cậu còn có thể nói hay hơn cả Hermione." Harry nhớ tới người bạn vẫn còn nằm trong phòng y tế, tươi cười dần dần mờ đi, dũng khí lại tràn đầy trong lồng ngực, "Như vậy mang Fang theo, chúng ta cùng đi tìm hiểu chân tướng!"

Hết chương 19

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top