Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 32

Harry đi theo ông ấy xuống dưới cầu thang, nhân lúc Snape không chú ý, cậu cố gắng lau khô đôi tay trong áo choàng. Bọn họ đi đến khu vực chính của lâu đài, sau đó đi vào trong văn phòng của Snape.

"Ngồi xuống." Snape nói.

Thanh âm của Snape nghe qua cũng giống như bình thường — giọng điệu ông ấy luôn lạnh băng, ngoại trừ trào phúng ra thì gần như sẽ không tiết lộ bất cứ cảm xúc gì khác ra ngoài. Nhưng hiện tại ngay cả âm điệu trào phúng cũng không nghe thấy được nữa.

Harry nghiền ngẫm tâm tình của giáo sư Độc dược, thấp thỏm bất an ngồi xuống.

"Lặp lại lần nữa, Potter."

Thanh âm của Snape nói ra thật sự rất nhẹ, giống như tuyết mịn rào rạt rơi xuống đầu vai. Harry thiếu chút nữa cảm thấy chính mình muốn mềm lòng — mềm lòng một cách vô lý không thể hiểu được, nhưng cậu tự biết chính mình không thể dễ dàng nhận tội được.

"Em không đến làng Hogsmeade. Em vẫn luôn ở toà tháp Gryffindor, không đi chỗ nào khác hết. Không chừng Malfoy đã nhìn thấy ảo giác, chắc thầy nên khuyên hắn ta đi gặp bà Pomfrey một chút..."

"Nói dối!" Snape rít gào nói, ngồi dậy nôn nóng đi vài bước trước mặt Harry, "Ta hiểu được rồi. Từ mỗi một người thuộc Bộ Pháp Thuật, cho đến cả trường học này, đều luôn muốn Harry Potter danh tiếng lẫy lừng - không bị Sirius Black gây hại. Nhưng Harry Potter danh tiếng lẫy lừng này cũng không bận tâm đến người khác, muốn đi đâu thì cứ chạy đi chỗ đó, căn bản không suy xét đến hậu quả — cứ để cho những người thường phàm tục lo lắng cho sự an toàn của cậu, còn chính cậu mặc kệ. Chính là vậy sao, Potter?"

Harry không dám trả lời, nhưng cậu cảm thấy chính mình càng lúc càng mềm lòng. Dũng khí khi đi Hogsmeade giống như thủy triều chậm rãi hạ xuống, cậu có thể bởi vì Snape không có ý tốt, cố ý hãm hại mà cố chấp phẫn nộ, nhưng một khi cậu ý thức được nguyên nhân chân chính cho thái độ không tốt của Snape, thì sẽ rất khó lại dựa vào dũng khí để mù quáng chống lại ông.

"Hãy nghĩ đến mẹ của cậu đi." Snape quay lưng về phía Harry, chỉ chừa lại cho cậu một bóng dáng màu đen, "Khi giám ngục đến gần, cậu nghe được điều gì? Cô ấy đã tình nguyện hy sinh chính mình để giữ cậu sống sót..."

Những lời này giống như đánh đòn cảnh cáo, suốt vài giây như vậy, Harry thậm chí ngừng thở. Cảm giác xấu hổ chậm rãi tràn đầy trái tim cậu, cậu bắt đầu hối hận khi mình đã vì chút vui sướng này mà đi mạo hiểm. Nhưng nếu cậu nói ra chân tướng, thì sẽ phải nói về Bản đồ Đạo Tặc, và như vậy thì nhất định sẽ liên lụy đến anh em Weasley...

"Rất xin lỗi, giáo sư." Harry nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Snape, có xúc động muốn đứng lên đi vòng qua, đến đứng đối diện ông ấy, "Nhưng em không đi qua làng Hogsmeade."

Cậu đã chịu thua rồi. Trên thực tế Snape đã biết rõ sự thật, cũng không cần đến cậu thừa nhận nữa.

Khoảng lặng kéo dài làm Harry có chút đứng ngồi không yên. Cậu cảm thấy hình như qua rất lâu thì Snape mới nói: "Lộn túi áo ra."

Harry lập tức bắt đầu lấy ra những thứ đồ chơi đã mua ở cửa hàng — lúc mua đồ, cậu cảm thấy vừa hưng phấn vừa thú vị, bây giờ cậu lại không quá dám nhìn vào những món đồ nhỏ mới lạ này. Cậu thật ước sao chính mình đã không đi Hogsmeade.

"Thật tốt. Để ta nhìn xem là những thứ kinh thiên động địa gì đã làm Harry Potter danh tiếng lẫy lừng sẵn sàng mạo hiểm cả tính mạng..." Snape giả vờ kinh ngạc lật lật túi đựng gia vị, châm chọc nói, "Thật hấp dẫn kịch tính. Một cái túi đựng trò chơi ma thuật, sao mà trân quý cỡ nào."

"A, cái này — này là Ron cho em." Harry chột dạ cắm vào một câu, cậu không muốn làm Snape nắm được chứng cứ, "Cậu ấy — lần trước mua ở Hogsmeade..."

Có thể Snape cảm thấy lời Harry nói còn không có ý nghĩa bằng những tiếng vo ve của một con Bọ Mơ Màng. Ông dứt khoát dùng đũa phép chỉ vào Harry: "Còn có nữa. Lấy ra."

"Không, em..." Harry vừa mới luống cuống hai giây, Bản đồ Đạo Tặc đã bay ra dừng trên tay Snape.

Còn có một cái túi nhỏ đựng bánh vòng ngọt của tiệm Công Tước Mật bị gọi bay ra, bị Harry nhanh tay nhanh mắt chặn lại giấu sau lưng. Snape không thấy rõ đó là cái gì, nhưng rất ngứa mắt với thái độ che che giấu giấu của Harry, vì thế đũa phép lại nhoáng lên một cái, rất có sức uy hiếp chỉ thẳng vào mặt Harry.

"Giao ra đây."

"Không!" Harry lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào đũa phép.

"Chúng ta trực tiếp đi gặp hiệu trưởng, Potter." Snape không kiên nhẫn nói, "Thầy ấy sẽ biết cậu có đi nơi đó không..."

"Vậy ông muốn thì cầm đi! Nếu đã đòi hỏi như vậy, thì cũng đừng trả lại cho em!"

Harry nhét bánh vòng vào trong tay Snape.

Snape: "!??"

Hết chương 32

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top