Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 4

Bốn ngày sau đó, Snape gõ cửa văn phòng Harry, sau đó thong dong bước vào mà chẳng thèm đợi sự cho phép.

"À được rồi, mời vào trong." Harry nói."Cái gì đây?"

"Là buổi hội thảo," Snape nói một cách ngắn gọn. "Ta đề xuất một buổi hội thảo về phòng chống các loại độc dược hắc ám. Ta cũng đã soạn danh sách các chủ đề phụ." Ông đưa cho Harry một cuộn giấy. "Của cậu. Chuẩn bị dạy mấy cái này đi." Sau đó, ông liền quay gót bỏ đi.

"Lumos!"

Không có gì xảy ra. Mẹ kiếp, cậu đã mất hết ma lực rồi à! Đây là điều mà cậu vẫn luôn lo sợ – Harry bắt đầu thở gấp.

"Chúng ta đang ở trong phòng chống ma thuật, Potter, đây là nơi chúng ta nhốt những tên học sinh nghịch ngợm quá mức." Lời nói của ông mang đôi nét châm chọc nhưng giọng điệu lại tràn đầy ý niệm trấn an, như thể cảm nhận được sự hoảng loạn của Harry.

"Ô, đúng rồi." Harry lùi ra xa khỏi nơi cậu nghĩ Snape đang đứng, nhưng chưa được mấy bước thì lưng cậu đã đập vào cửa. "Chết tiệt," cậu lầm bầm. "Tôi cố ra khỏi đây nhưng cứ bị đẩy trở lại."

Một âm thanh có vẻ là sự nén cười từ người cư ngụ khác trong chiếc tủ. "Điều này có giải thích được cuộc phỏng vấn đặc biệt khoa trương mà cậu trả lời cho Nhật báo Tiên tri năm trước không?"

Harry thầm cảm tạ vì bóng tối đã che đi gương mặt đỏ như cà chua của mình. Người chủ trì cuộc phỏng vấn đã hỏi đi hỏi lại về 'nữ phù thủy đặc biệt' trong cuộc đời cậu, mặc cho cậu đã tuyên bố không hứng thú với những nữ phù thủy. Sau khi được xuất bản, bài báo đã nói rằng Harry vô cùng khiêm tốn khi nghĩ mình không thu hút phái nữ. Nhưng mà– "Ý ông là ông đã đọc bài báo đó hả?" Thú vị thật.

Một khoảng im lặng bao trùm không khí. Harry quyết định đổi chủ đề "Ừm...Chúng ta đang làm gì ở đây vậy?"

Một tiếng thở dài. "Ta không biết. Ta đoán rằng kẻ chơi khăm bí ẩn của chúng ta lại xuất hiện rồi."

"À, ông ở đây bao lâu rồi?"

"Để ta xem đồng hồ đã."

Dừng một chút.

"Như thế nào?"

"Potter, ở đây đang tối đen như mực đấy! Ta chả nhìn được gì, nói chi đến việc xem đồng hồ hả! Ta làm sao biết mình ở đây bao lâu rồi chứ! Tất cả những gì ta có thể nói là bây giờ cậu đang ở đây, vậy là quá nhiều rồi." Một âm thanh nhỏ phát ra, Harry nhận ra Snape đang khoanh tay lại.

"Rồi, rồi! Trời ạ, sao mỗi lần tôi mở miệng ra thì ông đều chặn họng tôi thế?"

"Là vì thế này, Potter, tất cả những lời vàng ý ngọc được thốt ra từ cái miệng nhỏ xinh của cậu đều toàn là ngu xuẩn và ngu xuẩn!"

Harry hít một hơi, chuẩn bị phản bác, nhưng cậu chợt dừng lại. Cái miệng. Nhỏ. Xinh? "Cái miệng nhỏ xinh?" Cậu lặp lại trong vô thức.

Một sự im lặng gần như hữu hình.

"Snape à? Ông vừa nói 'cái miệng nhỏ xinh'?" Lại là một khoảng lặng. "Phải không?"

"Phải," Snape miễn cưỡng đáp lời.

Harry biết ơn sự hỗ trợ từ cánh cửa. "A. Vậy là cũng điều ông thích ở tôi nhỉ."

