Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 46

Vì sự kiện Tử thần Thực tử gây náo động, nên một thứ vốn nên là một đại tiệc ăn mừng toàn quốc như Cúp Quidditch thế giới, lại bị che phủ trong một tầng bóng ma. Harry không thể không nhìn thẳng vào sự thật ẩn sâu trong cơn đau đớn của vết sẹo, không thể không nhìn vào cơn ác mộng kia, cùng với những rung chuyển đã đi theo sau nó...

"Có lẽ cậu nên hỏi một chút về ý kiến của giáo sư Snape," Hermione mang vẻ mặt phức tạp nhìn tờ giấy viết thư trước mặt Harry, trên mặt giấy đã viết được một đoạn văn rất dài, "Nếu cậu hiện giờ cứ cách hai ba ngày là lại muốn viết một lá thư dài như vậy cho ông ấy."

Harry hoang mang chớp chớp mắt, không rõ ý của Hermione. Ngay sau đó mặt cậu đỏ lên.

"Nhà Dursley xưa nay chưa từng nghĩ đến việc nghiêm túc nghe mình nói chuyện, mình từ khi còn nhỏ đã học được là sẽ không phiền não vì điều đó." Cậu lẩm bẩm lắc lắc bút lông chim, kết quả để lại một vệt mực nước khó coi trên giấy viết thư, "Mình chỉ là thích viết thư cho ông ấy thôi. Điều này có gì không tốt sao?"

Ron nhếch khóe miệng: "Không chừng Snape sẽ cảm thấy không tốt lắm."

"Đừng nghe Ron. Làm vậy thật tốt, nếu cậu cảm thấy vui vẻ với điều đó." Hermione nhún vai, tiếp tục đọc sách《Bùa chú tiêu chuẩn, năm lớp bốn 》của cô nàng.

Vì thế Harry tiếp tục viết. Giữa sự im lặng của không gian, có thể nghe thấy tiếng nước mưa gõ lạch cạch trên cửa sổ, cậu giống như mỗi lần viết thư trước vậy, vô thức nghĩ Snape giờ phút này đang ở nơi nào, nếu đang ở nhà, thì liệu còn có người nào khác đang làm bạn bên ông ấy không...

Nhưng tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến chỉ là căn hầm lạnh lẽo tối tăm kia. Nghĩ đến khi cậu xem xét Bản đồ Đạo Tặc, Snape vẫn luôn đợi ở nơi đó, một mình một người.

*

Ở Đường Bàn Xoay.

Snape đang ngồi đọc sách trên chiếc ghế sofa đã có vết mài mòn, cả căn phòng khách đều vô cùng tối tăm, chỉ có ngọn nến trên đèn treo trần nhà phát ra ánh sáng. Trong phòng có một loại không khí vừa cô độc vừa lạnh lùng, trừ tiếng lật sách ra, gần như không có bất cứ tiếng động gì.

Điều này làm cho thanh âm của thứ gì đó gõ vào cửa sổ trở nên vô cùng rõ ràng. Snape cũng chẳng thấy ngạc nhiên, ông đặt sách sang một bên, đi qua kéo ra bức màn rất dày. Một con cú mèo tuyết trắng đang vỗ cánh phành phạch, mổ vào kính cửa sổ, cửa vừa được mở liền quen thuộc bay vào trong, đậu xuống trên mặt bàn đã chồng chất một đống sách.

"Rất tốt," Snape vừa nói nhỏ vừa mở thư ra, "Potter lại viết một bài luận văn của trẻ lên ba."

Cho dù ngoài miệng là lạnh nhạt mỉa mai, nhưng ông vẫn xem hết thư rồi. Không ngoài dự đoán, trong thư đều là chút chuyện vặt vãnh râu ria, thật khó tưởng tượng thế mà lại có người mỗi ngày đều dùng rất nhiều thời gian để ghi chú lại, hơn nữa còn chia sẻ những chuyện vặt này.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, bản thân Snape thậm chí không muốn thừa nhận, là khi đọc thư, suy nghĩ của ông sẽ không tự chủ được đi theo lời kể của Potter. Khi nhìn đến dòng chữ viết tay, ông mới ý thức được từ sau khi về từ Cúp thế giới, ông chỉ mới ăn một chút bánh mì... Vì thế ông chuẩn bị bánh có nhân cùng nước bí đỏ, vừa ăn vừa tiếp tục đọc thư.

