Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 97

"... Harry, tỉnh lại đi! Cậu phải đi về phòng rồi hãy ngủ chứ."

Thanh âm của Ron càng ngày càng rõ ràng, Harry chớp chớp đôi mắt buồn ngủ, mông lung ngẩng đầu lên, mắt kính nghiêng đặt trên mũi, nửa bên mặt đều bị đè ra vết đỏ. Chờ cậu mơ hồ chậm chạp chỉnh lại mắt kính xong, mới bắt đầu thấy may mắn vì mình không chảy nước miếng trên sách Độc dược.

Phòng nghỉ công cộng đã trống trơn, chỉ còn hai người họ vẫn ở trước lò sưởi, bên chân chất đầy bài tập các môn.

"Mình ngủ rồi?" Cậu biết rõ còn cố hỏi, nhíu mày ấn vết sẹo, không biết vì sao mà chỗ này hơi đau đau.

"Ừm, hơn nữa cậu lại nằm mơ." trên mặt Ron mang biểu tình kỳ dị, giống như vừa mới uống hai ngụm thuốc Mê hồn do Lockhart pha chế ra, "Cậu gọi tên Snape."

Harry tạm dừng một chút: "Mình mơ thấy mình đang cãi nhau với ông ấy..." Thật ra cậu căn bản không nhớ rõ mình đã mơ thấy gì, thậm chí không thể xác định trong giấc mơ của mình có Snape bên trong không.

"Nhưng mà," Ron nhấn mạnh, "Cậu gọi chính là 'Severus'. Mình không biết từ khi nào các cậu trở nên quen thuộc như vậy."

Trong lúc nhất thời, Harry không nói nên lời, hai người trừng mắt nhìn người kia một hồi lâu, dường như đều muốn nhìn ra đáp án từ trên mặt đối phương. Cuối cùng Harry khô khan nói: "Quá trùng hợp đấy, chính mình cũng không biết. Luận văn của cậu viết thế nào rồi?"

Nhắc tới bài tập ở nhà, Ron lập tức bị phân tâm. Cậu đau khổ cuộn lại tấm da dê chỉ viết được một nửa, thở dài thở ngắn lắc đầu: "Mình muốn trước viết bài luận về chiến tranh người khổng lồ, kết quả chỉ riêng tra cứu ngày đã phải tra rất lâu..."

"Đúng vậy, nếu trước khi đi ngủ, mỗi buổi sáng sớm đều phải xem Bản đồ Đạo Tặc một cái, thì không thể không tìm thấy người nào đó." Ron hiển nhiên đã sớm cảm thấy hành vi của Harry không quá đúng đắn, mang chút châm chọc nói, "Trừ khi ông ta căn bản không ở Hogwarts."

"Thật ra vì nguyên nhân gì mà ngay trong ngày đầu tiên sau khai giảng, Snape đã rời khỏi trường học, hơn nữa còn trắng đêm chưa về?" Harry buồn bực bộc lộ cơn bực tức của mình, "Chẳng lẽ có hội đấu giá nguyên liệu ma dược hiếm có nào đó, mãi đến hai giờ sáng mới bắt đầu?"

Hermione nhạy bén bắt được trọng điểm: "Nói như vậy tức là cậu đến hai giờ sáng mới đi ngủ, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Bản đồ Đạo Tặc? Merlin trên cao, cậu còn vài bài luận văn chưa viết xong đâu đấy!"

"Mình biết, đêm nay mình có thể ..." Harry đột nhiên dừng lại. Cậu giống như mới chợt nhớ ra chuyện này — trong nguyên một tuần tiếp theo, cậu đều phải bị cấm túc ở chỗ Umbridge.

*

"Chỉ là chép phạt thôi."

Harry nói như vậy với Ron và Hermione, không muốn khóc lóc kể lể oán trách gì về những gì đã thực sự xảy ra trong các buổi cấm túc ấy. Với cậu, có lẽ vấn đề lớn hơn là việc cấm túc đã chiếm mất quá nhiều thời gian rồi, nên đống bài tập của cậu đã chồng chất đến mức độ không thể cứu vãn được nữa.

Cho dù đã mệt đến mức không có chút sức lực nào nữa, thì Harry vẫn gắng gượng thức đến 2 giờ rưỡi để hí hoáy nguệch ngoạc cho xong bài luận về đá mặt trăng. Có lẽ cậu hiếm khi viết bài luận văn Độc dược nào tệ đến như bài này, trong lòng Harry đã rất nhiều lần hiện lên ý niệm dứt khoát không nộp bài tập, dù sao nhiều lắm là bị Snape phạt cấm túc — so sánh với Umbridge, thì quả thực có thể gọi con sên là những bé sên vừa đáng yêu vừa vô hại.

Nhưng Harry vẫn viết xong luận văn. Trong phòng nghỉ công cộng không có một bóng người, cậu một mình ngồi trước lò sưởi, múa bút thành văn, Bản đồ Đạo Tặc đang mở ra trước mặt cậu, có đôi khi cậu buồn ngủ ngừng bút, liếc mắt nhìn Bản đồ Đạo Tặc một cái, là có thể lập tức nhìn thấy dấu mực nhỏ đánh dấu tên "Severus Snape".

Bắt đầu từ 12 giờ, thì vết mực nhỏ ấy cuối cùng đã không hề nhúc nhích. Harry biết điều này có nghĩa là Snape đã lên giường nghỉ ngơi. Nếu nói thẳng ra thì ý nghĩ này làm cậu càng mệt nhọc hơn, vừa nghĩ đến việc cậu còn đang thức đêm ra sức viết kịp luận văn, còn Snape đã rất sớm đi vào giấc ngủ, cậu liền hận hận chỉ muốn lập tức nằm ngã vào cái giường bốn chân ấm áp của mình.

Nếu Snape còn chưa ném nó đi, thì có lẽ đây là công lao của ống đựng bút. Harry suy nghĩ vẩn vơ, ép buộc bản thân mình lại nhìn kỹ xem ứng dụng của đá mặt trăng.

Nhưng tâm tình Harry lại thong thả chậm rãi bình lặng xuống. Thân thể cậu mệt mỏi như vậy, mu bàn tay đau như bị lửa đốt như vậy, nhưng cậu đọc những chữ có liên quan đến ma dược ấy, ngẩng đầu là có thể thấy cái tên quen thuộc, cậu biết giáo sư Độc dược đang ở chỗ nào đó trong lâu đài này, bình yên đi vào giấc ngủ... Vì thế cậu cứ như vậy, viết xong cả bài luận văn.

Hết chương 97

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top