Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 96

Học kỳ này, nội dung chủ yếu của lớp Bói toán là giải nghĩa giấc mộng, cho nên giáo sư Trelawney đã yêu cầu mọi người ghi chép giấc mơ trong suốt một tháng tiếp theo làm bài tập về nhà.

Chuyện này làm Harry càng thêm rầu rĩ không vui, bởi vì những giấc mơ gần đây của cậu luôn không mấy bình thường. Với cậu mà nói, trong ba ngày thì có hai ngày mơ thấy một khu mộ địa, tuy về tình cảm hoàn toàn có thể thông cảm được, tất cả mọi người đều biết ý nghĩa của cái này là gì. Nhưng về sau, hành lang thật dài kia lại xuất hiện nhiều đến mức không thể hiểu được, sau mỗi lần mơ như thế rồi tỉnh lại, cậu luôn cảm thấy vết sẹo bỏng cháy lên.

Cậu thật sự hy vọng mình có thể giống như Ron, mơ thấy một chuyện vui vẻ như chơi Quidditch linh tinh ... Không, có lẽ cậu đã từng có mộng đẹp, bởi vì Harry mơ hồ nhớ rõ mình đã từng mơ thấy Snape. Nhưng cảm giác cảnh trong mơ lưu lại lại rất khó để có thể gọi là tốt đẹp.

Nói không chừng, ở trong giấc mơ ấy, Snape đã một hơi trừ Gryffindor 200 điểm, Harry u ám nghĩ vậy, nếu nghĩ kiểu đó thì đấy là một giấc mộng cực kỳ bình thường.

*

Kế tiếp là môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, môn ấy còn tệ hơn so với sự tưởng tượng của mọi người — hay nói đúng hơn thì, mức độ tệ hại của nó không chỉ ở bản thân chương trình học, mà còn có chính giáo sư Umbridge – người đại biểu cho lập trường của Bộ Pháp Thuật dạy môn này. Cũng không ngoài ý muốn khi Harry vì lớn tiếng nói ra chân tướng trong lớp học mà bị phạt cấm túc, đồng thời còn muốn giải quyết đống bài tập đã nhiều đến quá mức chịu đựng.

Suy xét đến việc làm gì cũng khó chịu hết, nên Harry quyết định trước tiên sẽ viết bài luận văn của Snape. Cho dù ý nghĩ này không có tí căn cứ nào, nhưng có lẽ nếu làm cái đó thì cậu sẽ cảm thấy hơi dễ chịu hơn một chút.

Bởi vì Hermione đã đi ngủ trước, cho nên sau khi Ron viết xong được tiêu đề, cậu ta tràn đầy chờ mong nhìn Harry: "Như vậy, đặc tính và cách sử dụng đá mặt trăng trong ứng dụng làm ma dược là cái gì?"

"A?" Harry có chút ngẩn người bị giật mình, nâng đầu khỏi quyển sách môn Độc dược. Lò lửa của phòng nghỉ công cộng quá ấm áp, ngồi ủ trên ghế dựa thật sự quá dễ làm người mệt nhọc, cậu nỗ lực nâng tinh thần nhìn hai ba hàng chữ, nhưng cảm giác chẳng đọc vào được chữ nào.

"Ôi, mình còn trông chờ vào cậu đây. Hermione không ở đây, mình căn bản không viết nổi, rốt cuộc đá mặt trăng có ích lợi gì, mình thật sự không biết chút nào hết." Ron thở ngắn than dài, "Bài luận văn dài đến một thước Anh đấy..."

Hai mí mắt của Harry gần như muốn dính vào nhau, cậu lắc lắc đầu, nhìn ngọn lửa đang cháy to trong lò sưởi: "Cậu hỏi mình cũng vô ích, mình bình thường cũng không chăm đọc sách."

"Có đôi khi mình thật sự khâm phục cậu, mặc kệ như thế nào, thành tích môn Độc dược của cậu cho tới bây giờ chưa bao giờ rơi xuống. Chỉ có ở môn học này là Hermione chưa từng phải phê bình qua thái độ của cậu, cậu thế nhưng cứ như vậy kiên trì đến tận bây giờ. Chắc không phải cậu thật sự có hứng thú với môn Độc dược chứ?"

Thanh âm lải nhải của Ron giống như đang nhanh chóng đi xa, cuối cùng biến thành tiếng vang mơ hồ giống như cách một tầng mặt nước. Ánh lửa đang nhảy múa trước mắt cậu, đầu Harry chậm rãi đến gần đống sách vở. Cậu gần như lầm bầm trả lời, thậm chí không biết chính mình đang nói gì nữa: "Đúng vậy, mình không hẳn là nhiệt tình yêu thương môn Độc dược... Nhưng ngược lại mình rất thích người dạy Độc dược ..."

Nói nhỏ đến cuối cùng biến thành im lặng. Harry ghé vào cuốn sách Độc dược đang mở ra, cứ như vậy ngủ thiếp đi.

*

Nhưng cậu cũng không cảm thấy đang bị coi thường. Cho dù cuộc thảo luận trên cái bàn dài này không hề ý nghĩa, nhưng đại khái cũng chỉ có hai người hoàn toàn tự do không ở trong nó — trong đó có một kẻ có thú vui quan sát hù dọa cấp dưới, một người khác thì dựa lưng vào ghế, thất thần nghĩ đi đâu đâu, tay còn muốn ủ ấm trong cái bình, đã hoàn toàn là trạng thái dưỡng lão.

Cậu cứ nhìn chằm chằm vài giây như vậy, trước khi những người khác phát hiện ra, Snape đã giương mắt nhìn lại cậu. Cái bình nhỏ đã lặng lẽ biến mất, Snape rất tự nhiên đặt tay lên bàn, chuẩn bị phát biểu quan điểm, tư thế rất giống Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật vừa mới tỉnh ngủ đã bị trực tiếp đẩy lên đài, mặt hướng toàn bộ quần chúng phù thủy, yêu cầu cần diễn thuyết.

Nhưng không đợi Snape mở miệng, cậu đã cười lạnh một tiếng, đũa phép trong tay giơ lên ——

Khoảnh khắc này im lặng như thời gian đã đông lại. Snape vẫn như cũ, vẻ mặt bình đạm, nhưng ngón tay gác trên mặt bàn lại giật giật, căng thẳng hơi cuộn tròn một chút.

Đũa phép chỉ về phía lò sưởi. Một tiếng vang nhỏ, lò sưởi đột nhiên bốc cháy cao lên, đốt đến càng thêm mãnh liệt.

Hết chương 96

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top