Lại im lặng. Ừm, Harry cũng không nghĩ câu hỏi đó sẽ được đáp lại. "Cũng có vài điểm tôi thích ở ông," Cậu nói một cách đầy can đảm.

"Và, dù ta muốn hay không, thì ta nghĩ cậu vẫn sẽ chia sẻ mấy đánh giá ấy với ta."

"Có thể thấy được chúng ta sẽ bị nhốt trong căn phòng này trong suốt một tương lai gần," Harry chỉ ra. "Ngay cả khi hai ta không đi ăn tối, mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng chúng ta bí mật ăn một mình. Ý tôi là–" Cậu mừng vì Snape không thấy gương mặt đỏ bừng của mình. "Một mình. Trong phòng của chúng ta. Phòng riêng của chúng ta. Dù sao thì–" Cậu cố chuyển sang chủ đề khác. "Chúng ta cũng phải đợi cho đến khi có học sinh bị tống vào đây. Hoặc cho đến khi Filch kiểm tra nó."

"Ta ghét phải nói điều này, Harry, nhưng phân tích ấy thật sự khá hợp lý đấy.". Lại có thêm tiếng động; Snape rõ ràng là đang ngồi xuống.

Hai lời khen trong vòng một ngày. Harry trượt dần xuống sàn. Cậu duỗi thẳng chân ra; chúng vô tình lướt qua Snape. Cậu nhanh chóng thu chân lại. "Xin lỗi." Trò chuyện cùng Snape trong bóng tối đỡ căng thẳng hơn nhiều, Harry hạ quyết tâm rồi. Có lẽ một phần là do không thấy ánh mắt của ông ấy.

"Ờ thì," Harry lên tiếng. "Cũng có vài thứ tôi thích ở ông. Ừm...sự hài hước của ông. Và, à, giờ tôi cũng nhận ra ông thật sự là một giáo viên ưu tú. Ý tôi là, tôi khá ghét môn Độc dược, nhưng tôi cũng đã học được rất nhiều."

"Thật sao? Ta không nói được như vậy. Potter này, ta nghĩ cậu đã bày tỏ đủ nhiều rồi. Nói thật, bị nhốt trong căn phòng này hàng giờ liền cùng cậu, và nghe cậu tiết lộ những tâm tư thầm kín từ sâu trong trái tim trẻ thơ của mình, thật sự rất phiền phức."

"Được thôi." Harry bực dọc nói. "Dù sao cũng nói xong rồi."

"À. Vậy sao."

Lại là một khoảng lặng dài. Căn phòng khá ấm, và Harry nhận thấy rằng mắt mình đang dần nhắm lại. Cậu cố buộc chúng mở to ra; và chúng lại tiếp tục nhắm nghiền. Cậu véo vào cánh tay mình, nhưng nó chả giúp ích gì cả. Được một lúc, cậu hoàn toàn buông xuôi, thôi đấu tranh nữa, vì cậu đã mơ thấy mình được bao bọc bởi bóng tối dễ chịu và một chiếc gối ấm áp dưới má. Cậu thở dài ôm chặt chiếc gối ấy, chìm sâu vào giấc mộng. Tất cả những gì cậu biết là chiếc gối đang đáp lại cái ôm của cậu và cậu đang an toàn....

"À! Trò sẽ không ở chỗ này, nếu trò không làm mấy chuyện – Giáo sư Snape!"

Harry mở đôi mắt buồn ngủ đầy sương mù của mình lên và nhanh chóng nhắm chúng lại trước thứ ánh sáng chói loà kia. Chiếc gối ấm áp của cậu đột nhiên phản chủ và ném cậu ra xa; cậu tiếp đất trên một cái gì đó khá cứng.

"Thầy Filch. Thật vui khi gặp thầy. Như thầy có thể thấy đấy, một kẻ chơi khăm đã nhốt ta vào đây cùng thầy Potter. Thật lòng, thà chết còn tốt hơn."

Harry dụi mắt và cẩn trọng mở chúng ra. Cậu đang nằm trên sàn; Snape đã đứng lên và cao hơn hẳn Harry; Filch và cậu học sinh mà ông kéo theo - một học sinh năm hai nhà Gryffindor đang nhìn họ với ánh mắt hoài nghi. Harry bật dậy, không nói một lời nào, quay lưng bỏ đi.

Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top