Trong thư có nhắc tới bài báo vô căn cứ của Rita Skeeter. Vì thế Snape lấy ra số báo《 Nhật báo tiên tri 》mới nhất, nhưng khi lấy ra rồi mới nhớ ra là mình cũng từng đọc được bài báo đó rồi. Ông có chút ngạc nhiên khi phát hiện là bài báo này thật sự đúng như Harry nói, văn viết không có chứng cứ gì cả, nhưng ban đầu ông vẫn chưa hề lưu ý đến.

Potter như một đứa ngốc, viết một đoạn văn rất dài để miêu tả về cái bánh nhân thịt trong bữa sáng của cậu ta, rằng nó ngon miệng cỡ nào, hơn nữa còn cảm thấy tiếc nuối cho tất cả những người không thể may mắn nếm được mỹ vị này.

Có lẽ cái đầu nhỏ ấy không chứa được gì ngoại trừ những thứ liên quan đến ăn và Quidditch. Snape châm chọc nghĩ, bàn tay với đi lấy bánh có nhân chậm đi một nhịp. Ông trầm tư một lúc, quyết định trước hết sẽ viết một đơn đặt hàng cho bữa tối hôm nay.

Xem ra Potter rất sung sướng khi ở nhà Weasley, nhưng thật ra cũng rất kỳ quái, người lớn nhà đó thế nhưng lại cho phép bọn trẻ chơi Quidditch trong vườn -

Đột nhiên không kịp đề phòng, hình ảnh cậu bé ấy, đang cưỡi chổi bay, hiện lên trong đầu ông. Gió thổi tung tóc mái của cậu ta, làm lộ ra vết sẹo hình tia chớp kia. Một Gryffindor hăng hái tràn đầy sức sống, như cưỡi lên gió mạnh, tự do qua lại trong không trung, trên mặt mang theo tươi cười vui sướng, đôi mắt xanh biếc sáng đến kinh người.

Hình ảnh này tự nhiên như vậy. Nhìn những câu chữ trong bức thư, Snape lơ đãng nghĩ tới bộ dáng của cậu bé kia, nhưng lại không hiện lên bất cứ ý niệm gì liên kết giữa cậu bé và hình tượng cha mẹ của cậu.

Chờ sau khi Snape đứt quãng đọc hết được bức thư, thì đã qua gần nửa tiếng rồi. Hedwig đã ăn một ít hạt và nước đặt sẵn trên bàn, đang dạo bước nhìn ngó khắp nơi giống như đang ở nhà chính mình. Khi Snape ngẩng đầu nhìn qua nó, nó lại lập tức rụt rè ngừng trên tay vịn sofa, thân mật mổ mổ ngón tay Snape.

Nhưng đối phương không có bất cứ biểu hiện gì cả. Hedwig không nhận được thư phản hồi, đành phải dùng sức mổ tay Snape một chút, rồi cứ như vậy bay đi.

Phòng khách lại khôi phục sự hoang vắng lúc ban đầu. Snape kẹp kĩ lá thư vào trong sách – giữa các trang sách, đã chỉnh tề ẩn giấu vài lá thư như vậy.

Trên thực tế Snape đã từng suy xét rằng mình có nên giữ đúng lễ phép cơ bản nhất. Nhưng ngẫm lại thì lại thấy, Potter gửi cả một bài luận văn cho ông, nội dung ông miễn cưỡng viết ra được để trả lời lại là như vậy:

"Thời tiết không tốt. Bản thân ta vẫn luôn ở nhà, đọc sách, nghiên cứu chế tạo ma dược. Đại khái có ăn bánh có nhân, chắc vậy, ta không nhớ rõ lắm."

Mấy câu trên sẽ là tất cả nội dung của một lá thư. Bất cứ ai nhận được phản hồi như vậy đều chỉ sẽ thương cảm, cảm thấy đây là loại thư từ viết cho có, gọi là có còn hơn không.

Càng quan trọng là, tình huống hiện nay thật sự không tốt lắm. Snape kéo bức màn lên, thở dài. Ông đã cho rằng một người cha đỡ đầu trong thế giới phép thuật là đủ để lôi kéo hết sự chú ý của tên nhóc ấy, nhưng kết quả lại giống như hoàn toàn ngược lại, sự việc Sirius đã làm giữa họ thành lập lên một loại quan hệ chặt chẽ hơn nữa, gần như là đồng minh.

Nói là đồng minh cũng không sai. Nhưng không ai có thể bảo đảm tính vững bền của nó, có lẽ một ngày nào đó...

Snape không suy nghĩ sâu xa hơn nữa, có nghĩ nữa cũng không có ích gì. Ít nhất hiện tại không phải thời điểm để trầm tư – ông lại cầm lấy bút lông chim, trong đơn đặt hàng cho bữa tối, ông đặt thêm hai cái bánh vòng ngọt.

Hết chương 46

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top