Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Cậu đi thẳng về phòng. Cậu thấy hơi đói, đảo mắt nhìn quanh, và cậu nhận ra đã gần 9 giờ mất rồi. "Dobby??" Cậu gọi lớn.

Chỉ mất vài giây, Dobby đã xuất hiện trong phòng cậu. "Dobby sẽ giúp Harry Potter, phải không?"

"Vâng, làm ơn," Harry lịch sự mở lời. "Tôi quên bữa tối rồi, tôi mệt quá. Cậu mang cho tôi ít đồ thừa được không?"

"Ô vâng. Dobby biết Harry Potter chưa ăn tối mà. Harry Potter đã ở trong căn phòng tối kia!"

Chúa ơi, sao tin tức lại lan truyền nhanh thế? Và mọi người đã nói gì? Rằng thầy Filch đã tìm thấy họ – đã phát hiện ra bọn họ – Harry phải thừa nhận chiếc gối ấm áp của cậu chính là ngực của Snape. Ôi Chúa ơi, cậu đã ngủ với Snape. Đột nhiên, cậu cười ha hả, đúng lúc đó Dobby xuất hiện với một chiếc khay đầy ắp đồ ăn.

"Harry Potter thích giáo sư Snape, có phải không? Dobby thấy vậy." Dobby kéo Harry ngồi vào chiếc bàn nhỏ gần lò sưởi và đặt khay đồ ăn trước mặt cậu.

"Đúng vậy," Harry lơ đãng đáp. "Nhưng ông ta không thích tôi." Cậu bắt đầu ăn phần cá hồi của mình.

"Ôi không, Harry Potter sai rồi. Snape thích Harry Potter." Dobby búng tay và tạo ra một ly nước bí ngô.

"Thật sao?" Harry ngước lên với đôi mắt kinh ngạc. "Làm sao cậu biết?"

Dobby kéo một chiếc ghế lại gần và trèo vào. "Snape có nhìn chằm chằm Harry suốt. Snape luôn suy nghĩ biện pháp gặp được Harry. Trước khi Harry về dạy–" Một nụ cười toe toét xuất hiện trên mặt Dobby– "Snape không ăn sáng với các giáo viên. Bây giờ, bữa ăn nào Snape cũng có mặt. Là để gặp Harry."

"Thật à," Harry lặp lại. Cậu vừa nhai vừa chìm vào suy nghĩ. "Hay lắm. Cảm ơn nhé Dobby."

"Harry Potter đừng khách sáo! Dobby luôn cố gắng làm Harry. Potter hạnh phúc!" Dobby nháy mắt.

Sau khi Harry dùng xong bữa tối, cậu ngồi thẫn thờ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Đột nhiên, cậu nhớ đến những lời cuối cùng Dobby nói. "Ôi không," cậu gào lên. "Chết tiệt! Dobby! DOBBY!"

Lần đầu tiên, Dobby không xuất hiện khi được gọi.

"Chết tiệt!" Harry lặp lại. Cậu bật dậy và lao ra khỏi phòng, đi dọc theo hành lang, bước xuống chiếc cầu thang đang di chuyển, thực hiện một cú nhảy ngoạn mục khi chiếc cầu thang cố đưa cậu đến phòng chung của Nhà Hufflepuff. Sau cùng, cậu thở hổn hển, dừng lại trước phòng Snape và dùng sức đập cửa.

Không có gì.

Harry lại đập mạnh hơn.

Vẫn không có gì.

"Snape! Tôi biết ông ở trong! Cho tôi vào đi!" Harry đảo mắt và nhận ra mình đã làm kinh động đám học sinh. Ha! "Cho tôi vào! Có vẻ tôi đang có một nhóm khán giả! Tôi đang gây rối đấy!"

Cánh cửa được mở toang, Snape đứng đó với phong thái oai phong lẫm liệt như thường. Ông trừng mắt nhìn đám Slytherin đang tụ năm tụ bảy. "Giáo sư Potter mất trí rồi. Đây không phải cảnh tượng đẹp đẽ gì cho các trò xem diễn. Biến đi!"

Chúng chạy tán loạn. Harry xông thẳng vào phòng, cố đợi cho đến khi Snape đóng cửa rồi mới lên tiếng. Xác thực mà nói, là cậu đang nói năng lộn xộn hồ ngôn loạn ngữ. "Chúng ta– dã ngoại– Dobby– hạnh phúc– phải dừng lại!"

Snape nhìn chằm chằm vào cậu. "Potter, bình tĩnh lại. Nếu trong vòng 90 giây cậu còn không thể giải thích lý do làm phiền ta, thì đừng trách sao lại vô tình bị Floo vào Uzbekistan."

Harry hít một hơi sâu và bắt đầu lại. "Dobby đang cố..." Cậu buộc bản thân nói ra. "Dobby đang cố gài bẫy hai ta."

