Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 45

Khu vực cắm trại bây giờ rất yên tĩnh, chỉ có mấy lều trại bị phá hủy vẫn còn đang bốc khói. Thường có các phù thủy đang nhẹ giọng nói chuyện với nhau đi ngang qua, những đứa trẻ dựa gần vào cha mẹ, ngồi cạnh lửa trại âm thầm khóc nức nở. Harry chạy nhanh qua đó, ánh mắt tìm kiếm ở khắp các lều trại -

Lều trại màu xanh lục ánh vào trong mi mắt, đỉnh chóp có hình nộm con chim làm chong chóng đo chiều gió, nhẹ nhàng đong đưa. Có mấy người đang nằm ngang dọc bốn phía quanh đống lửa, khi Harry đi qua, một con ma men trong đó lầm bầm xoay người, lẩm bẩm "Đội Ireland muôn năm", còn đụng ngã một đống vỏ chai rượu. Tiếng lách cách ầm ĩ dọa Harry giật mình nhảy dựng lên, nhưng đám người này vẫn tiếp tục ngủ say.

Harry giống như hạ quyết tâm, cậu không muốn vẫn luôn rối rắm với một việc cậu không thể thay đổi, một việc cậu đã làm trong quá khứ.

"Cho dù thầy yêu thích ai... thì cũng kệ đi. Nhưng thầy thật sự là giáo viên em thích nhất."

Cậu đứng dậy, lặng yên không một tiếng động rời khỏi lều trại.

*

Sau khi trở về, quả nhiên ông Weasley phê bình Harry một trận. Rồi sau đó bọn họ tụ lại bên nhau, cùng thảo luận sự kiện đêm nay, về dấu hiệu hắc ám, về Tử thần Thực tử cùng với Kẻ thần bí.

Trước khi lên giường, ba người Harry lại lặng lẽ trò chuyện riêng một lúc.

"Snape uống say là một chuyện tốt, chờ sáng mai ông ta tỉnh lại, lập tức sẽ phát hiện ông bạn già của mình đã mở buổi party xứng đáng tiến vào Azkaban." Ron tin tưởng vững chắc rằng Lucius Malfoy nhất định ở trong đội ngũ bịt mặt kia, nên vẫn luôn bận tâm tới hiện thực là họ không thể bắt giữ ông ta.

"Đúng vậy." Hermione như suy tư gì, nói, "Rất khó tưởng tượng là người như giáo sư Snape cũng sẽ bị chuốc say... Hơn nữa ông ấy say thật sự đúng lúc."

Harry không tham dự cuộc thảo luận. Cậu lo lắng sốt ruột vuốt lên vết sẹo trên trán. Ba ngày trước, vết sẹo của cậu đột nhiên đau nhức rất khó chịu, và ở đêm nay, sau mười ba năm, dấu hiệu hắc ám lần đầu tiên xuất hiện trong không trung. Cậu tự kiềm chế không để cho mình suy nghĩ quá xa rằng những điều này có ý nghĩa gì.

Bọn họ chỉ ngủ mấy tiếng, sau đó đã bị ông Weasley đánh thức. Trên đường lấy Khóa cảng để rời đi, Harry phát hiện cái lều trại lớn có vườn hoa đã biến mất rồi.

Khi đi ngang qua phía Tây Nam, Harry thấy cái lều trại có chong chóng đo chiều gió, ở đó có một đám người đang ngồi nói chuyện bên đống lửa đã tắt, và Snape cũng ở trong đó. Ông ấy nhìn trông có vẻ tiều tụy, sắc mặt còn tái nhợt hơn ngày thường, đang cau mày cầm cốc trà.

Khi đến gần, Harry nghe thấy tiếng pháp sư lớn tuổi kia, ông ta đang lớn tiếng dò hỏi: "Còn ai muốn uống chút trà tỉnh rượu không? Tốt nhất là đừng vừa say rượu vừa Độn thổ, rồi lưu lại nửa cái người ở chỗ này -"

Snape chú ý tới ánh mắt của Harry. Ông ấy lãnh đạm gật đầu chào hỏi với bọn họ.

"Xem ra dấu hiệu hắc ám vừa xuất hiện là Malfoy đã sợ tới mức mang cả nhà chạy trốn," Ron rất thông cảm nhìn Snape, "Thậm chí còn vứt lại một mình giáo sư Độc dược đang say rượu ở chỗ này."

"Nhân danh râu của Merlin, giáo sư Snape là một pháp sư đã trưởng thành." Hermione không kiên nhẫn nhắc nhở Ron khi cậu ta luôn miệng nhắc tới Malfoy, "Ông ấy có thể tự chăm sóc tốt chính mình."

Harry nhướng mày: "Cái đó thì chưa chắc đâu."

Hết chương 45

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top