Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 20

Hành trình trong Rừng Cấm cực kỳ nguy hiểm, nhưng cuối cùng hai người một chó đều bình an thoát ra, hơn nữa họ còn biết được tin tức nào đó. Sau đó, Harry từ tờ giấy nhỏ trong tay Hermione suy đoán ra phần lớn sự thật, câu đố sắp được cởi bỏ rồi.

Nhưng lúc này lại xảy ra chuyện. Các học sinh bị mệnh lệnh cưỡng chế buộc phải trở lại ký túc xá, hai người tránh ở trong tủ quần áo trong phòng nghỉ của nhân viên trường học, muốn biết rõ đã xảy ra chuyện gì.

— Ginny Weasley bị quái thú bắt đi, mang vào trong Phòng Chứa Bí Mật.

Xuyên qua khe cửa, Harry thấy Snape nắm chặt lưng ghế dựa, cằm căng chặt biểu lộ đường cong sắc bén. Ông ấy dường như không muốn lộ ra bộ dáng quá lo lắng, nên ngược lại có vẻ càng lạnh lùng hơn.

"Bây giờ, chủ nhiệm các nhà cần thông báo với các học sinh là đã có chuyện gì. Các giáo viên khác cần bảo đảm không để bất kỳ học sinh nào lưu tại ngoài ký túc xá."

Dựa theo sắp xếp của giáo sư Mcgonagall, các giáo viên lục tục rời đi. Harry đặt tay trên vai Ron, chờ bạn tốt khôi phục tinh thần từ sau tin xấu.

*

Bọn họ tiến vào trong phòng rửa mặt của Myrtle, tìm được lối vào mật thất ở trong đó.

Harry giống như lần trước khi bảo vệ Hòn đá phù thủy, cậu dũng cảm đi đến cuối cùng, nói chuyện với Riddle, chiến thắng Tử xà... và cũng như lần trước, cậu chỉ còn chút xíu nữa là chết rồi. Nhưng nước mắt Phượng hoàng đã cứu cậu, sổ nhật ký bị cái răng đầy nọc độc phá hủy, bọn họ tuy chật vật tơi tả nhưng đã bình an quay lại trên mặt đất.

Sau khi giải thích xong tất cả, Dumbledore ngồi trước bàn, lấy ra một cái bút lông chim cùng một lọ mực nước.

"Ta còn cần soạn một bản quảng cáo để thông báo tuyển dụng, đăng trên tờ 《 Nhật báo tiên tri 》, " cụ như đang suy tư gì rồi nói, "Chúng ta sẽ cần một giáo sư mới để dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Trời ơi, giáo sư dạy môn học này tiêu hao quá nhanh rồi phải không?"

Đối với cơ hội tốt như vậy, Harry tự nhiên dùng luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại: "Vậy sao thầy không để giáo sư Snape dạy môn ấy? Ý con là, giáo sư Độc dược còn khó tìm hơn giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sao?"

"À, chuyện này là có nguyên nhân đấy." Dumbledore ngẩng đầu nhìn Harry, đôi mắt xanh thẳm lấp lánh tỏa sáng dưới mắt kính nửa vầng trăng, "Harry, con còn yêu thích giáo sư Snape hơn là ta tưởng. Ta còn sợ rằng có đôi khi con dường như quá che chở cho ông ấy."

Những lời này nghe hơi quái quái. Tuy lời nói của Dumbledore rất ôn hòa, nhưng nói như vậy thì dường như... có vẻ không đúng đắn lắm. Nhưng cái này có sao đâu chứ? Harry không để bụng nhún nhún vai.

"Con chỉ nghĩ rằng nếu ông ấy dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám thì có thể sẽ bớt trừ rất nhiều điểm của nhà Gryffindor ấy."

*

Khi Harry bước ra cửa, cậu gặp phải Lucius Malfoy đang nổi giận đùng đùng, cũng nhân cơ hội bày kế giải phóng gia tinh Dobby. Khi Malfoy-lớn thẹn quá thành giận bổ nhào tới, gia tinh từng là của ông ta ra tay ngăn cản ông ta.

Nhìn Lucius Malfoy chật vật ngã xuống cầu thang, Harry rất nghiêm túc tuyên bố cảnh báo: "Ngài Malfoy, ngài cần phải nhớ kỹ, đừng tùy tiện động tay động chân với người khác, càng đừng tùy tiện ôm ôm ấp ấp người ta."

Malfoy giãy giụa đứng lên, sắc mặt xanh mét, ông ta rút đũa phép ra, nhưng Dobby đã giơ lên một ngón tay vừa thon dài, vừa có uy lực, thực hung ác làm chủ nhân cũ nhanh tránh đi.

Gia tinh nhỏ cực kỳ vui sướng khi vừa có được tự do, nhưng Harry lập tức nhớ ra một chuyện.

"Dobby, cậu còn nhớ là mình đã từng chặn lấy mất thư của tôi không?"

"A, đúng rồi. Rất xin lỗi, thưa ngài, lúc đó tôi chỉ muốn ngăn ngài đến trường học." Dobby xấu hổ từ trong lòng móc ra một xấp thư, rồi nó đưa cho cậu, "Đây là tất cả thư của ngài."

Harry nhanh chóng lật xem qua một lượt, tìm ra lá thư cậu gần như đã cho rằng mình nhìn lầm rồi.

Thứ đến từ Severus Snape. Trong thư chỉ viết một câu: "Đừng quên làm bài tập Độc dược."

Hết chương 20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top