"Không sai," Snape nói với thái độ bình tĩnh đến kinh người. "Còn ai ngoài một con gia tinh có thể thực hiện nhiều trò nhảm như vậy?"

Rõ ràng là Snape đã hiểu sai ý cậu. Harry thử lại một lần nữa. "Không, cậu ta không– chúng không phải đùa. Cậu ấy muốn chúng ta thành– thành một cặp. Ờm, ý là có quan hệ tình cảm. Với đối phương ấy."

Lúc này đây, Harry đã có một trải nghiệm khó tin khi nhìn thấy Snape ngạc nhiên. Miệng Snape mở ra rồi đóng lại vô số lần. Cuối cùng, ông thì thầm, "Ta cần uống nước". Ông lướt qua Harry đi về phía chiếc tủ ở góc phòng, lôi ra một chai rượu scotch. Liếc mắt về phía Harry, Snape rót hai ly rượu, đẩy một ly về phía Harry.

Họ uống cạn ly rượu của mình trong im lặng.

"Giờ thì, Potter. Ngồi đó đi." Snape chỉ tay vào chiếc sô pha. "Đây là một vấn đề."

"Phải," Harry ủ rũ nói. "Nhưng ta làm gì đây? Ông biết những gia tinh sẽ thế nào khi họ hạ quyết tâm muốn đạt được mục tiêu. Họ sẽ không bao giờ từ bỏ."

"Cứ yêu cầu nó dừng lại thôi, Potter. Cậu là người nó mến mộ mà." Snape lại rót đầy ly của cả hai.

"Nhưng–" Harry khó khăn nuốt khan. "Cậu ta nghĩ rằng điều này sẽ giúp tôi hạnh phúc."

Chết tiệt, Snape lại kinh ngạc một lần nữa. Harry thật sự mong cậu có thể nói với Ron điều này, nhưng nếu muốn giải thích tình hình từ đầu đến đuôi của chuyện này với cậu ta thì sẽ rất khó khăn.

"Bằng cách nào mà nó lại nghĩ vậy?" Snape đột ngột lùi lại. "Cậu–"

"Không phải!" Harry không hiểu vì lý do gì lại đỏ mặt. Chắc có lẽ vì bằng cách nào đó Dobby đã tìm ra sự thật mà không cần Harry hé răng nửa lời. "Tôi không đời nào– ý tôi là–"

"Tất nhiên là không rồi." giờ đây Snape trông chán nản lạ thường. Ông quay lưng lại.

Nói chuyện với lưng của Snape dễ dàng hơn nhiều, và sự xuống nước bất ngờ của người đàn ông này đã tiếp thêm động lực cho Harry. "Ý tôi là, tôi chưa hề nói với cậu ta điều gì về ông. Hoặc-" Harry thoáng nghĩ về việc thức giấc trong vòng tay Snape. "Hoặc về cảm giác của tôi. Đối với ông."

Snape bất động. Bóng lưng ông hiện lên sự căng thẳng.

Harry thở dài và đứng dậy. "Có lẽ ta nên trao đổi với thầy Dumbledore. Cụ có thể sẽ khống chế được Dobby."

"KHÔNG!" Snape quay phắt lại. "Vì mục đích của ngài Merlin! Đó sẽ là một thảm hoạ không thể tránh được!"

Harry thành công giữ được bình tĩnh, không hề nao núng. "Ừm...Tại sao chứ?"

"Vì tên đó là một kẻ ủy mị, cảm tính trong tất cả mọi việc!" Snape lại nốc cạn ly rượu của mình. "Nếu để ông ta biết được, chúng ta sẽ không có một giây phút nào được bình yên."

"Ồ." Harry chăm chú nhìn vào chiếc ly của mình. Có vẻ cả ông trời cũng đang đẩy cậu và Snape lại gần nhau. Thật ra sẽ không tệ nếu Snape không thật sự ghét việc bị đẩy. Nhưng mà, buổi dã ngoại, chỗ ngồi được chỉ định, Tháp Thiên Văn, khoá học nhỏ đặc biệt, căn phòng tối– "Ôi, Chúa ơi."

"Giờ lại gì nữa đây?" Snape vẫn đang đứng bên lò sưởi.

"Tôi nghĩ– Tôi nghĩ thầy Dumbledore cũng đang tác hợp cho chúng ta," Harry nói. Khi cậu lên tiếng, nghe có vẻ hơi buồn cười. "Ừm thì. Việc sắp chỗ ngồi. Rồi buổi hội thảo mà ta cùng đồng giảng dạy. Được rồi, có lẽ tôi–"

Nhưng gương mặt Snape có vẻ kinh ngạc tột cùng. "Chết tiệt! Sao tên đó biết được rằng–" Ông đột nhiên dừng lại và quay người lần nữa.

Harry đột nhiên cảm thấy vô cùng vô cùng tò mò. "Sao ông ấy biết được cái gì?" 

Hết chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top